"Em xin lỗi." Trịnh Thành Bắc gãi đầu, đâu còn bộ dạng nghiêm túc thường ngày, nhìn y như một con chó nhỏ được ném cho cục xương. Nếu mà có cái đuôi chắc đã quẫy tung lên rồi.
Tự dưng Tương Vũ thấy trong lòng mềm mại hẳn.
Hai người ôm nhau một lúc lâu liền ngủ quên mất. Đến lúc tỉnh lại Tương Vũ mới nhớ ra chính sự. Không ngờ vì chuyện nhóc con trong bụng mà bỏ qua luôn cả trận yểm, hắn vội vàng lay Trịnh Thành Bắc đang say giấc ở bên cạnh:
"Trịnh Thành Bắc. Trịnh Thành Bắc dậy mau."
Mấy đêm không ngủ, Trịnh Thành Bắc ngủ li bì không biết trời trăng, lúc được gọi còn tưởng Tương Vũ làm sao, giật bắn mình nhìn qua nhìn lại, thấy hắn vẫn bình yên mới thở phào:
"Anh sao vậy? Có chuyện gì?"
"Cậu kể lại cho tôi ai đã cứu tôi, bằng cách nào?"
Lúc này Trịnh Thành Bắc cũng nhớ ra chính sự, đột nhiên anh cau mày, nghiêm túc trách móc:
"Tương Vũ, Em mà biết anh đi một mình nguy hiểm như vậy thì sẽ không có lần sau đâu. Lúc vừa nhìn thấy tình trạng của anh làm em suýt nữa thì lên cơn đau tim."
"Có chuyện gì xảy ra?" Tương Vũ nhớ trước khi mất đi ý thức đã ấn gọi cho Trịnh Thành Bắc. Nhưng không rõ có kết nối hay chưa.
Trịnh Thành Bắc bắt đầu kể lại, thì ra anh phải đi làm nhiệm vụ ở tận quốc gia Thanh Long, cả đi cả về là tám ngày. Suốt dọc đường gọi điện liên tục cho Tương Vũ đều không liên lạc được. Đến lúc anh về đến nơi, phải lợi dụng đặc quyền xin kết nối với vệ tinh của liên minh mới tìm thấy vị trí của hắn.
Bởi vì đặc thù công việc, từ đầu tới cuối Trịnh Thành Bắc không cho bất cứ một ai biết, lúc anh lần tìm đến khu nhà xưởng thì thấy khoá cửa, anh mở cửa rồi tìm kiếm, cuối cùng chui vào trận yểm tối tăm lần mò nửa ngày cũng chưa thấy người.
Thật may là thể chất dương khí thịnh nên mấy lá bùa Tương Vũ dán không có tác dụng, càng may hơn lần trước cùng hắn đi một vòng trận yểm thành phố Thiên Phong. Trịnh Thành Bắc nhanh chóng nhận ra điểm chung giữa hai cái.
Cuối cùng anh mất một ngày một đêm tìm khắp nơi mới nhìn thấy Tương Vũ đang nằm bên cạnh một hồ nước, hơi thở vô cùng yếu ớt, lúc đấy trái tim anh như ngừng đập, cũng may hắn vẫn còn sống.
Tương Vũ nghe từ đầu tới cuối, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên hỏi: "Áo choàng của tôi đâu."
"Trong quang não." Trịnh Thành Bắc nhớ rõ Tương Vũ thường xuyên mặc nó, anh cũng nhận thấy thứ này chắc chắn không tầm thường, dù xung quanh hắn đầy bụi cát mà áo choàng vẫn sạch sẽ tinh tươm, anh nhấn mạnh. "Em đã cất cẩn thận rồi."
Hiếm có khi Tương Vũ tốt tính giải thích: "Đây là thứ sư phụ để lại, có rất nhiều kỷ niệm, tôi không muốn làm mất."
"Em biết rồi."
Tương Vũ lại bảo Trịnh Thành Bắc miêu tả một chút về hồ nước, càng nghe càng nghi hoặc. Rốt cuộc thứ làm hắn ngất xỉu là gì? Thứ sức mạnh kinh người lúc đó không phải là giả, hắn cố gắng mà không thể chống lại một chút nào.
Hắn ngẩng đầu lên nói với Trịnh Thành Bắc:
"Chắc là tôi cần phải quay lại đó một chuyến, ít nhất cần phải biết trong hồ là thứ gì."
Trịnh Thành Bắc suy nghĩ một lát, tuy không tình nguyện nhưng vẫn thoả hiệp, anh nói:
"Được, nhưng mà em sẽ đi cùng anh."
Tương Vũ gật đầu: "Tôi cũng đang có ý này, dù sao hai người còn hơn một người. Lần này cần chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đi."
Hắn không dám cậy mạnh, dù sao bây giờ trong bụng vẫn còn có một nhóc con.
Giải quyết xong, Tương Vũ liền nhấn mạnh mình đã khoẻ, quyết tâm xuống giường đòi đi về, Trịnh Thành Bắc cũng không còn cách nào đành chiều hắn.
Từ nãy đã hơi nghi ngờ, đến lúc Tương Vũ thật sự bước chân xuống giường rồi mới thực sự nhận ra cơ thể không phải tốt bình thường đâu, cảm giác từng lỗ chân lông đều tràn trề sức mạnh, cứ như kinh mạch trong người đồng loạt được khai thông vậy.
