Nhật Ký Của Nancy

Chương 21



THỨ BA, 20 THÁNG TÁM

6h 15 phút chiều

Trong bữa tối Ba cười toe toét như một chú nhóc. Ba nói có một bất ngờ dành cho mình, và mặc dù mình hết rên rỉ, khiêu khích đến van lơn, dụ dỗ, sà vào lòng ba và hờn dỗi như mình thường làm hồi còn là con bé khờ khạo hư hỏng vì được nuông chiều, nhưng Ba vẫn không chịu nói đó là cái gì. Hai cha con thật sự trở nên gàn gũi, và mình rất yêu thích điều đó.

THỨ SÁU, 23 THÁNG TÁM

2h rưỡi sáng

Thử véo mình một cái thật mạnh nào Bạn ơi! Mình tưởng đang nằm mơ. Chiều nay đi làm về sớm, mình rảo quanh nhà bếp làm vài việc vặt như thường lệ, rồi vô phòng để thay quần áo, và thử đoán xem nào? El nằm phè ra trên giường mình y như đang ở trong nhà nó vậy. Mình ngạc nhiên quá đến suýt làm ướt... Trong phút chốc tụi mình cứ đứng ngây người ra mà nhìn nhau. Rồi hai đứa ôm chầm lấy nhau tưởng chừng không bao giờ buông ra nữa. Chẳng biết có bao giờ mình vui sướng như vầy hay chưa. Tim mình giẫy giụa lung tung trong lồng ngực y như con cá vàng từ trong bể nước rớt xuống sàn nhà. Cả hai cùng mở lời một lúc, cười khanh khách, cười ha hả và ré lên từng chạp như hồi còn học tiểu học.

Ba về tới và chở tụi mình đi ăn tối, sau đó hai đứa trở vô phòng mình tiếp tục ''tám'' liên hồi. Chừng 11h Ba vào, nhắc nhở tụi mình chớ có thức suốt đêm mà đùa giỡn nữa, nhưng qua nét mặt mình hiểu Ba biết dù sao tụi mình cũng sẽ làm như vậy. Ba hôn và ủ ấm tụi mình như hai con đần vậy. Thật tuyệt vời! El cứ như là chị em ruột thịt của mình. Mình chẳng biết tại sao mình lại ''cắt đưt'' với nó và Hội bà Tám quá lâu như vậy. Sao mình lại có thể rời bỏ bạn bè vào lúc mà mình cần chúng nó nhất nhỉ?

Chúng nó đã viết những lá thư dài, gửi ảnh và gọi điện, mình chỉ cố giả vờ như chúng nó không tồn tại, chẳng bao giờ trả lời qua điện thoại, mà chỉ gửi lại những lời nhắn vô nghĩa. Mình yêu chúng nó, quý chúng nó và hoàn toàn cần chúng nó. Mình xin lỗi và xin lỗi El, nhưng nó chỉ gật đầu và nét mặt cau lại, nói nó rất mừng vì cuối cùng mình đac lấy lại được tinh thần.

Chẳng biết khi nào nó sẽ về, nhưng hy vọng còn lâu, lâu thật là lâu nữa. Nhưng hãy để mình ghi vào nhật ký một đôi điều nhé! Dorie đã sinh em bé ngày 22 tháng Tám. Một bé gái! Nó đem cho một cặp vợ chồng tốt bụng ở California. Bảy năm nay, họ đã cố sinh con mà không được. Bà vợ 28 tuổi, còn ông chồng 30 tuổi. Nhà họ tử tế, và ông ta làm quản lý một cửa hàng dụng cụ chơi gôn chuyên nghiệp. Thật buồn, nhưng cũng chẳng buồn gì. Mọi người đều mong muốn điều tốt lành nhất cho ''Dorie con''. Mình không quan tâm mấy người kia đặt tên gì cho bé, với El và mình nó luôn luôn là ''Dorie''.

Lew đã dành hết mùa hè để làm việc cho bác anh ấy ở Raleigh. El nói Lew vẫn luôn luôn đeo cáI nhẫn CHK của mình ở dây chuyền quanh cổ. Nó nhỏ quá không vừa ngón tay, chứ không phải ngón tay anh ấy to ra không vừa với nhẫn. Chuyện đó khiến mình bối rối, vì mình chẳng hề mang nhẫn của Lew từ khi tới đây. Có lẽ mình sẽ mang lại. Nghĩ có nên chăng hả mình? Nghĩ mình có dám không hả?

Red vẫn là Red. Mình nhớ nó quá chừng!

