Nhật Ký Của Đô Đô

Chương 21: anh ấy đã tới



Vốn muốn bắt lấy điểm yếu của người ta để dẫm đạp, nhưng người ta nào có xem đây là điểm yếu đâu, còn phản lại một bộ dạng các người sao lại lấy chuyện này ra nói ra với bộ dạng thô tục quê mùa như vậy, đây còn chà đạp được cái gì nữa?

Trong lòng Ngô Tịnh đều sắp quỳ xuống trước mặt chị đại của cô rồi, hận không thể lập tức dâng đầu gối lên biểu đạt sự kính nể của mình. Nhìn mấy nữ nhân kia bị chặn lại, chắc là sắp tức chết rồi nha!

Ngô Tịnh cười ha hả mở miệng trợ uy cho chị đại của mình, \ "Bây giờ đang ở trường học đã lĩnh chứng kết hôn không ít nha, tớ thấy giờ trên mạng không ít người một bên ôm bằng tốt nghiệp một bên ôm con đâu, tớ nhìn thấy cũng rất hâm mộ. Vẫn là những người ở trường học sớm ơi là sớm đã giải quyết chuyện lớn của đời người ổn thỏa xong xuôi, để những bà dì như chúng ta đây đi chọn lại những người bị bỏ lại thôi; còn nữa nhá, những người đã sinh con rồi không làm lỡ chút sức phấn đấu tìm việc nào, trong công việc lại có không gian rất lớn để thăng chức. \"

Ngô Tịnh nói cũng là những chuyện hết sức bình thường trong công việc, tuy hiện nay đều nói nam nữ bình đẳng, không được phép kỳ thị nữ giới, nhưng trong công việc vẫn tồn tại rất nhiều hạn chế với phái nữ, thời điểm phụ nữ tới tuổi phải kết hôn sinh con, một khi phải sinh con nhất định phải nghỉ việc một đoạn thời gian, nhưng công việc không đợi bạn, bạn không làm sẽ có rất nhiều người muốn làm, tùy lúc đều có thể thay thế vị trí của bạn.

Đặc biệt đối với những cô nàng học vũ đạo mà nói, vóc dáng là trụ cột quan trọng nhất, sinh con xong không có cách nào lập tức trở lại công việc, nhất định nỗ lực trở lại vóc dáng lí tưởng như trước mới có thể tiếp tục sự nghiệp của mình, hơn nữa nói không chừng trở lại vị trí đã bị người khác thay thế rồi.

Nhưng nếu như có thể ở trước khi bắt đầu sự nghiệp giải quyết vấn đề con cái, đó không thể nghi ngờ sẽ nhẹ nhàng rất nhiều.

Các ả Âu Khả Tâm làm một phụ nữ đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, trong lúc nhất thời càng không lời nào để nói, cũng không thể luôn nhắc tới chuyện này nữa, thời điểm lên đại học cũng đã là người trưởng thành rồi, sinh con tuy nói không thường gặp, nhưng cũng không phạm pháp, đó là tự do người ta.

Mấy người đối mắt nhìn lẫn nhau, Âu Khả Tâm liền vừa cười vừa nói: \ "Đương nhiên, sinh viên sin con cũng không phạm pháp, chúng tớ không có kỳ thị Vu San San, chỉ là lúc đó chưa từng nhìn thấy bạn trai của Vu San San, chúng tớ luôn cho rằng Vu San San là FA, đột nhiên sinh con, không phải rất làm người ta kinh ngạc sao? Cũng không thấy cô ấy dẫn tới trường bao giờ? À đúng rồi, hiện giờ người đã là vợ của người ta rồi nhỉ? \"

Hai người khác cũng phụ họa thúc giục: \ "Đúng vậy, con cũng đã sinh cho người ta rồi mà, khẳng định là cưới rồi, san san a, sao cậu không dẫn chồng cậu tới cho mọi người quen biết một chút. \"

Các ả muốn nhìn xem người nào lại có dũng khí muốn một người mập như Vu San San, chẳng lẽ bản thân cũng như vậy chứ!

