Sau khi Ôn Tây về trường, Trương Ly lại xuất hiện trước cổng ký túc xá.
Ánh mắt anh sáng rực, đứng ngăn lối đi của cô.
"Anh đi Quảng Châu một chuyến, chia tay cô ấy, anh nói với cô ấy, anh thật sự rất thích em."
Ôn Tây yên lặng nhìn anh, không biết nói gì.
Trương Ly lấy hết can đảm, đột nhiên giữ chặt tay cô, cẩn trọng hỏi: "Vậy còn em? Em có thích anh không?"
Ôn Tây từ từ rút tay lại, "Anh cho em thời gian suy nghĩ."
Dứt lời, cô đi, như chạy trốn.
Từ đó, mỗi ngày Trương Ly lại giống như trước đây, buổi trưa hẹn cô ăn cơm, buổi tối đưa cô ra ngoài chơi, chỉ là tin nhắn càng lúc càng nhiều, những lời quan tâm cũng ngày một khắc sâu.
...... Đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm.
...... Nếu em không ngoan, anh sẽ giận.
...... Rất nhớ em.
...... Tây Tây, hình như anh yêu em thật rồi.
Ôn Tây lướt tin nhắn, buông điện thoại xuống.
...... Yêu?
Trước đây cô chưa bao giờ nói từ này.
Tần Châu cũng không nói, Tần Châu chỉ biết nói: Xuống dưới, tớ đến rồi; ba giờ chiều; được......
Tựa như con người cậu ta, không lãng mạn, mà đơn giản rõ ràng.
Ôn Tây hỏi Tần Châu, "Chúng ta như vậy là quan hệ gì?"
Tần Châu hỏi lại cô, "Cậu cảm thấy thế nào?"
Cô không biết.
Tần Châu cũng không cho cô đáp án, liền quay về Bắc Kinh.
Có lẽ cậu ta cũng không biết.
Cầm lấy di động, Ôn Tây ấn mở hình đại diện của Trương Ly, viết: "Em làm bạn gái anh."