Vu San San lắc đầu, sợ hãi run rẩy lui về phía sau, cố gắng cách cái cân xa một chút, \ "Ha ha, cái kia, cái kia, về sau tớ giảm cân là được mà, cân thì không cần cân nữa đâu, buổi tối cân sẽ không chuẩn đâu, sáng ngày mai tớ cân lại nhé."
Ngô Tịnh còn không biết đức hạnh của cô sao, căn bản không tin chuyện hoang đường của cô, không chút lưu tình đem cô cho lôi lên, \ "Không được, phải lên cân cho tớ, từ hôm nay trở đi tớ phải dám sát cậu giảm cân, một tuần ít nhất phải gầy ba cân. \"
\ "Ba cân, điều này sao có thể? \" ba lạng còn tạm được.
Vu San San lúc này thật là hối hận muốn chết nhất thời xúc động mà mình đi đánh nhau với nữ nhân kia, nếu như không đánh nhau, cô sẽ không bị Ngô Tịnh bắt giảm béo nha, phải biết rằng Ngô Tịnh nhìn cô thất bại vô số lần giảm béo đã mất đi ý nghĩ bắt cô giảm cân.
\ "Đương nhiên có khả năng! Một tuần ba cân thật đơn giản, chỉ cần chấp hành đúng theo thực đơn tớ quy định và kế hoạch vận động, cam đoan cậu sẽ giảm được ba cân."
Nghe thấy thực đơn cùng vận động kế hoạch, Vu San San trái tim già nua liền nhịn không được run rẩy, kéo tay Ngô Tịnh lắc lắc, lấy lòng mà thương lượng, \ "Tĩnh nhi a, tớ thấy coi như xong đi, cậu biết tớ là kẻ tham ăn mà, thực đơn của cậu quá đáng sợ, cậu đừng bắt tớ giảm cân nữa, tớ bảo đảm về sau sẽ làm thật thật tốt công việc này, tuyệt đối không phạm lỗi nữa được không?"
\ "Không được! \" Ngô Tịnh hất tay của cô ra, \ "Vu San San, cậu có chút chí khí có được không, nghĩ xem hình tượng hiện tại của cậu, nhớ đến những bộ quần áo đẹp cậu mặc không vừa, lại nhớ tới những buồn phiền khi bị mấy người đã cười nhạo cậu, cậu không muốn giảm béo để đánh vào mặt những người đó sao?"
Muốn a, cô nằm muốn vả mặt những người đó, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, không những không gầy được xuống, còn càng ngày càng mập.
Cô cũng biết Ngô Tịnh là vì tốt cho cô, từ lúc cô rơi vào tình trạng này, người xung quanh đều không có ai để ý tới cô, chỉ có Ngô Tịnh vỗn dĩ chỉ là quan hệ bạn đại học rất phổ thông vươn tay ra giúp đỡ cô.
\ "Được rồi được rồi, tớ giảm béo là được. \" Vu San San không chút để ý, dứt khoát bước lên cân.
Cái này có thể nói là cân mỡ thì đúng hơn, hơn nữa kèm theo âm thanh nhắc nhở, vừa mới đứng lên, giọng nói cơ giới liền vang lên: Thể trọng 86kg so với lần trước tăng hai ba kilogam, khoảng cách với thể trọng lý tưởng của ngài cần giảm bốn mươi mốt kilogam.
Vu San San: \ ".. \"
Đột nhiên thật hối hận không đóng cái âm thanh nhắc nhở thối nát này.
Thật sự đặc biệt xấu hổ.
Ngô Tịnh nhìn số hiển thị trên cân cũng trầm mặc. Bốn mươi kg sao có thể giảm a!
Giữa lúc hai người lớn trầm mặc, Đô Đô nằm trên ván trượt nhỏ của chính mình trượt đi trượt lại đột nhiên "Oa ah \" một tiếng, hai tai chống đất đẩy một cái, ván trượt quay đầu xe, trượt tới bên cạnh cái cân, ngửa đầu nhìn Vu San San.
"Mami mami mẹ lại tăng cân sao?"
"Ngươi nhanh câm miệng a! Tiểu mập tử!" Vu San San trừng cái người biết rõ còn cố hỏi mập tử thối này một cái, vội vàng bước xuống cân, ngượng ngùng nhìn Ngô Tịnh, \ "Cái kia, a, gần nhất ăn có chút nhiều. \"
Ngô Tịnh cho cô một cái đập, \ "cậu còn không biết ngại gọi Đô Đô tiểu ập tử, Đô Đô đây là bụ bẩm, cậu là gì? \"
Vu San San yên lặng lắc đầu, cô đây là thuần béo.
"Cậu nhìn lại mình đi, trước đây cậu là 86 cân, hiện tại biến thành 86 kí lô, cậu thành công gia tăng gấp đôi, cậu không cảm thấy khinh sợ sao?"
Vu San San gật đầu.
