Trường cho nghỉ ngắn ngày, vừa lúc Tần Châu nhắn tin cho cô, muốn tới Thâm Quyến chơi.
Nửa năm không gặp, cậu ta không thay đổi nhiều, vẫn điềm tĩnh, anh tuấn như vậy.
"Tớ dẫn cậu tham quan Hồng Kông nhé? Cứ ở trong trường cậu không ngán sao?" Cậu ta hỏi.
"Học sinh ưu tú mà cũng ngán trường á......" Cô trêu cậu ta.
Hai người thu xếp qua loa đồ đạc, lập tức xuất phát ngay ngày hôm đó, buổi tối đặt một phòng.
Ôn Tây nằm một bên giường, Tần Châu từ phía sau ôm lấy cô.
Cô rùng mình, cậu ta lẩm bẩm: "Tớ không làm gì đâu, cậu đừng sợ."
Chơi thỏa thích bốn ngày, đêm nào hai người cũng nằm cùng giường, Tần Châu lại ôm cô ngủ, đúng như lời cậu ta nói, đều không làm gì.
Đêm cuối, Ôn Tây cuộn mình trong lòng cậu ta, cười hỏi: "Trên mạng nói, đàn ông một là không thích cô gái đó, hai là bản thân không được, cậu thuộc dạng nào?"
Cô đang tìm đường chết, cô biết.
Tần Châu sửng sốt, ngay sau đó trở mình, đè lên người Ôn Tây, mạnh mẽ hôn cô.
"Tớ không thuộc dạng nào hết!"
Câu nói ấy bị cô ngậm trong miệng, tan biến.
So với hai năm trước, kỹ năng của cậu ta đã tốt hơn nhiều......