Ngô Tịnh không đợi Vu San San mở miệng liền mở miệng nói trước một bước: \ "chồng San san rất bận rộn, thời điểm lên đại học anh ấy đã rất bận rộn rồi, cho nên mới không có thời gian đến trường chúng ta, giờ thì càng bận hơn, nào có thời gian tham gia những cuộc tụ họp rảnh rỗi như chúng ta chứ. \"

Âu Khả Tâm cười hỏi: \ "Bận rộn nữa cũng phải ăn cơm a! Cũng tối rồi, chẳng lẽ không ăn cơm không tan làm sao? \"

Cô đã tìm và hỏi người trong Thiên Nghệ, Vu San San vẫn luôn một mình dẫn theo con trai, căn bản chưa từng có ai xưng chồng xuấn hiện qua, cho nên Vu San San căn bản là bị đàn ông vứt bỏ, vừa béo vừa xấu, người đàn ông nào có dũng khí tìm một người phụ nữ như vậy, không vứt bỏ mới lạ á. Cho nên ả căn bản không tin cái gì chồng rất bận gì gì quỷ nói linh tinh, đều là lời nói ra để lừa gạt người khác.

Ngô Tịnh biết Âu Khả Tâm muốn thấy Vu San San xấu mặt, mới cố ý cắn chặt không buông như vậy, nhưng người là các người muốn gặp là gặp được sao? Về nằm mơ đi.

Dưới bàn nắm lấy bàn tay của Vu San San ý bảo cô không cần tức giận, Ngô Tịnh mở miệng thay cô: \ "chồng San San nhà ta là quân nhân bảo vệ quốc gia, quân nhân còn không ở quân doanh nhiệt huyết huấn luyện chiến đấu a, sao có thể giống những người như chúng ta chín giờ đi làm năm giờ tan tầm chứ, muốn tan là tan được à, muốn ăn cơm là ăn được sao? Các người muốn gặp mặt chồng của San San ư? Đợi lần sau nhé, đợi khi nào chồng cô ấy ở nhà lại nói sau. \"

Mấy người Âu Khả Tâm nghe vậy lại trao đổi ánh mắt, trong mắt không hẹn mà cùng xuất hiện có chút hả hê mà không cần nói ra miệng cũng đều hiểu được.

Hóa ra tìm một tên lính nghèo a, trách không được lại muốn đứa Vu San San mập ú này, nghe nói làm lính thường không ở nhà, ngược lại không sợ vợ mình là người béo mập ngày ngày nhìn thấy cũng cay mắt cay miệng, cũng không cần dẫn ra ngoài gặp người, trách không được không ghét bỏ Vu San San.

Âu Khả Tâm đảo mắt nhìn lại người đàn ông vô cùng quý khí ngồi bên cạnh mình, so với lính thì mạnh hơn nhiều, căn bản không có gì có thể so bì. Lập tức toàn thân thoải mái, uất ức bị Vu San San đè bẹp ở trường học lập tức biến mất không thấy.

Năm đó xinh đẹp hơn mình, nhiều nam sinh thích hơn mình, lại còn có tác dụng gì chứ, giờ không phải cũng thành bà vợ cay mắt cay miệng ở nhà nội chợ sao? Không tiền không quyền không địa vị, cả ngày còn phải đi làm cái công việc cố vấn nhỏ kiếm tiền?

Cô ta như vậy, giờ lấy cái tư cách xách dày cho mình cũng không xứng nhé.

Tràn đầy cảm giác ưu việt làm nụ cười của Âu Khả Tâm cũng minh diễm hơn rất nhiều, ả thân mật ôm lấy tay của Vu Hạo, cười nói với anh ta: \ "San san bây giờ đang làm cố vấn ở một nhà huấn luyện đấy, em thấy hoàn cảnh công việc cũng không có gì tốt, hơn nữa nói gì thì cũng là bạn học cũ cả, chúng ta giúp đỡ cô ấy nhé, ở Hoa Đình sắp xếp một công việc cho cô ấy, dù sao thì cũng tốt hơn cái chức giáo viên cố vấn ở chỗ kia. \"

Vu Hạo cười cưng chiều với ả, sau đó nhìn về phía Vu San San, nói: \ "đều là bạn học cũ, sắp xếp một công việc không có chuyện gì khó, San San, Hoa Đình có phòng vũ đạo chuyên môn bồi dưỡng nghệ sĩ, không biết cậu có hứng thú không? \"

Âu Khả Tâm hờn dỗi mà vỗ xuống cánh tay của anh ta, nói: \ "anh thật là, San San giờ sao có thể khiêu vũ chứ, càng đừng nhắc tới bồi dưỡng nghệ sĩ, anh muốn San San đi dạy ai chứ?