Trước đây cô cũng kinh hãi, bất quá bây giờ đã tiếp nhận hiện thực rồi, không chấp nhận hiện thực cũng không được a.
\ "Giảm! Phải giảm! \" cuối cùng Ngô Tịnh hạ tử mệnh lệnh.
Vu San San không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ăn bữa cơm giảm béo.
Nhìn Đô Đô bên kia tay trái cánh gà tay phải cá viên, Ngô Tịnh còn ở bên cạnh dùng sức gắp thức ăn cho hắn, lại nhìn lại trước mặt mình chỉ có duy nhất đĩa nộm dưa chuột lạnh, Vu San San không phục lắm, chỉ vào Đô Đô chất vấn: \ "Rõ ràng hắn cũng béo mà, thể trọng của hắn nặng hơn 10 cân so với các bạn cùng tuổi, hắn cũng nên giảm cân a, vì sao còn có thể ăn ngon như vậy chứ?"
Nghe thấy mami nói mình mập, Đô Đô vội vàng nuốt xuống miếng thịt trong miệng, lớn tiếng phản bác: \ "mami con mới không có mập, con không những đáng yêu lại còn rất đẹp trai nha!"
"Còn đáng yêu! Còn đẹp trai!" Vu San San xoa bóp cái cằm thịt của hắn, đả kích không chút lưu tình: \ "Tiểu mập tử con thật là tự luyến nha, con chỗ nào đẹp trai hả? Nhìn lại cái cằm đôi của con đi, lại nhìn cái bụng dưa hấu của con, con nhìn thấy đại soái ca nào có cằm đôi cùng bụng dưa hấu chưa?"
Đô Đô cúi đầu nhìn bụng của mình, cảm thấy quả thật có chút lớn, bất quá vẫn tức giân du mỏ ra, tay nhỏ nắm lại thành quyền, thở phì phò phản bác: \ "mami người thật đáng ghét, về sau con sẽ biết thành đại soái ca!"
"Làm sao con biết mình sẽ biết thành đại soái ca? Vạn nhất càng lớn càng xấu thì làm sao?"
\ "Sẽ không! \"
"Nhưng mẹ cảm thất sẽ!"
Sắp bị mami chọc tức tới khóc, Đô Đô buông đồ ăn trên tay xuống, trở mình một cái bò xuống ghế, bịch bịch bịch mà chạy vào trong phòng.
Bùng.. sẽ không khóc nhè đấy chứ!
Vu San San có chút ngượng ngùng, cô chỉ là cố ý trêu chọc hắn một chút, không nghĩ tới tiểu mập tử nhà cô lại không tiếp thu được người ta nói hắn không đẹp trai như thế.
"Cậu làm gì mà suốt ngày trêu chọc cu cậu vậy!" Ngô Tịnh thấy tiểu Đô Đô bị tức giận mà chạy mất, tức giận đến hận không thể đánh chết Vu San San, "có ai như cậu nói con trai mình như thế không? Làm gì suốt ngày nói Đô Đô không đẹp trai, rõ ràng Đô Đô rất đẹp nha, tuy cu cậu có chút thịt, nhưng ngũ quan rất tinh xảo, tỉ lệ vóc người cũng rất tốt, về sau tuyệt đối sẽ rất tuấn tú, hiện tại chỉ bởi vì tuổi còn nhỏ có chút bụ bẩm mà thôi. \"
\ "Tớ biết hắn về sau sẽ rất đẹp trai, bởi vì hắn lớn lên rất giống cha hắn mà.. \" Vu San San cúi đầu nỉ non, thanh âm rất thấp, không bị Ngô Tịnh nghe được.
Ngô Tịnh đang chuẩn bị đi vào phòng an ủi tiểu Đô Đô bị mẹ già đả kích, không nghĩ tới tiểu tử kia bịch bịch bịch lại từ trong phòng chạy ra ngoài, trong tay còn cầm điện thoại Vu San San.
Cu cậu giơ màn hình điện thoại trong tay cho Vu San San xem, rất nóng lòng mà giải thích: \ "mami, về sau con thực sự thực sự sẽ rất đẹp trai, bởi vì con là con trai của baba, con lớn lên sẽ giống ba, về sau con sẽ đẹp trai giống như baba!"
Vu San San nhìn về phía điện thoại di động, nhìn thấy bức ảnh trên màn hình, ngẩn ra.
Còn chưa kịp phản ứng, Đô Đô đã đem ảnh chụp xoay qua chỗ khác cho Ngô Tịnh nhìn, \ "mẹ nuôi mẹ xem, đây là baba của con, có phải rất đep trai hay không? Có phải rất giống con hay không?"
\ "Đây là.. ba ba của Đô Đô? \" Ngô Tịnh rất kinh ngạc, cô chỉ biết là Vu San San chưa kết hôn đã sinh con, nhưng lại không biết là ai làm cô ấy chưa kết hôn đã mang bầu, Vu San San cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, sợ sẽ làm cô ấy nhớ tới chuyện tình thương tâm, cô cũng chưa từng hỏi tới.