Hắn tuỳ tiện niệm chú bắn ra một tia linh khí, một ánh sáng xanh từ tay phóng vào cái bàn ở gần đó khiến nó nổ tung thành vô số mảnh vụn thuỷ tinh bắn tung toé, Trịnh Thành Bắc vội vàng kéo người vào lòng che chở, anh cũng giật mình hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
Tương Vũ nhíu mày, mơ hồ xác định. "Trịnh Thành Bắc, hình như tôi thăng cấp."
"Thăng cấp." Trịnh Thành Bắc nhíu mày, lập tức hỏi. "Có ảnh hưởng tới cơ thể không anh?"
"Không."
"Vậy thì yên tâm rồi." Trịnh Thành Bắc thở phào. "Đang mang thai, hay là đừng vận dụng linh lực được không anh, em lo."
"Biết rồi." Tương Vũ gật đầu. "Tôi chỉ thử chút thôi."
Nhìn căn phòng tanh bành trước mặt, Trịnh Thành Bắc quyết định im lặng không ý kiến gì thêm.
Ở đây không tiện để kiểm tra, vì vậy Tương Vũ nhanh chóng bắt Trịnh Thành Bắc đưa về nhà. Anh quan sát một lúc, cảm thấy Tương Vũ thực sự bình thường rồi hai người mới rời tổng bộ.
Chuyện Tương Vũ bị thương lần này Trịnh Thành Bắc vốn không có ý định nói cho ai hết, thế nhưng mà lúc cuống lên anh đã lỗ mãng đưa người vào tổng bộ. Kết quả có thể đoán được, chỉ một buổi chiều hôm đó toàn bộ người từ trên xuống dưới đều đã nhận được tin tức bạn trai của Trịnh Thành Bắc mang thai. Thậm chí Thất Huyền còn nhắn tin tới hỏi khi nào được uống rượu mừng.
Tuyệt Sát thì khỏi nói, nếu không phải chỗ Tương Vũ nằm là khu vực cách ly thì bọn họ đã xông đến soát độ tồn tại lẫn hóng hớt rồi. Tuy vậy quang não của Trịnh Thành Bắc cũng liên tục bị quấy rầy.
Hôm trước Tương Vũ bất tỉnh nhân sự, tất cả tin nhắn Trịnh Thành Bắc đều không có tâm trạng trả lời, thậm chí còn giấu cả nhóc Huy ở nhà. Dạo gần đây nhóc ấy chăm chỉ hấp thu tinh hạch, tốt hơn hết không nên bị phân tâm.
Vì cân nhắc đến cơ thể của Tương Vũ, Trịnh Thành Bắc chọn một con đường vắng người, lạm dụng chức quyền lấy xe huyền phù ra ở ngay cửa. Tất cả mọi người trơ mắt nhìn Trịnh Thành Bắc đưa người đi mà không nói được câu nào.
Bên trong Tuyệt Sát, lời thì thầm bàn tán vang lên liên tục. Từ dạo Trịnh Thành Bắc có bạn trai đến nay vô số chuyện xảy ra làm cho tam quan mọi người như được đổi mới. Bọn họ không ngờ đến đội trưởng Trịnh nhìn qua thì đứng đắn nghiêm túc lại làm ra chuyện động trời như thế.
Đàn ông muốn mang thai ở liên minh Tinh Hà hay quốc gia Liệp Hoả này không phải chuyện dễ dàng. Đầu tiên là phải đi kiếm một người bạn trai nguyện ý sinh con. Thứ hai phải đi cấy tử cung, quá trình khá đau đớn, tỉ lệ thành công cũng không phải mười phần. Thứ ba khá mất thời gian, đó là điều dưỡng cơ thể theo thuốc định kỳ trong một năm. Sau tất cả thì còn phải cần duyên số, hầu hết các cặp đôi đều phải chờ một vài năm mới được như ý nguyện.
Nhưng mà Trịnh Thành Bắc thì sao? Đội viên Tuyệt Sát cùng ăn cùng ngủ với anh gần chục năm nay, không thể nói là hiểu rõ nhưng mà cũng phải nắm chắc được bảy phần tính cách và lối sống của anh. Bọn họ vẫn luôn tin tưởng đội trưởng Trịnh là một người nguyện dùng mọi thời gian vào mục đích truy cầu sức mạnh, gần như không có sở thích riêng. Anh nghiêm túc cẩn trọng, đa phần thời gian đều ở căn cứ huấn luyện nâng cao dị năng.
Một người đến giải trí cũng không có hứng thú vậy mà lúc yêu đương lại mãnh liệt như vậy, thật sự phải nói một câu quá kỳ lạ.
Tương Vũ kia mới chỉ xuất hiện tầm vài tháng, trong lúc còn đoán già đoán non xem mối quan hệ của hai người là gì thì bọn họ đã có con luôn rồi. Mấy người từng theo đuổi Trịnh Thành Bắc không thể tin tưởng nổi, khắp căn cứ mấy ngày hôm nay đều nói về chuyện này.
Một số người chết tâm, một số người lại nổi lên tâm tư khác. Trên diễn đàn liên minh cũng rục rịch vài bài viết bất lợi.