El nói hình như mẹ mình có phần nào ''hoa râm'' từ khi mình ra đi. Lúc nào gặp nó, Mẹ cũng mỉm cười, nhưng chỉ bề ngoài mỉm cười chứ không phải bên trong. Ươc' gì mình có thể nhớ chính xác lời El giãi bày, nhưng dù sao cũng có tấm hình rồi, và mình thấy đã quaaaaaaa' ích kỉ, cho mình là trung tâm vũ trụ. Đã không nghĩ tới nỗi đau đớn, căng thẳng, những nỗi sợ hãi và những giọt nước mắt của Mẹ, chỉ nghĩ tới bản thân mình. Có lẽ mình nên về nhà để đi học. Sẽ rất vui nếu mình về dự lễ Halloween. lễ Tạ Ơn và lễ Giang' Sinh. Mình muốn đánh thức El dậy để bàn chuyện đó, nhưng nó ngủ say sưa, thỉnh thoảng lại ư ử như con mèo. Mình đã quên những tiếng mèo nghe rõ nét làm sao?

THỨ HAI, 26 THÁNG TÁM

El đã phải trở về hôm Chúa Nhật, và mình nhớ nó không thể tưởng. Ynhư một phần thân thể mình đã bị cắt rời. EL nói Hội bà Tám đang hy vọng và mong mỏi mình sẽ về để đi học. Làm sao mà cưỡng lại được cơ chứ? Ba đã dàn xếp với cô Liz cho mình nghỉ việc khi El còn ở đây, và tụi mình không rời nhau một phút giây nào trừ lúc vô buồng tắm. Có lần El nhảy tưng tưng ngoài cửa, vừa đập cửa vừa la to:

- Mau lên, mau lên, tao đang cô đơn, và tụi mình không thể phí thời gian rời xa nhau.

Mình đi ra, và hai đứa lăn ra sàn nhà mà cười cho tới khi phát khóc. Thật giống như những ngày xưa đẹp đẽ.

THỨ BA, 27 THÁNG TÁM

9h 10 phút đêm

Sau giờ làm việc Adam cùng mình tới khu thương mại, rồi ăn pizza và đi xem phim. Mình quý anh ấy với một tình bạn thiêng liêng thoải mái, nhung anh ấy sẽ chẳng bao giờ có thể thế chỗ bất cứ ai trong Hội bà Tám. Đôi khi chúng mình cầm tay nhau, hay anh ấy choàng tay ôm mình, nhưng mình chẳng hề thấy rạo rực như khi cùng với Lew. El quả quyết là Lew không có bồ khác, nhưng mà...

Nếu như mình không bị ... cái đó... hẳn mình sẽ về nhà ngay tức khắc. Nhật ký ơi. mình van bồ, xin hay nói cho mình biết phải làm gì.

Điều gì tốt nhất cho mình? ... cho Lew? ... cho mọi người?

Cũng giống như chuyện Dorie và Dorie con vậy... Đôi khi nhân vật chính lại hoàn toàn chẳng phải là nhân vật chính!

Có lẽ mình chỉ nên nghĩ tới Lew mà thôi, và để cho anh ấy tiếp tục cuộc sống của anh. Nhưng vậy thì một lần nữa, có lẽ mình nên di kiểm tra lai sức khỏe toàn diện và đem kết quả về. Thật sự sẽ rất hay khi về nhà dự sinh nhật Mẹ vào ngay 27 Tháng Chín. Có lẽ mình còn có thể tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho Mẹ. Có thể tổ chức ở câu lạc bộ, và có thể tập họp một ban nhạc nhỏ như ở đây.

2h 47 phút sáng

Điều này thật sự lạ kỳ. Tiếng rên rỉ của chính mình đã đánh thức mình dậy. Mình đang mơ về chuyện mình thương Mẹ yêu quí của mình biết chừng nào, và mình thấy cô đơn nhức nhối bao nhiêu vì xa Mẹ. Mình là một phần của Mẹ. Mình lớ lên từ một cái trứng nhỏ xíu ở bên trong thân thể ấm áp của Mẹ. Lần đầu tiên từ khi tới ở nhà Ba, mình đang tự để cho mình cảm nhận sự kỳ diệu ấm áp chân thành trong mối quan hệ thánh thiện giữa hai mẹ con. Mình được an ủi che chở nhiều lắm và có cái cảm giác quá thân thuộc... Mình muốn về nhà! Về nhà! Về nhà! Phải về nhà thôi! Mình chẳng muốn xa rời Mẹ nữa.

Việc trước tiên vào buổi sáng, mình sẽ nói chuyện với cô Lí, mình sẽ gọi điện cho Mẹ ngay khi tới giờ gọi thích hợp, hay có lẽ ngay cả khi chẳng phải giờ thích hợp- vậy đó

THỨ TƯ, 28 THÁNG TÁM

7h 15 phút sáng

Mình đang sửa soạn gọi cho Mẹ, mặc dù ở đó giờ giấc sớm hơn ở đây, thì sực nhớ Trudy vừa bị gẫy tay tuần trước. Mình không thể chỉ phủi tay và rời bỏ Liz, khi cô ấy đã quá tử tế với mình, cô ấy cần mình lắm và đã sắp xếp lại công việc để mình có thể làm bán thời gian sau khi bắt đầu năm học. Mình không thể đảm nhiệm tát cả công việc của Trudy, nhưng có thể làm một phần việc để Beth có thể hoàn tất phần còn lại. Mình tự hỏi cánh tay phải mất bao lâu mới lành lặn lại. Nghe nói là sấu tuần, nhưng mình không đợi được suốt năm tuần dài đằng đẵng nữa. Ôi, đồ rác rưởi, sao không phải là mình bị gãy tay nhỉ? Không có mình văn phòng vẫn có thể hoạt động, nhưng thiếu cô ấy thì lại không thể.