Trong thời gian ngắn ngủi, Vu San San cũng từ trong khiếp sợ phản ứng lại, một tay cướp lại điện thoại trong tay Đô Đô giơ lên thật cao, "tiểu mập tử, làm sao con biết bức ảnh này? Lại làm sao biết người trong này là ba con?"
Cô chưa từng nói qua với Đô Đô cha chưa cu cậu là ai, cũng không cho cu cậu xem qua bức ảnh cô trân trọng này, Đô Đô làm sao biết đây chính là ba ba?
Ảnh chụp bị cướp mất, Đô Đô nóng nảy, nhảy từng nhát một nỗ lực đoạt lại điện thoại, thế nhưng đôi chân còn quá ngắn nhỏ, làm sao cũng không lấy được, lo lắng sắp hỏng rồi "mami mami mẹ mau đem baba trả lại cho con!"
"Vậy con nói mẹ nghe, làm sao con biết đây là ba con?"
Vì muốn cầm lại bức ảnh Đô Đô đàng hoàng trả lời: "Mẹ ôm điện thoại liên tục hôn, liên tục hôn, còn hỏi điện thoại bao giờ mới tới đón hai mẹ con chúng ta, sau đó con hỏi mẹ đây là ai, sau đó mẹ nói với con đây là baba."
Liên tục hôn liên tục hôn.
Từ lúc nào?
Vu San San nghĩ như thế nào cũng nhớ không nổi bản thân lúc nào nói chuyện này trước mặt Đô Đô, cho nên lớn tiếng phản bác: \ "Nói bậy! Mẹ lúc nào lại hôn ảnh hả?"
Đô Đô lo lắng giậm chân, \ "Thực sự hôn mà, trên người mẹ thúi thúi, không chịu tắm, ôm ba ba hôn thật nhiều thật nhiều, nói baba là (não công+bạn nhỏ đô đô nói l thành n ạ nên e cũng sửa tiếng việt luôn) trồng của mẹ, chỉ có mẹ mới có thể hôn hôn."
Xem dáng vẻ của đô đô không giống như dối trá, lại nói, trên người thúi thúi? Chẳng lẽ là lần trước cô vô ý uống say sau đó làm ra?
Không thể nào, cô thực sự không chút dụt dè trước mặt tiểu tử mập nhà cô?
Vu San San mặt già đỏ lên, ngượng ngùng có chút không dám nhìn biểu tình của Ngô Tịnh.
Ngô Tịnh ở một bên hỏi: \ "đây thật là ba đô đô? \"
Vu San San chỉ có thể thành thật gật đầu.
Ngô Tịnh rất tức giận, \ "hắn ở đâu? Một mình cậu mang theo Đô Đô hắn đều không quản sao? Như thế nào lại không có trách nhiệm như vậy, đây không phải là cặn bã à. \"
Vu San San vội vàng xua tay, \ "Không phải không phải, hắn không phải cặn bã. Chính là.. Chính là.. Ai nha, ngược lại hắn không phải cặn bã, cậu đừng hỏi nữa. \"
Chuyện giữa bọn họ thật là quá phức tạp rồi, cô không muốn giải thích, cũng không giải thích rõ ràng.
Ngô Tịnh lại hiểu lầm, biến sắc, thử hỏi dò: \ "Hắn.. Không sẽ phải mất rồi a? \"
Vu San San tức giận, \ "cậu mới mất ấy. \"
Thì ra không phải qua đời rồi, Ngô Tịnh thở phào nhẹ nhõm, tối thiểu Đô Đô vẫn có ba.
Đô Đô cầm điện thoại một bên mỹ tư tư nhìn ảnh chụp nghe vậy, lập tức nghĩa chánh ngôn từ hồi đáp: \ "con biết ah, ba ba phải đi cứu vớt thế giới, rất nhanh sẽ trở lại thăm Đô Đô nha! \"
Ngô Tịnh: \ ".. \"
Lừa dối đứa bé cũng không biết tìm cái lý do nào đáng tin một chút.
Vu San San cũng biết lý do này của mình có chút không đáng tin cậy, cười hắc hắc hai tiếng, vì nhanh chóng thoát ra cái vấn đề này, một bên gặm dưa chuột một bên thúc giục: \ "Ăn cơm nhanh một chút nha, cơm nước xong tớ còn muốn tập yoga giảm béo nữa. \"
Nhìn cô ấy tình nguyện giảm cân cũng không muốn nhắc tới chuyện này, Ngô Tịnh cũng thức thời không có truy hỏi nữa, bất quá trong lòng cô vẫn là kiên định cho rằng ba Đô Đô hắn chính là một tên cặn bã, nếu không phải cặn bã nào có thể để cốt nhục mình bên ngoài chịu khổ cực mà lại không quản a, quá cặn bã rồi!