Vu Hạo liếc mắt quan sát vóc người của Vu San San, rất áy náy mà xin lỗi: \" Thật ngại quá san san, tớ không có ý đó, tớ chỉ nhớ trước kia cậu nhảy cực kỳ tốt, cho nên liền nói như vậy, tớ không có ý tứ gì khác, cậu chớ để ý. \ "

Tao để ý! Giờ tao đặc biệt đặc biệt muốn cho hai người cái bạt tai tát tới chết luôn! Làm như ai không biết hai người diễn đôi cây sậy (diễn kép) chứ, tao nhổ vào, Hoa đình rất giỏi à, lão nương mới không hiếm lạ gì nhé!

Ở trong lòng đem hai người này chém chết một trăm lần sau đó, Vu San San chỉ có cười nói: \" Không cần, tớ cảm thấy công việc bây giờ rất tốt, tạm thời không muốn đổi, cám ơn ý tốt của hai người. \ "

Âu Khả Tâm nhún nhún vai, \" Nếu san san không muốn quên đi a! Chờ chút nữa tớ đưa danh thiếp cho cậu, cậu muốn đổi thì có thể liên hệ với chúng tớ. Không cần khách khí với bọn tớ nhé, dù sao thì cũng là bạn học cũ, giúp đỡ sắp xếp một công việc vẫn không có vấn đề gì. \ "

Vu San San vẫn cười như cũ, trong lòng tiếp tục lấy đao băm chặt hai người kia.

Trong lúc cô vô cùng sốt ruột muốn kiếm cớ rời đi, điện thoại vang lên, Vu San San mừng rỡ, vội vàng lấy điện thoại ra xem là ai đã giải cứu cô lúc này, kết quả lại là một dãy số xa lạ.

Vốn dĩ số lạ cô sẽ không nhận, nhưng cô lúc này không gì sánh bằng có người giải cứu, coi như gọi nhầm số hay tiêu thụ gì đó cô cũng nói thành bạn bè tìm mình sau đó nắm lấy cơ hội rời khỏi bữa cơm nhàm chán vô vị này.

Vu San San nhận điện thoại, còn chưa kịp hỏi là ai, bên đầu kia điện thoại lại vang lên một giọng thâm tình tới mây xanh to lớn: \" Mami~\ "

Cư nhiên là tiểu mập nhà cô!

\" Mami mami, mẹ ở đâu ạ, sao còn chưa về nhà? \ "

Vu San San lại nhìn một số điện thoại, thử thăm dò: \" con dùng điện thoại của ai gọi cho mẹ vậy? \ "

Tiểu mập: \" Là điện thoại của baba! Con nhớ rõ số của mẹ, sau đó liền gọi cho mẹ nha. \ "

Số điện thoại là Vu San San cố ý dạy cho tiểu mập thuộc lòng, vì sợ cậu đi lạc hoặc có chuyện gì không tìm được mẹ có thể phòng vạn nhất, không ngờ tới lại được sử dụng vào lúc này.

Vu San San: \" Vậy con đã ăn tối chưa? \ "

Tiểu mập đầu bên kia hiển nhiên rất sung sướng, \" Ăn xong rồi a~, baba làm cho con một đùi gà thật lớn, còn có tôm bự luôn, rất rất ngon nha, mẹ lại không có ở nhà, không ăn được nha. \ "

Cái ngữ điểu của tiểu mập giống như cô đã bỏ lỡ 100 triệu vậy.

Vu San San cũng có thể nghĩ ra được lúc này tên mập thối kia có biểu tình gì!