Có lẽ mình phải đợi nói với Ba đêm nay, nhưng mình biết Ba cũng rối tung như mình. Mình thường xuyên nghe Ba khóc giữa đêm khuya. Mình đang làm đau lòng những người mình yêu thương nhất đời!

THỨ NĂM, 29 THÁNG TÁM

6h 17' chiều

Ba đã bàn với cô Liz, và cô ấy sẽ cố tìm người thay thế mình càng sớm càng tốt. Như vậy mình thấy dễ thở hơn, nhất là từ khi Ba nói đêm nay mình có thể gọi cho Mẹ và El, báo tin mình sắp về để đi học, mặc dù có hơi trễ một chút.

THỨ SÁU, 30 THÁNG TÁM

11h 1' đêm

Bạn yêu ơi,

Trường trung học ở Arizona sẽ khai giảng ngày thứ Ba... Còn bốn ngày nữa... bốn ngày quỷ quái nữa. Adam đã đưa mình tới ngôi trường mình sẽ học, nhưng hôm nay chúng mình ra ngoài và đi lang thang. Anh ấy nghĩ mình sẽ thích bạn bè, thầy cô và mọi thứ. Mình thấy vô cùng thích và SƠ Ơ Ơ Ợ SỢ, nhưng mình cố nghĩ về những buổi hòa nhạc ngoài trời đó. Có lúc mình mơ tưởng chuyện sẽ mời Lew tới đây, nhưng rồi mình sực nhớ, nhớ là tới lúc đó mình đâu còn ở đây nữa! MÌNH SẼ TRỞ VỀ MÀ! ỐI CHA! CHÀ CHÀ! TUYỆT DIỆU! TUYỆT VỜI! TUYỆT CÚ MÈO! Mình có thể xoay sở chừng một tuần nữa ở đây, được không?

CHÚA NHẬT, 1 THÁNG CHÍN

Ba và mình đi xem lễ, là để cho Thứ Ba mình có được đôi chút can đảm. Sau đó phải mất hàng giờ mình mới quyết định sẽ mặc đồ gì ngày đầu tiên tới trường. Mình không muốn kiểu cách quá, nhưng cũng chẳng muốn trông quá xuềnh xoàng. Bọn học trò có thể hơi ác... sẽ có ác cảm nếu mình không mặc đồ ''hạp nhãn'' tụi nó.

THỨ SÁU, 6 THÁNG CHÍN

6h 21' chiều

Mình đã cố gắng mãi để không tỏ ra tiêu cực, nhưng chẳng chịu nổi nữa rồi. Đơn giản là chẳng thể nào kềm giữ đuwocj nỗi căm hận dồn nén trong lòng, mình sẽ nổ tung! MÌNH GHÉT CÁI TRƯỜNG NÀY! MÌNH CHÁN GHÉT VÀ GHÊ TỞM NÓ! ! Cứ y như mình là ma vậy. Mình đi ngang qua những hành lang có hằng trăm đứa lố nhố khắp nơi, vậy mà chẳng đứa nào thèm nhìn mình cả. Mình không hiểu một con người sẽ cô đơn như thế nào khi họ là một phần của đám đông kẻ qua người lại - một phần của nó, nhưng lại bị nó ngoảnh mặt làm ngơ! Cô đơn hơn nhiều, nhiều thật nhiều so với nỗi cô đơn cùng cực khi chỉ có một mình mình.

Có một lúc ngay trước bữa ăn trưa, khi mình biết sẽ lại phải ngồi ăn một mình trong cafeteria, mình muốn nhảy dựng len mà gào thét: TÔI BỊ AIDS! TÔI BỊ AIDS! TÔI BỊ AIDS ĐÂY NÈ! Khi đó hẳn tụi nó sẽ chú ý tới mình, mình cá với bạn đó. Sau đó lúc ngồi ở bàn học trong giờ Anh văn, mình mơ màng nghĩ tới chuyện hoàn toàn suy sụp và háp hối trong một cái chết từ từ hành hạ thân xác để cho mỗi đứa đều thấy được sự vô tâm của bọn nó đã làm mình đau đớn chừng nào. Có lẽ nào... lẽ nào bọn nó không biết là nỗi đau tưởng tượng hầu như còn nhức nhối hơn cả cơn đau thật sự?

Nhưng làm sao tụi nó biết được, khi ngay cả mình tới bây giờ cũng chẳng biết?

