Cuối ngày, Ôn Tây kết thúc công việc ở đoàn phim, Trương Ly đến đón cô.
Gặp lại sau thời gian dài xa cách, anh ôm chặt cô, không chịu buông tay.
"Nhớ anh không?" Anh hỏi.
"Không nhớ!" Ôn Tây xoay đầu, chỉ về một phía, "Anh xem, nam chính của đoàn phim tụi em, đẹp trai hơn anh nhiều."
Trương Ly cau mày, nhìn về phía người đó, đẹp hơn anh chỗ nào?!
Ôn Tây chọc chọc anh, kéo tầm mắt anh về, "Anh xử lý xong mọi chuyện rồi à?"
"Ừ." Anh nhân cơ hội kể khổ, "Họp hành kéo dài suốt nửa tháng!"
"Em không hỏi chuyện đó!" Cô bĩu môi, mất hứng, "Em hỏi anh về cô gái Quảng Châu kia cơ?"
Anh nhìn cô, không trả lời, dần dần mỉm cười.
"Anh cười cái gì!" Cô đẩy anh, nhưng đẩy không ra.
Cúi đầu, anh hôn cô, lại hôn, cười không ngừng.
Ôn Tây che miệng, bất mãn nhìn anh.
Lúc này anh mới nói: "Em đang ghen!"
"Đúng vậy!" Ôn Tây vô cùng hào phóng thừa nhận, "Dấm của bạn trai em, em không thể ăn sao?!"
"Có thể ăn!" Anh cười rất vui vẻ, ghé sát tai cô thì thầm: "Em đã nói anh là bạn trai em, còn lo lắng điều gì, anh yêu em, chỉ một mình em."
Ôn Tây ngây ngẩn cả người.
...... Yêu cô?
Anh nói tự nhiên như vậy, chân thành như vậy, dường như yêu nhau đã lâu......