Người đàn ông đầu tiên của Ôn Tây tên Tần Châu, là lớp trưởng lớp mười một của cô, cũng là học sinh giỏi đứng đầu thành phố.
Tần Châu không phải mối tình đầu của Ôn Tây, mối tình đầu của cô nảy sinh vào những năm cấp hai, cậu con trai đó, tên cô còn nhớ rõ, nhưng đã quên mất diện mạo.
Tình yêu thời cấp ba không giống như cấp hai, nắm tay đã là điều ngọt ngào nhất, còn đối với người có tính chiếm hữu mạnh mẽ như Tần Châu, ngay trong ngày hôm đó lập tức tiến đến giai đoạn hôn nhau.
Ôn Tây cũng thích cậu ta, diện mạo đẹp, gia thế tốt, tài hoa lại hài hước, cô động lòng cũng không có gì ngạc nhiên.
Lần đầu tiên nếm trái cấm thật không mấy tốt đẹp, cả hai đều chưa có kinh nghiệm, mặc dù Tần Châu học giỏi như vậy, cũng đã "nghiên cứu" qua vài bộ phim, cuối cùng vẫn giằng co cả buổi.
Ôn Tây chỉ nhớ rõ, rất đau.
Cô chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Tần Châu đi bao xa, cho nên năm lớp mười hai khi cậu ta đề nghị chia tay, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Cậu ta là học sinh ưu tú, cô thì không, cô chỉ biết múa, làm văn nghệ sinh.
Tần Châu thi vào Đại học Khoa học Chính trị và Pháp luật Trung Quốc ở Bắc Kinh, đó là ước mơ của cậu ta.
Cậu ta hỏi cô: "Ước mơ của cậu là gì?"
Cô nói: "Tự do tự tại."
Sau đó chia tay.
Ôn Tây chưa từng hỏi cậu ta lý do chia tay, có thể là không thèm để ý, cũng có thể là sợ phải biết.
Tuy rằng, cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình sợ.
Không có duyên phận, cần chi cưỡng cầu......