Gậy gộc, xiềng xích và gươm đao cũng chẳng thể làm mình tổn thương hơn thế. Trước giờ mình chưa hề có ý niệm gì về chuyện ma cũ ma mới cả. Mình lớn lên cùng với hầu hết những đứa khác nữa, và mình luôn nhập bọn với tụi nó. Mình đã không nhận biết được một đứa bị ra rìa có thể bị tổn thương tới mức nào, nhục nhã và chạm tự ái biết chừng nào. Lạy chúa lòng lành, con xin hứa từ giưof trở đi sẽ ân cần chu đáo và tốt bụng với mọi người lạ con gặp, tất nhiên là trừ ra những kẻ có thể gây nguy hiểm ngoài đường ngoài sá gì đó. Lạy chúa, có lẽ Ngài muốn chuyện này xảy ra với con để con có cơ may nhìn thấy và cảm nhận sự tẩy chay nó ra làm sao. Xin hãy tin con, nó đã dạy cho con một bài học mà con sẽ không bao giờ quên và chẳng càn thêm bài nào nữa.

Xin vui lòng, xin đừng thêm nữa!

Mình đã gọi cho một cô giáo tư gia và hỏi cô ấy có thể tới nhà Ba dạy hay không, nhưng cô ấy nói không thể nhận lời nếu mình vẫn còn đủ sức khỏe để tới trường học. Khỏe ư? Thể chất thì khỏe, nhưng tâm hồn thì bệ rạc chưa từng thấy.

Sao xã hội lại có thể làm như vầy? Mình muốn chết nhưng chết đâu có dễ, nên chắc mình sẽ gọ cho Adam và trút hết nỗi lòng. Ôi, lạy Chúa, xin hãy xui khiến cho anh ấy có nhà!

THỨ BẢY, 7 THÁNG CHÍN

6h 45' chiều

Mình thức giấc, cảm thấy mệt tới nỗi không gắng gượng vào buồng tắm được nữa. Suốt ngày, mình phải tự nhắc nhở mình chỉ để làm những chuyện trước đây mình vẫn thường làm hằng ngày mà chẳng cần để ý tới. Mình sẽ đi ngủ sau khi ăn chút gì đó.

THỨ HAI, 9 THÁNG CHÍN

5h rưỡi chiều

Thật đáng sợ! Hai đêm vừa qua mình ngủ tới 10 tiếng đồng hồ và mỗi ngày còn ngủ trưa nữa, vậy mà vẫn thấy kiệt sức. Làm gì cũng lờ đờ, vì ngay cả Ba và Adam cũng để ý thấy điều đó.

Ôi, lạy Chúa lòng lành, xin đừng NHƯ VẬY bây giờ! Xin đừng vậy nữa!

THỨ BA, 10 THÁNG CHÍN

Mình doán mình bị buồn chán vì không được về nhà, càng ngày càng thấy mình cộc cằn hơn. Một vài đứa đã bắt đầu đối xử với mình như một sinh vật trên trái đất chứ không phải từ hành tinh khác tới, nhưng diều đó vẫn không chữa lành được vết thương cũ. Thật buồn cười, lũ ma mới được tiếp nhận hoặc nhờ thu hút ngay từ đầu, hoặc nhờ những chuyện không đâu? Mình tự hỏi điều đó có đúng với người lớn không. Theo mình là không! Thật là ấu trĩ!

THỨ TƯ, 11 THÁNG CHÍN

4h 10' chiều

Mấy tuần vừa rồi mình cứ nằm lì trên giường mỗi khi không đi làm hay đi học, nhưng dù vậy vẫn thấy nổi khùng nhiều hơn và cộc cằn hơn bao giờ hết. Mình tự hỏi mai sẽ xử lý các công việc lẫn chuyện học hành ra sao đây, mặc dù là ngày cuối. Rồi mình sẽ rời khỏi nơi này thôi. Tạm biệt Arizona! Ngực mình đau, tay mình đau, chân mình đau, thậm chí tóc và móng chân cũng đau. Mình nói với Ba thật sự mình đang thu hết hơi tàn để đừng lười biếng, nhưng một cái gì đó tận đáy lòng mách bảo là còn hơn vậy nữa! Lẽ ra mình nên gọi cho BS. Mark. Ông ấy là bác sĩ ở Phoenix mà BS. Sheranian dặn mình tới khám ngay khi mới tới đây, nhưng mình thấy vẫn khỏe nên đến bây giờ mới cần ông ta. Mình nghĩ chỉ là bênh cúm thôi nhưng mà...

7h 10' tối

Khi về tới nhà, Ba lập tức gọi BS. Mark. BS. M bảo BS. Sheranian có nói về mình và dặn ông ấy khám cho mình ngay khi mình tới.