Bởi vì có điện thoại của tiểu mập, vốn tâm tình của Vu San San không tốt cũng khá lên, nói với tiểu mập: \" Mami ở bên ngoài ăn cơm đây, lập tức trở về nhé, con ngồi chơi một chút, mami rất nhanh sẽ về tới nhà. \ "

Bên đầu kia điện thoại tiểu mập tử dừng một hồi mới hỏi: \" mami mẹ đang ở đâu vậy ạ? \ "

Vu San San: \" Mami ở quảng trường Nguyên Nhất bên này, mami đã dẫn con tới đây ăn cơm một lần con còn nhớ không? \ "

Đại não của tiểu mập có hạn kỳ thực không nhớ rõ, nhưng cậu vẫn rất hưng phấn nói: \" Mami, con với baba tới đón mẹ nhé, baba có xe bốn bánh quay nha, xe rất rát đẹp lại còn lớn nữa, chạy lại còn rất nhanh. \ "

Vu San San cả kinh, lập tức ngăn cản: \" Không cần không cần, mẹ nuôi có láy xe, mẹ nuôi sẽ đưa mẹ về nhà. \ "

Nào biết vừa nói xong cánh tay đã bị Ngô Tịnh bấm cho một cái, sau đó điện thoại đã bị cướp mất, nói với Đô Đô bên đầu kia điện thoại: \" Đô Đô nha, ta là mẹ nuôi, con tới đón mami sao, vậy con với baba qua đây nhé, mẹ nuôi nói địa chỉ với con. \ "

Vu San San còn chưa kịp ngăn cản Ngô Tịnh đã đem địa chỉ nhà hàng nói Đô Đô bên đầu kia điện thoại, kỳ thực tiểu tử kia nhỏ như vậy nào nhớ được địa chỉ, Ngô Tịnh căn bản là nói với Nguyên Lãng bên đầu kia điện thoại.

Vu San San giằng được điện thoại muốn gọi tiểu tử kia đừng tới, nhưng điện thoại đã tắt, tức tới muốn xông lên đánh Ngô Tịnh một trận.

Ngô Tịnh cười ha hả ôm lấy vai cô cố ý nói: \" Ai nha, khó có khí ba Đô Đô có thời gian ở nhà, vừa nghe cậu bên ngoài liền tới đón cậu thật yêu thương cậu quá mà. \ "

Lời này của Ngô Tịnh cố ý nói cho mọi người ở hiện trường nghe được, quả nhiên, lời này đã hấp dẫn được sự chú ý nhiệt tình của mấy người, Âu Khả Tâm hỏi: \" là chồng San San sao? Anh ấy tới đón San San, vậy thật là tốt, chúng ta có thể gặp mặt nha. \ "

Em gái răng hô cùng em mắt híp cũng phụ họa, vui vẻ nói: \" Đúng vậy đúng vậy, chúng ta phải xem xem là đại thần nơi nào lại có thể đem hoa khôi năm đó của chúng ta lĩnh về nhà. \ "

Vu San San mặt ngoài ha hả cười, trong lòng đang nghĩ có nên tuyệt giao với Ngộ Tịnh.

Ngô Tịnh lập tức cầm điện thoại lên, trong wechat điên cuồng gửi tới cho cô biểu tình" tớ sai rồi "sau đó gữi chữ: \" đây không phải tớ gọi binh ca ca nhà cậu đâu nhé, là anh ta muốn dẫn Đô Đô tới đón cậu, người ta nguyện ý tới cậu sợ cái gì, cơ hội này rất tốt luôn, đây là cơ hội tốt để hai người hâm nóng tình cảm, tốt nhất là đi xem phim điện ảnh hoặc hẹn hò gì đó đi nhé\ "

Vu San San: .

Nguyên Lãng tới rất nhanh, không tới hai mươi phút Vu San San nhận được mẩu tin\" anh ở cửa, mọi người ăn xong chưa? \ "

Vu San San mím mím môi, cầm túi đứng dậy nói với mọi người: \" Thời gian cũng không còn sớm nữa, con tớ đang dưới chờ tớ, tớ đi trước nhé. \ "

Ngô Tịnh cũng cầm túi mình nói theo cũng phải về.

Âu Khả Tâm thấy thế, ôm cánh tay Vu Hạo làm nũng nói: \" vậy chúng ta cũng giải tán đi, chúng ta cùng đi với hai người San San nhé, còn có thể nói được mấy câu chuyện nha. \ "

Vu San San: . Phi, ai muốn nói chuyện với mày?

Vốn muốn đi trước một bước để mấy người này không đụng mặt Nguyên Lãng cùng Đô Đô, nhưng không nghĩ tới ả Âu Khả Tâm này không cần mặt mũi như vậy, một mực đi theo sau bọn họ, cuối cũng cũng không thể tránh khỏi nhìn thấy Nguyên Lãng ôm Đô Đô đứng ngoài cửa nhà hàng.

Người đàn ông khuôn mặt tuấn dật, thân hình cao lớn, áo sơmi màu xám thêm quần dài màu đen hoàn mỹ làm nổi bật lên vóc dáng mê người của anh, cả người tản mát ra một khí thế khó tả, làm cho anh chỉ đứng một chỗ cũng khó làm người ta bỏ qua được, hình như anh đang đứng sự soi chiếu của ánh đèn, nên mới tới mức tiêu điểm như vầy.

Anh trong phút giây này, cho dù ôm đứa bé trong lòng, vẫn có thể như trước kia khiến cho tất cả ánh mắt nữ nhân dán chặt chẽ lên người mình.

Mấy người Âu Khả Tâm vừa đi ra liền chú ý tới anh, Vu Hạo coi như xong, ba nữ nhân không để lại dấu vết mà liều mạng quan sát, trong mắt như nhìn thấy nam nhân cựu phẩm không tự chủ tản ra ánh hào quang.

Âu Khả Tâm bởi vì bên cạnh còn có vị hôn phu, cho nên ánh mắt có chút thu liễm, nhưng hai người kia không như vậy, ánh mắt không những phát ra đèn xanh còn nóng lòng muốn tiến tới hỏi thăm phương thức liên lạc, một chút cũng không hề để ý tới người ta còn đang ôm một đứa bé có phải đã kết hôn rồi không.

Nhưng mà, các ả còn chưa nghĩ ra cách để tiếp cận, thì nhìn thấy đứa bé trong ngực nam nhân hứng phấn vẫy tay với các ả la lên: \" Mami mami, Đô Đô ở chỗ này! \ "

Mấy người Âu Khả Tâm nhìn theo ánh mắt Đô Đô liền kinh ngạc phát hiện đứa bé gọi người hình như chính là người bên cạnh mình Vu San San.

Nhưng mà, điều này sao có thể? Người đàn ông cực phẩm soái ca ôm đứa bé trong ngực ấy sao lại thành ông chồng của Vu San San vừa xấu vừa béo chứ?

Không thể!

Tuyệt đối không khả năng!

Nhưng mà, không có gì là không thể.

Nam nhân ôm đứa bé đi lên phía trước, trực tiếp đi tới trước mặt Vu San San, đem túi xách mà cô cầm trong tay nhận lên tay mình, \" Ăn xong rồi? \ "

Trong nháy mắt Vu San San cảm giác vô số ánh mắt phóng về phía cô.

Nỗ lực quên những ánh mắt kia, Vu San San \" ừm \ "một tiếng, nhỏ giọng nói: \" Chúng ta trở về đi thôi. \ "

\" được. \ "

Nguyên Lãng ngẩng đầu lên gật đầu với mọi người xung quanh coi như chào hỏi, sau đó liền dẫn Vu San San đi.

\" Chờ đã! \ "Lục Khả Khả vội vàng mở miệng, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên người Nguyên Lãng, vẫn măng chút không cam lòng hỏi: \" San San, đây thật sự là chồng của cậu hả? \ "

Vu San San nội tâm xấu hổ, không biết nên trả lời phải hay không phải.

Nguyên Lãng lại chủ động tự giới thiệu mình: \" Tôi là Nguyên Lãng, là chồng của San San. \ "

Lời này làm Lục Khả Khả vốn còn có một tia hy vọng cũng bị chặt đứt, không dám tin rồi lại không thể không tin, biểu tình cũng rất đặc sắc.

Âu Khả Tâm nhìn ả ta thất thố như vậy, vội vàng chọc chọc lưng ả, cho ả một ánh mắt.

Lục Khả Khả đây mới ý thức được biểu tình bản thân quá rõ ràng rồi, vội vàng thu liễm tâm tình, cười cười, làm bộ một chút ý tứ với Nguyên Lãng cũng không có, đồng thời trong lòng có chút kinh bỉ.

Đẹp trai có ích lợi gì, không phải là một lính nghèo, chỉ có khuôn mặt có thể ăn được sao? Nhìn Vu San San hiện giờ liền biết, làm một cố vấn nhỏ khổ khổ mới cầm được chút tiền lương ít ỏi, đây chính là hoàn cảnh đàn ông vô năng.

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt thư thản trong lòng, lòng đố kỵ với Vu San San vừa mới nổi lên cũng tiêu tán không ít.

Âu Khả Tâm cười nói: \" Hiện tại không sớm nữa, đều về nhà đi nhé, đúng rồi San San, bọn tớ lái xe tới, đúng lúc đưa bọn cậu về nhà! \ "

Nguyên Lãng thay Vu San San trả lời: \" cảm ơn ý tốt của em, chúng tôi cũng lái xe. \ "

Âu Khả Tâm vuốt tóc ra sau tai, cười nói: \" Thật sao, anh cũng đỗ xe dưới bãi đỗ xe dưới tầng hả, đúng lúc chúng ta cùng đi lấy xe đi. \ "

Cô nói như vậy, xác định cũng không thể từ chối nữa, thế là một đoàn người cùng tiến tới bãi đỗ xe.

Đoàn người rất nhanh tới bãi đỗ xe, người thứ nhất nhìn thấy xe của mình là Ngu Tịnh, cô mua một chiếc Golf màu trắng không đắt, rất hợp để phụ nữ lái xe.

Ngô Tịnh cho Vu San San một ánh mắt thâm trường lộ ra mấy phần thô bỉ, rồi mới tạm biệt mọi người: \" Tớ đi trước a. \ "

Ánh nhìn tiễn Ngô Tịnh đi, mọi người lại tiếp tục đi vào, trên đường đi qua một chiếc land rover màu đen, nghe thấy tiếng mở khóa, sau đó Nguyên Lãng dùng âm thanh hùng hậu nói: \" chúng tôi đi trước nhé. \ "

Sau đó, anh đem cửa xe mở ra, trước đặt Đô Đô bỏ vào ghế sau có ghế dành cho trẻ em hôm nay vừa mới đi mua, sau đó đem cái nạng của Vu San San vì câu nói" là chồng của San San "của Nguyên Lãng mà thất thần bị cô bỏ rơi nhét vào trong xe, sau đó hơi khom lưng, một tay đỡ lưng Vu San San, một tay vòng qua đôi chân thô của cô, trước bao nheieu con mắt gát gao nhìn chằm chặp ôm ngang cô lên, bỏ vào ghế phụ, toàn bộ quá trình dễ dàng như không phải ôm một người béo hơn một trăm bảy mươi cân mà như ôm một đứa gầy chỉ có bảy mươi cân vậy.

Bận rộn xong với hai mẹ con, Nguyên Lãng đi tới ghế điều khiển mở cửa xe ra, hướng với những người còn ngây ở bên kia gật đầu biểu thị chút, tiến vào trong xe, nổ máy rời đi.

Nhìn xe đã mất hút không còn bóng dáng, bốn người ở chỗ cũ mới tỉnh lại trong cơn mơ thất thần.

Lục Khả Khả mở miệng trước, không xác định hỏi: \" chiếc xe vừa nãy, là Land Rover Range Rover nhỉ? \ "

Sắc mặt Âu Khả Tâm không tốt lắm, không nói chuyện.

Lúc này, đã lấy điện thoại ra tìm giống kiểu xe như vừa rồi kêu lên một tiếng kinh sợ, không thể tin mở miệng: \" chiếc xe vừa nãy bản thế giới Respect Creation hơn ba trăm vạn. \"

Hơn ba trăm vạn..

Tuy là xe sang trọng có đầy ra kia, rất nhiều loại tốt cũng chỉ có mấy ngìn vạn, hơn ba trăm vạn chưa tới cỡ gì làm người ta không thể tin tưởng được, nhưng nó đại biểu không phải là con số, mà là đại biểu, các ả vốn tưởng Vu San San gả cho một người lính nghèo vốn không phải sự thực.

Vu San San cô gả cho một tên lính, nhưng tên lính này không hề nghèo, tương phản, có khả năng rất rất nhiều tiền.

Sự thật này, làm cho trong lòng Âu Khả Tâm ba người này làm sao cũng không thể bình tĩnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv