Hàn Phi lén lút liếc sang bụng Tương Vũ, trong lòng vừa chua xót vừa tiếc nuối. Quả thực hôm đó đúng là cậu có ý định kia thật. Sau khi không thành công, sợ bị Tương Vũ chất vấn, cậu ta trốn ở trong phòng thí nghiệm không ra. Không ngờ đúng lúc này rô bốt mới nghiên cứu lại có vấn đề, đành bỏ qua đi xin lỗi đối phương để tập trung xử lý tổn thất.
Từ đầu tới cuối Hàn Phi không biết mọi việc sai ở đâu, tại sao người thắng cuộc lại là tên Trịnh Thành Bắc kia. Anh ta có là gì đâu chứ? Nếu hôm đó người làm Tương Vũ mang thai là cậu ta thì có phải hoàn hảo biết bao.
Ánh mắt Hàn Phi loé lên một chút hận ý rồi rất nhanh đã thu liễm lại. Chờ lấy lại tinh thần thì Tương Vũ đã đứng lên.
"Em không biết làm gì để tạ lỗi, hiện tại em chỉ mong muốn được làm bạn với thầy có được không? Thầy hãy cho em một cơ hội."
Tương Vũ quay lại nhìn cậu ta, ánh mắt tràn đầy thương hại, hắn điềm nhiên giơ bàn tay lên, trên ngón áp út là một chiếc nhẫn ngọc tuyệt đẹp:
"Tôi không muốn, từ bây giờ đừng đến làm phiền tôi nữa. Tôi sắp kết hôn rồi."
"Em..."
Tương Vũ không nghe, chỉ thản nhiên bước đi. Được vài bước bỗng nhớ ra cái gì liền quay lại.
Ánh mắt Hàn Phi sáng lên, đang định nói chuyện thì thấy Tương Vũ ném thứ gì đó lại đây, cậu ta hốt hoảng giơ tay lên đỡ.
"Cái này trả cho cậu."
Nói xong Tương Vũ không cho Hàn Phi một ánh mắt, liền đi thẳng.
Hàn Phi nhìn vật trong tay, kinh ngạc ngước lên, thấy đối phương đã đi một đoạn. Vội vàng nói:
"Thầy Tương... em... cảm ơn thầy."
Tương Vũ không nghe, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Mùa đông gió lạnh, ngồi đây có một lúc mà hắn cảm giác như chân tay sắp bị đông cứng.
Hàn Phi vẫn đứng đằng sau, siết chặt cái vòng trong tay, nhếch miệng cười. Tương Vũ càng lạnh nhạt cậu ta càng thích. Chỉ có đồng loại mới ở bên nhau được dài lâu, cái tên Trịnh Thành Bắc kia rồi cũng phải chết, lúc đó hắn sẽ là của cậu ta.
Thật ra Tương Vũ vẫn khá là thích viên linh thạch trên cái vòng của Hàn Phi, dù sao nếu coi như chiến lợi phẩm để dùng thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng Trịnh Thành Bắc nhất quyết không đồng ý, làm mọi cách để Tương Vũ vứt đi hoặc trả lại cái vòng thì mới thôi.
Đồ vật của tình địch, nhất quyết không được sử dụng.
Không dùng thì không dùng, vừa hay chưa biết cách trả đũa Hàn Phi ra sao. Tương Vũ tiện tay đụng chạm chút vào viên linh thạch nằm trên chiếc vòng. Nếu không sử dụng linh lực trong đó thì Hàn Phi sẽ mãi mãi an toàn, còn nếu như dùng... thì Tương Vũ cũng chỉ biết chia buồn với cậu ta mà thôi.
Đây là cách trả thù nhẹ nhàng nhất rồi. Dù sao Hàn Phi cũng chưa thực hiện được mục đích, cậu ta lại là em của Hàn Viễn, có một tầng quan hệ ở đó hắn cũng không tiện làm gắt. Để lại một con đường sống coi như làm phúc cho bé con trong bụng.
Tương Vũ vừa quay lại thư viện Triệu Lam đã sấn tới, thấy sắc mặt của Tương Vũ vẫn bình thường thì thở phào, đang định hỏi thăm thì quang não của hắn vang lên, anh nhướng mày ngồi lại.
Dùng tay ra hiệu cho Triệu Lam xong Tương Vũ bèn bấm nhận điện thoại, hình ảnh của Trịnh Thành Bắc xuất hiện bên kia màn hình, cả người đầm đìa mồ hôi như vừa vớt từ trong nước ra, thân trên mặc một cái áo ba lỗ, tiếng thở nặng nề, hiển nhiên vừa từ trong luyện tập cực hạn ra. Đôi mắt tỏ rõ lo âu.
"Anh sao rồi, Hàn Phi kia có gây khó dễ gì không?"
"Không sao." Tương Vũ mân môi cười. "Tôi trả vòng lại cho cậu ta rồi về luôn. Mất có mười phút."
Trịnh Thành Bắc nghe vậy, chân mày thoáng giãn ra, thế nhưng mở miệng vẫn là căn dặn:
"Em thấy sắc mặt anh hơi tái, lần sau đừng chọn chỗ gió lạnh, giữ gìn sức khoẻ mới là trọng yếu."
"Sao cậu biết?" Tương Vũ nhướng mày, lúc nãy hắn chỉ nhắn là đi nói chuyện với Hàn Phi thôi chứ chưa hề nói đi đâu.
Trịnh Thành Bắc nói ngắn gọn. "Diễn đàn."
Tương Vũ: "..." À.
Thật ra là một đội viên nữ làm ở hậu cần nhìn thấy bài viết trên diễn đàn nên trêu chọc Trịnh Thành Bắc, chứ dạo này toàn bộ những người đăng ký dự thi đều phải vào khu huấn luyện ma quỷ, ở trong đó cả ngày đến đồng hồ cũng chẳng kịp nhìn nữa là có thời gian đi dạo diễn đàn.
Tương Vũ rất ít khi lên diễn đàn Liên Minh, không biết nhất cử nhất động của mình đều bị người khác soi mói. Nhăn mặt:
"Cái diễn đàn Liên Minh này phiền thật đấy."
Vấn đề này Trịnh Thành Bắc cũng không xử lý được, anh chỉ biết dỗ dành.
"Anh mặc kệ đi, nhớ đừng vào đấy làm gì. Toàn mấy bài viết linh tinh thôi, xem chỉ rước bực vào người."
"Biết rồi, dài dòng quá, vào giờ làm rồi, tôi tắt máy nhé."
"Từ từ." Trịnh Thành Bắc vuốt mái tóc ngắn ướt nước, cười khẽ. "Buổi trưa anh ăn gì rồi?"
"Cháo nấm." Nụ cười này làm khuôn mặt đối phương sáng lên rất nhiều, đường nét cũng nhu hoà hơn. Tương Vũ ngẩn ngơ, cổ họng khô khốc, vội trả lời qua loa.
Chỉ là nghe thấy cháo nấm Trịnh Thành Bắc lập tức nhíu mày.
"Lại cháo. Anh ăn cháo mấy bữa nay rồi đấy. Lại làm sao? Khó chịu chỗ nào à?"
Tương Vũ cũng không muốn giấu giếm, nhưng cách một cái màn hình cũng chỉ cười nhẹ.
"Khụ...bụng hơi khó chịu chút thôi. Tối muốn ăn canh gà."
"Được, tối về nấu cho anh."
Thấy Trịnh Thành Bắc sắp ngắt máy, Tương Vũ vội vàng nói: "Cậu cũng đi ăn mau, gần một giờ chiều rồi."
"Ừm, tuân lệnh bà xã." Trịnh Thành Bắc cười toe toét.
Tương Vũ thẹn quá bấm liền mấy phát vào quang não để tắt cuộc gọi, mặt nóng lên. Cái miệng kia sao càng ngày càng dẻo vậy, Trịnh Thành Bắc đầu gỗ khi trước đi đâu mất rồi?
Bên kia đồng đội nhìn thấy Trịnh Thành Bắc cười dịu dàng với cái quang não như vậy cũng kinh hồn táng đảm, lập tức tản đi hết, chỉ còn có Tiến Phương và Trương Hàng cùng cậu nhóc Thịnh Tứ ở lại. Bốn người cũng thường xuyên đi ăn với nhau cho nên đều kiên nhẫn đứng chờ đội trưởng của bọn họ.
"Đội trưởng gọi cho anh dâu ạ?" Cuối cùng thịnh Tứ trẻ người non dạ không nhịn được bèn hỏi.
Đáp lại là một ánh nhìn của Trịnh Thành Bắc, anh thản nhiên vươn tay lấy khăn lau mồ hôi, đứng lên rồi nói:
"Đi ăn thôi."
Hiển nhiên không thèm trả lời câu hỏi của cậu nhóc.
Tương Vũ vừa vào chỗ ngồi đã có mấy học viên đến đăng ký sách, hắn xử lý xong xuôi Triệu Lam bên cạnh đã ghé vào.
"Úi chà, ngọt ngào thế. Tôi không biết khi cậu đối mặt với đội trưởng Trịnh lại nhỏ nhẹ thế đấy, lại còn làm nũng."
"Làm nũng cái quỷ gì. Anh đừng nói linh tinh."
Tương Vũ gắt lên. Hắn mà lại phải làm nũng á? Vươn tay sờ sờ gương mặt nóng bừng, ngay lập tức phủ nhận.
"Buổi tối muốn ăn canh gà của chồng nấu..." Triệu Lam nhại giọng, sau đó tự rùng mình. "Eo ôi ngọt chết tôi."
Tương Vũ nghe thấy giọng nói nửa ồm ồm nửa nhão nhoẹt liền bật cười ha ha. Lửa trong người cũng bị dập tắt.
Thật ra lúc nãy nhìn thấy một thân cơ bắp của Trịnh Thành Bắc, Tự dưng hắn thấy cả người khô nóng. Bình thường hắn là người thanh tâm quả dục, cả mấy trăm năm sống một mình vẫn thấy rất tốt. Chẳng lẽ có bạn trai vào cái ham muốn lại cao lên?
Không thể nào.
Càng nghĩ càng thấy có vấn đề, nhân lúc ít học viên, Tương Vũ liền lén lút mở màn hình nhỏ quang não, sau đó tìm kiếm.
Kết quả càng ảo, hầu như toàn chỉ cách dưỡng thai, rồi thai phụ phải giữ gìn thật cẩn thận. Tìm mãi mới thấy một bài có liên quan, hoá ra là mang thai này nọ nhu cầu sẽ cao hơn. Nhưng mà hắn nhớ rõ khi mang thai tránh làm chuyện đó mà?
Rối rắm một thôi một hồi, cuối cùng Tương Vũ quyết định liên hệ vị bác sĩ ở Bệnh viện Liên minh.
Có vẻ vẫn chưa đến giờ khám. Bác sĩ Thiệu rất nhiệt tình, lập tức nhắn tin lại tư vấn. Anh ta nói khá kỹ càng, nếu là tử cung tự nhiên thì sau khi mang thai mười hai tuần là có thể quan hệ nhẹ nhàng, còn nếu tử cung nhân tạo thì phải sau mười sáu tuần. Quan hệ đúng cách sẽ có lợi cho sự phát triển của thai nhi, sau cùng còn dặn dò Tương Vũ cẩn thận. Rồi nhắn ngày tái khám tiếp theo.
Tương Vũ đọc mà mặt đỏ tim đập. Chột dạ vội vàng tắt quang não đi.
Tự dưng hắn đi hỏi cái vấn đề quỷ quái này làm gì cơ chứ? Bị não à?
Buổi tối về nhà Tương Vũ thẹn quá trốn ở nhà không sang bên kia, nhưng tiếng động trong phòng tập của Trịnh Thành Huy làm hắn không ngồi yên nổi, cuối cùng tắm rửa xong bèn trốn ra công viên ngồi một lát.
Ngồi ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào lũ trẻ đang nô đùa, đợi cho tâm tình bình ổn rồi Tương Vũ mới trở về.
Trịnh Thành Bắc dạo này về rất muộn, thường bảy giờ mới có mặt ở nhà cho nên bữa tối cũng chuyển sang thời gian này. Những lúc về trước Tương Vũ không có việc gì làm cũng đi nhặt rau nhặt cỏ chờ đối phương về nấu.
Thật ra đôi lúc thấy Trịnh Thành Bắc vất vả đi làm, về còn phải nấu cơm hầu hạ mình, hắn chỉ muốn húp dịch dinh dưỡng cho nhanh nhưng mà cậu ta nhất quyết không chịu, cuối cùng hắn đành phải thoả hiệp.
Hôm nay đầu óc ngẩn ngơ nên chẳng động đến thức ăn, lúc về đến nơi Trịnh Thành Bắc đang bận rộn trong bếp, trên người quấn một cái tạp dề làm nổi bật vòng eo săn chắc và dáng người cao lớn.
Trong lòng hơi xúc động, Tương Vũ tiến đến từ đằng sau ghé vào lưng đối phương, hai tay quấn lên eo.
Cảm giác có một nơi để dựa dẫm cũng thật tuyệt.
Trịnh Thành Bắc giật mình, từ lúc quen nhau tới giờ anh chưa bao giờ được đối xử như vậy, được sủng ái mà sợ hãi, cả người run lên, tưởng tiểu tổ tông nhà mình lại gặp ấm ức gì, vội vàng tắt bếp bỏ muỗng xuống quay người lại, động tác liền mạch dứt khoát.
"Anh làm sao thế? Có ai bắt nạt à?"
Tương Vũ lắc đầu, đổi từ lưng sang dựa vào lồng ngực Trịnh Thành Bắc, rũ mắt xuống rì rầm.
"Không sao. Chỉ là có chút nhớ cậu."
Trịnh Thành Bắc ngẩn người, trong lòng reo vang cảnh báo, càng tin chắc Tương Vũ đã bị bắt nạt, bèn đỡ người dậy nhìn ngang nhìn dọc, thấy hắn mặc áo bông rất cẩn thận, chỉ có má hơi tái vì gió lạnh mới yên tâm.
Trong phòng bếp ấm cúng cho nên Trịnh Thành Bắc chỉ mặc một cái áo mỏng, thế nhưng thân nhiệt anh luôn luôn cao, ôm lấy cả cục bông tròn tròn vào ngực, khẽ nói:
"Em cũng nhớ anh lắm. Cố gắng đợi em thi đấu xong sẽ dành nhiều thời gian cho anh hơn."
Tương Vũ không ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: "Trịnh Thành Bắc, hay tôi nghỉ việc nhé, hàng ngày theo cậu đi làm được không?"
Lời này nói ra Trịnh Thành Bắc liền giật mình, anh chưa biết hắn nói thật hay đùa, nhưng mà cảm nhận tâm trạng Tương Vũ đang không ổn bèn gật đầu:
"Được được, tiểu tổ tông của em, anh muốn làm gì em cũng chiều."