BS. Mark là người da đen, còn quá trẻ khiến mình tưởng ông ấy chỉ là phụ tá. Bộ dạng ông ấy cứng đờ và buồn cười khiến mình cảm thấy có cảm tình với ông ấy ngay tức thì. Ông ấy làm việc trong một dưỡng đường nhỏ. Ông ấy bảo Ba đi ra ngoài, y như Ba là trẻ con chứ không phải mình. Còn đối với mình ông ấy tỏ ra ''tôn trọng và kính cẩn hết mức'', bởi vì mình ''là thành viên của giới tính ưu việt''. Mấy cô y tá của ông ta cười rúc rích khi nghe nói vậy, và ông ấy cầm cái bô đi tiêủ của đàn ông lenn cao, rồi quơ vòng vòng và bảo đó là quyền trượng của ông ấy, rằng ông ấy biết mình đang nói gì rồi ông ấy cam đoan sẽ gọi Ba sau khi làm xong một loạt xét nghiệm cho mình, có thể phải mất thời gian đôi chút. Nhật ký mình ơi, rất vui vì đã nhớ mang bồ theo trong túi xách. Hẳn sẽ là một buổi tối buồn tẻ chán chường lắm nếu như không có Nhật ký bên mình.

Người ta đã bắt mạch, kiểm tra, chiếu X-quang và chích thuốc. BS. Marx nói mình bị nhiễm trùng. Mình hy vọng chỉ vậy thôi, vì dùng kháng sinh chẳng bao lâu có thể diệt sạch vi trùng.

9h 45'

Không phải, họ không trị nổi thứ bệnh nhiễm trùng của mình. Tất cả có liên quan với bệnh AIDS, và tất cả những thứ quái ác của quá khứ và tương lai đã trở lại ám ảnh mình. Có lẽ đây là điềm mách bảo mình không nên trở về nhà... không bao giờ nữa.

THỨ BA, 17 THÁNG CHÍN

Thầy giáo của nhà trường tới nhà dạy kèm mình vừa rời dưỡng đường Thầy nói mình học tốt tất cả các môn, và sẽ không gặp rắc rối gì khi ''đồng hóa'' với lớp mình lúc về nhà. Mình cứ tưởng ''đồng hóa'' là điều chỉ dùng với sữa chứ đâu phải với người. Không rõ có bao giờ mình muốn là một phần của người nào đó ở đây hay không, dĩ nhiên trừ Adam, Ba và cô Liz ra.

THỨ TƯ, 18 THÁNG CHÍN

Mình đủ sức khỏe để về với Mẹ từ khuya rồi, nhưng BS. Marx chỉ thả mình ra khi nào ông ấy chắc chắn ''một cách tuyệt đối, xác thực, quả quyết'' rằng lũ bọ tốt của mình đang chiến thắng lũ bọ xấu.

THỨ BẢY, 21 THÁNG CHÍN

6h 11' sáng

Mình sắp bay về nhà lúc 2h chiều nay. Không chắc có đợi được lâu như vậy không nữa. Mình vui sướng quá chừng chừng. Sẽ nhớ Ba thật nhiều, nhớ cả Adam và gia đình anh ấy nữa chứ. Giống như gia đình thứ hai của mình vậy đó. Hàu như mình đã trải qua nhiều thời gian ở đó hơn là ở với Ba. Ứơc gì Ba cũng làm nha sĩ đẻ có thể chỉ làm mấy giờ là xong việc. Ba là nô lệ cho việc kinh doanh. Mẹ Adam làm việc mối tuần hai buổi sáng ở văn phòng của chồng bác ấy, nên bác ấy thường ở nhà lo việc bếp núc và luôn vui vẻ đón mình mỗi khi Adam đưa mình về nhà chơi. Mình hầu như chẳng nhớ được có lúc nào Mẹ không làm việc, và có lúc nào sau giờ tan trường không phải ở một mình hai tiếng chờ Mẹ về tới nhà. Cuộc đời thật kỳ quặc, phải không? Chưa hề có ai được mọi điều hoàn toàn tốt đẹp cả. Đúng như vậy với Adam và các bạn thân của anh; họ toàn bàn tán chuyện bồ bịch, nhưng hình như chẳng bao giờ đi chơi với bồ đâu, quanh đi quẩn lại chỉ có mình và Adam đi cùng với mấy anh ấy thôi. Hầu như mình chỉ lắng nghe khi họ bàn về thể thao, đi giấy trượt băng hay gì gì đó.

Mình sẽ nhớ Adam thật nhiều, nhưng cái trường hắc ám đó thì mình sẽ xóa hẳn khỏi tâm trí và chẳng bao giờ nghĩ tới nó nữa... Hy vọng như vậy.

THỨ NĂM, 31 THÁNG MƯỜI

1h 32 phút sáng-lễ haloowen

Bạn thân mến nhất của mình ơi,

Xin lỗi vì đã quá lâu không viết nhật ký, nhưng mình biết bạn luôn trong tim mình, đúng không? Đúng vậy.

Mình đã quá bận rộn , cố bắt kịp với trường lớp, với xã hội và đủ mọi kiểu khác, tới nỗi gần như chẳng có thời gian để thở nữa. Và mình đã được quá chiều chuộng, nuôi nấng, yêu thương, cưng như em bé, nuông chiều và tất cả những từ tốt đẹp thân thuộc và vui vẻ khác, tới nỗi... à, Mình hứa sẽ viết lách tốt hơn trong tương lai, OK? Bạn có tha thứ cho mình không? Cám ơn bạn nhiều. Đêm nay Lew và các bạn thân của anh ấy đã mở tiệc trong nhà kho cũ của ông Demtmer. Thật là kinh khủng, vì chắc chắn dân thị trấn kế cận có thể nghe thấy tiếng tụi mình la hét. Ba của Jet là bác sĩ, và hắn đã chuyền tĩnh mạch cho những xác chết đỏ tía xanh lè. Có những thân hình cụt đầu, những cánh tay và gì gì đó mà các anh chàng có lẽ đã mua ở cửa hàng y phục hóa trang, hoặc làm bằng giấy bồi gì đó, và hẳn họ đã phải dùng đến hằng galong nước xốt cà chua.

Lew dắt mình trên lối đi ma quái, và mình đeo bám vào anh ấy như hằng mong ước bấy lâu dù chẳng đúng trong khung cảnh này. Tụi mình đã ăn một thực đơn gớm ghiếc:

Bánh mì kẹp xúc xích nóng rưới máu (nước xốt cà chua nấm)

Mứt ngón chân xanh (rau dâm dấm và thịt sườn)

Chất thải (mù tạc)

Da cháy nắng xát lát (khoai tây chiên)

Thạch tín (rượu táo)

Bánh bùn (bánh sôcla thục quỳ)

Hai đứa mình khiêu vũ, và mình ngỡ mình đang bay lên tận Thiên Đàng.

Mình không tin được, khi nghe vang lên một tiếng kẻng thật to và tất cả các chàng đều bò lăn bò càng, vì đã hứa với ông Detmer sẽ kết thúc lúc 1h đêm.

Bây giờ tới phần hấp dẫn nhất. Lew lái xe đưa chỉ mình mình về nhà. Dĩ nhiên băng ghế sau đàa những cánh tay, những cẳng chân và linh tinh đủ thứ gớm ghiếc khác, nhưng mà không sao. Chẳng có gì ra làm sao cả, ngoài việc chỉ có hai đứa mình trong không gian riêng biệt, một thế giới riêng chỉ có hai đứa mình.

THỨ SÁU, 1 THÁNG MƯỜI MỘT

Đời quá tuyệt vời tới nỗi mình bực bội vì phải lãng phí thời gian ngủ vùi.

THỨ BẢY, 2 THÁNG MƯỜI MỘT

Lew đã đi thăm bà con vào dịp cuối tuần. Mình cũng bức bội phần nào vì chuyện đó, bởi vì bị vây giữa việc điều hành học sinh, mọi môn thể thao mới tổ chức, vịc đạt các thứ bạc, nhật báo của trường, vân vân, vân vân và vân vân... anh ấy chẳng còn mấy thời gian dành cho mình. Mình bực bội vì tất cả những việc kể trên, nhưng chăng rbao giờ... ực bội vì thời gian anh ấy ở bên mẹ. Bà hiện ở trong tình trạng mà người ta gọi là thuyên giảm bệnh MS được một lúc, nhưng bây giờ lại xấu đi một cách nhanh chóng. Mình tự hào vì Lew tốt với mẹ. Anh ấy đưa bà đi chơi xa trên xe lăn, và khiêng bà lên xuống xe hơi để đi nhà thờ hay đi xem các hương trình đặc biệt mà bà yêu thích. Anh thật tuyệt vời, chu đáo và kiên nhẫn, mình luôn muốn được như vậy, nhưng gần như lúc nào cũng không được.

THỨ SÁU, 22 THÁNG MƯỜI MỘT

Mình học lại đàn dương cầm và sáo flute, chăm chỉ ở trường, học ở nhà, và đang cố gắng ân cần chu đáo và kính trong Mẹ như Lew với mẹ anh ấy... nhưng mà... mình phải thú nhận còn lâu... còn xa lắm mình mới bắt kịp anh ấy. Ờ... bồ ơi, hãy thưởng cho mình một hai cái bánh sô cô la để mình cố gắng đi nào! Mình có thể chưa tốt, nhưng đã khá hơn... vậy đó!

28 THÁNG MƯỜI MỘT - LỄ TẠ ƠN - LỄ TẠ ƠN THIÊNG LIÊNG!

Ba bay về nhà để mừng lễ Tạ ơn với Mẹ và mình. Cả nhà đi xe hơi tới Hilton Head và ở lại nhà anh họ của Ba trên bãi biển. Mình thấy như mình lại là mọt con bé con, bước đi dọc bờ biển lộng gió, có Mẹ nắm chặt tay này và Ba nắm chặt tay kia. Đôi khi người này thường trốn chạy người kia và chơi trò trốn tìm, phần nào như vậy, trong đám cây bấc cao trên những cồn cát. Ba người thường nằm sấp sống soài hay nằm ngửa, và bạn có thể suýt đạp nhằm ai đó rồi mới thấy. Một lần Ba chui xuống dưới cát mất tiêu, Mẹ và mình cùng tìm kiếm cho tới lúc mỗi người thất vọng kêu lên:

- Thôi, chịu thua rồi!

Khi đó Ba mới bật dậy ngay giữa hai mẹ con.

Cả nhà đã ăn tối ở một điểm dừng chân rất nên thơ ở trên cao, nhìn xuống biển, nơi những đợt sống xô mạnh vào bờ đá. Thật là một ngày đáng ghi nhớ đúng điệu lễ Tạ ơn, kết thúc với trò chơi oản tù tì cũ xì với những ngón tay bật đánh tách. Chỉ có điều lần này thay vì dùng tên các bang, các thứ xe hơi, các màu sắ và các tên con gái , vân vân, mỗi người kể ra những gì mình biết ơn và chơi cho tới lúc những khúc củi trong lò đều hóa thành hổ phách đỏ hồng cả. Ngay lúc đó vẫn chưa kể hết những điều phải biết ơn nữa. Dù đôi lúc đã hạ xuống tới những vật lành nhỏ bé như ''lá gan'' và ''ốc sên biển'' trong khi cười lớn và vui đùa huých vào nhau. Ôi, mnhf quên chưa kể... mình đã phải lái xe suốt!

1h 52' đêm

Mình ở trong buồng tắm, xả nước dội toalet để Ba và Mẹ đừng nghe tiếng mình nức nở. Cách đây chừng một giờ đồng hồ, tiếng khóc nghẹn ngào của Mẹ đã đánh thức mình. Mình vội vã vô buông ngủ và tới sát bên Mẹ trên giường. Mẹ thầm thì nói đang ''khóc vì hạnh phúc trọn vẹn'' nhưng... MÌNH CHẲNG NGHĨ VẬY ĐÂU! Không đúng khi Ba nằm ngủ tuốt trên gác xép! Mình nhẹ nhàng vuốt ve đôi vai và lưng Mẹ như Mẹ vẫn làm cho mình rất thường xuyên khi mình cần tới Mẹ, và chẳng bao lâu Mẹ đã ngủ thiếp đi. Giờ đây mình đang thức trắng và thắc mắc về đủ thử chuyện.

CHÚA NHẬT, 1 THÁNG MƯỜI HAI

Hai mẹ con đưa Ba ra sân bay và tất cả đều khóc. Chỉ khi đó Mẹ và Ba mới ôm nhau y như họ thật sự muốn vậy. Thật vui, nhừn cũng buồn vì chẳng ai muốn rời ra. Sau một khoảnh khắc, Ba ngập ngừng hỏi Mẹ, nếu Ba gửi vé máy bay làm quà tặng trước, liệu cả hai mẹ con có tới Phoenix mừng lễ Giang' sinh hay không. Mẹ và mình nhảy cẫng lên cứ như Mẹ cũng là phần tử của Hội bà Tám và nói: '' Có, có, có... '' liên tu bất rận. Có thể vậy không hả? ... Có lẽ... Mình sợ không dám hy vọng... nhưng dù sao mình cũng cứ hy vọng.

THỨ BẢY, 21 THÁNG MƯỜI HAI

Lew bị chấn thương cả hai chân khi trượt tuyết. Người ta phải đưa anh ấy xuống núi bằng xe trượt tuyết. Mình muốn tới đó với anh, nhưng tất nhiên là không thể được. Anh ấy phải điều trị bằng cách kéo giãn chân, nên phải ở lại Colorado với bai bác của mình trong một thời gian dường như với mình là vô tận. Ứơc gì mình có thể làm gì đó hơn là chỉ viết như thế này.

THỨ BẢY, 4 THÁNG GIÊNG

Nhật ký yêu dấu ơi, Mình xin lỗi rất nhiều vì đã quá lâu chẳng trò chuyện với cưng, nhưng mình đã ở mãi Thiên Đàng từ khi Lew bị gãy chân phải và mắt cá chân trái bị thương. Mẹ Lew nhờ mình lái xe của anh ấy đi học rồi rước về, và hóa ra mình làm bảo mẫu suốt ngày cho Lew, nhưng mình chẳng phiền lòng. Ôi có chúa chứng giám, mình chẳng phiền đâu, thật ra mình còn nài nỉ nữa chứ! ! ! Mình mong được người ta cần đến. Thật tốt cho mình! Hừng ngày chúng mình ở bên nhau từ sáng sớm, đôi lúc mãi tận đêm khuya. Anh ấy ngồi xe lăn, nhưng có thể tự nhấc người lên khi lên và xuống xe hơi. Mình chở anh ấy tới thư viện, tơi tất cả các cuộc họp, các cuộc thi đấu thể thao và gì gì nữa. Cô giúp việc đưa mẹ anh ấy tới bà phải tới hay muốn tới. Mình đã quen với nhà họ cũng y như nhà mình, và đã thật quen thuộc với những chiếc xe lăn có hai mẹ con ngồi trong, cái họ gọi là ''những cỗ máy chạy đua''. Xe của Lew không kiểu cách như xe mẹ anh ấy. Xe của bác ấy chạy bằng điện ắc quy, và bác ấy di chuyển nó y như xe hơi. Mình nghĩ mình có ích cho bác ấy, còn Lew và bác ấy có ích với mình nhiều hơn họ tưởng! Mình thấy khỏe hơn trước nhiều lắm. Mình chẳng thích rời xa họ trong ba ngày cùng Mẹ đi Phonenix mừng Giang' sinh, nhưng các anh của Lew đã tới nhà anh ấy nên chắc chắn họ chẳng nhớ mình đâu. Qủa thật tận đáy lòng mình hy vọng mẹ con anh ấy nhớ mình một chút... không, mình muốn họ nhớ mình THẬT NHIỀU kia!

Mẹ con mình ở Phonenix rất vui, mình dựng những cây Noel trong san pato cạnh hồ bơi và đưa Mẹ tới nhà Adam để nghe ''Bọn Gần Giống Da Đỏ'' chơi nhạc, vân vân. Thật đau lòng vì hai mẹ con phải ra về. Qua cách cư xử mình biết Ba Mẹ vẫn còn yêu nhau, nhưng Ba treo hình cô Liz khắp nhà. Mình hiểu điều đó làm Mẹ đau đớn lắm.

Mình nhớ Hội bà Tám . Tụi nó như chị em của mình, chứ không phải như anh trai đâu nhé. Mình muốn cả đám ở cùng hai mẹ con để làm tất cả những trò chơi vui có thể làm ở Phoenix, nhất là Dorie. Nó ccanf đôi chút niềm vui mới trong đời. Nó không giống như xưa, từ lúc... cưng biết rồi đó. Ứơc gì mình làm được điều gì đó... nhưng tất cả tụi mình đều chẳng giúp được gì để lấp đầy khoảng trống đó cả.

Chân trái của Lew đã lành còn chân phải thì đi cà nhắc, vậy là lại đi trên hai bàn chân. Anh ấy vui nhưng mình lại buồn rười rượi. Thật quá tuyệt vời khi thấy mình được cần đến, cần thiết, hữu ích, thực sự thiết yếu! Mình chưa bao giờ thấy mình hoàn hảo như vậy, suốt cả cuộc đời mình mới thấy. Lew nhắc đi nhắc lại là anh ấy yêu mình biết bao nhiêu vì những việc mình làm giúp anh. Cứ như làm vậy mình chẳng ưa thích hay sao? Chẳng khiến mình thấy tốt lành hay sao chứ?

CHỦ NHẬT, 5 THÁNG GIÊNG

Đời vẫn tuyệt cú mèo, huy hoàng và như Thiên Đàng, chỉ có một cú sốc kinh tởm. Cảnh sát gọi tới, nói chẳng ai xác định được tung tích của Collin cả. Họ muốn tới gặp mình để bàn thêm vài việc nữa. Mình thét lên: ''KHÔNG, KHÔNG, KHÔNG'' và hoàn toàn suy sụp. Mình không biết họ muốn mình kể thêm chuyện gì nữa. Mình đã vứt bỏ đống rác lừa dối nặng nề của mình rồi. Hình như họ trông mong mình quay trở lại và đắm mình trong đó, đắm mình, đắm mình trong đó... để chẳng được gì hết. Mình chẳng làm đâu! Họ chẳng thể nào bắt mình làm! Cảnh sát cứ mải đánh mình gục xuống bùn lầy trong khi +-*+- vẫn nhởn nhơ bên ngoài, cứ tỏa rộng ánh nắng của hắn... à, hầu như chẳng phải ánh nắng gì, mà giống cái chết hơn. Nhưng mình sẽ không nghĩ tới chuyện đó nữa. Nào. Scarlett, hãy giúp mình, hãy giúp mình nghĩ tới nó hôm sau, ngày không bao giờ đến cả.

THỨ BA, 14 THÁNG GIÊNG

Nhật ký thân yêu nhất đời,

Xin vui lòng, xin hãy nói mình đã sai lầm, nhưng mình biết là không thể được. Mình đang bắt đầu suy sụp trở lại, phải không? Mình có thể cảm thấy như mình là một quả bóng xì hơi. Mình đang cố hết sức ăn uống điều độ, tạp thể dục, ngỉ ngơi và không bị chi phối bởi những cảm xúc tiêu cực, nhưng mình có thể mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đang hút dần sinh lực của mình, giống như những vật sống nhầy nhụa, đen đúa ác ôn.

Thôi, hay quên chuyện trên đây đi! Mình chỉ tự bôi bác mình. Phải bỏ cái tật đó đi. BỒ PHẢI GIÚP MÌNH, NGHE BỒ! Mình biết bồ sẽ giúp, và cám ơn nhé! Mình chỉ bị vấn đề về ứng xử mà thôi. Lêu lêu mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv