Ánh mắt Nguyên Lãng dừng tại chân cô hai giây, cũng không biết là tin hay không có tin, chỉ đứng lên nói rằng: \ "đừng gọi nữa, anh xuống dưới mua chút đồ ăn, rồi về nấu ăn. \"
Hỏi Đô Đô có muốn đi cùng hắn không, Đô Đô lắc lắc cái đầu tròn của mình, nhu thuận nói rằng: \ "con muốn ở nhà chơi với mami. \"
Nguyên Lãng cũng không miễn cưỡng, tự mình một mình ra ngoài.
Vu San San lập tức ôm lấy tiểu mập tử hôn mạnh hai nhát, \ "Mập mạp, coi như ngươi còn có chút lương tâm, biết để ở nhà chơi với mami. \"
Cái tiểu tử thối này cuối cùng cũng không có ba quên mẹ.
Đô Đô đẩy mami ra, một đôi tay toàn thịt ôm lấy mặt của mami, ngữ trọng tâm trường thở dài, như một người cha già bận tâm mà giáo dục con gái: \ "Mami, ba đã quay lại rồi, về sau người phải ngoan một chút, không nên chọc ba ba tức giận, đừng phát bệnh thần kinh nữa, dọa sợ baba, cũng đùng hung dữ như vậy nữa, à đúng rồi đúng rồi, cơm cũng phải ăn ít đi một chút nhé! Nếu không thì baab thật sự bị người dọa sợ chạy mất thì sao, sau đó sẽ cùng người ly hôn đó nha~\"
Vu San San: .
Cô có thể đem cái tiểu mập tử này vứt đi không? Con trai như này không còn cách nào muốn nổi!
Thấy sắc mặt của mami có chút nguy hiểm, Đô Đô giật mình một cái, vội vàng giải thích: \ "Mami, con cũng vì muốn tốt cho mẹ, ba của Lục Tử Hạo ly hôn với mẹ hắn rồi, Lục Tử Hạo nói bởi vì mẹ hắn quá hung dữ mới dọa ba hắn sợ tới ly hôn luôn. Mami, con rất thích ba của con, baba mới vừa quay lại thăm Đô Đô, người không thể dọa ba chạy mất được. \"
Câu cuối cùng tiểu gia hỏa nói có mang theo chút khẩn cầu.
Đô Đô nghĩ thầm, mẹ của Lục Tử Hạo gầy như vậy xinh đẹp như vậy, chỉ hung dữ có một chút ba của hắn đã bị dọa sợ tới ly hôn rồi, còn mẹ của hắn vừa không xinh đẹp lại còn rất ấu trĩ phiền người khác, tính khí còn đáng sợ hơn so với mẹ của Lục Tử Hạo, như vây ba của cậu không phải càng bị dọa sợ sao?
Ngay tới cậu kiên cường dũng cảm như thế cũng bị mami dọa sợ tới mức muốn bỏ nhà ra đi.
Hắn tuyệt không muốn ba ly hôn với mẹ. Bố mẹ ly hôn thì đứa trẻ quá đáng thương, đều không thể chung sống cùng baba mama, còn bị mẹ kế độc ác hành hạ, quá đáng thương rồi.
Sắc mặt Vu San San đã đen như đít nồi, một tay đem tên mập đáng ghét này nằm bò lên đùi, đối với cái mông liền \ "Đùng đùng \" vỗ mấy cái.
\ "tốt cho ngươi cái tên mập thối, thì ra hình tượng của mẹ ngươi ở trong lòng ngươi như vậy hả, lúc nào ta hung dữ hả! Lúc nào phát bệnh thần kinh hả! Lúc nào ta ăn nhiều hả! Mẹ ngươi ôn nhu lương thiện mỹ lệ lí trí hiểu chuyện phóng khoáng hiền lành săn sóc, ai dám ghét bỏ ta! \"
\ "A -- ba ba người cứu mạng a, mami lại nổi điên rồi, nhanh tới cứu con a. \"
Khóe miệng Vu San San cười tà, bàn tay múa như hổ sinh gió, \ "Hừ hừ, ngươi gọi đi, gọi tiếp đi, gọi tới khi rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu. \"
Đô Đô giống như chú bạch tuộc dãy dụa trên đùi Vu San San, thế nhưng sức mạnh của mẹ mạnh tới kinh người, cái mông nhỏ của hắn làm sao cũng chạy không thoát bàn tay đáng sợ kia, mắt thấy bản thân trốn không thoát, binh quân có danh ngôn người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Đô Đô không thể không nhanh chóng đổi giọng, \ "Mami con nói sai rồi, người không có không ngoan, cũng không có hung dữ, cũng không có ăn nhiều như vậy, người tha thứ cho con nhé. \"
\ "Hừ! \" Vu San San cuối cùng cũng bỏ qua cho tên mập thối tha này, cho cậu một con đường sống.
Đô Đô lập tức bưng cái mông nhỏ chạy ra xa tám mét, kiên quyết rời xa người mẹ đáng sợ này.
Hắn cũng không muốn khuyên mami nữa!
Sau một hồi, mẹ già hung tàn lại tiến hành triệu hoán cậu, \ "Đô Đô con qua đây, mami có chuyện hỏi con. \"
Đô Đô di dời chuyển động cơ thể, Đô Đô đem mông nhỏ toàn thịt hướng về phía mẹ già, biểu thị mình không muốn để ý tới cô.
Vu San San cắn răng, lại muốn đem cái tên mập thối tha này đánh một trận nữa, có điều đây không phải mục đích của cô, cô lại miễn cưỡng kéo lên một nụ cười từ thanh âm ôn nhu như nước muốn vãn hồi chút ít hảo cảm trong lòng con trai: \ "Mập mạp, mami vẫn là rất yêu con mà, con chính là bảo bối của mami! \"
Đô Đô sợ run cả người, bàn chân nhỏ run cả lên nhưng vẫn không quay người lại
Thấy dùng ngôn từ không thể công hãm được tiểu tử mập này, Vu San San không thể làm gì khác hơn nói: \ "bảo bối của mẹ, mẹ quyết định hôm nay sẽ cho con ăn một que kem. \"
Có đôi khi, lời từ ái thường nói của mẹ già không có hiệu quả bằng một que kem.
So với như lúc này, sau ba giây tên mập này đã quay mông lại, mắt tròn nhìn thẳng vào mẹ cậu rồi.
Vu San San: . Cô còn không bằng một que kem cây!
Bất quá mình còn có chính sự muốn hỏi, Vu San San cũng chỉ đành tha thứ cho tên mập mạp này, từ ái hỏi cậu: \ "Mập mạp a, nếu như baba có phòng to hơn với mẹ, càng nhiều tiền hơn mẹ, còn đi xe bốn bánh chuyển động, baba muốn con tới ở với baba, con có đồng ý không? \"
Vu San San hỏi xong, trong lòng liền khẩn trương, cuối cùng cũng tới lúc khảo nghiệm tên mập này sẽ vì tiền tài mà khom lưng uốn gối không!
Đô Đô đầu tiên là mờ mịt nhìn mẹ mình, sau đó dần dần hiểu cái gì, đột nhiên mở to hai mắt, viền mắt đỏ lên lấy mắt thường có thể nhìn thấy được, nước mắt lưng tròng lã chã muốn rơi xuống. \ "Mami baba thực sự muốn ly hôn với người sao? \"
Đô Đô bi thương nghĩ: Quả nhiên, baba mới lần đầu gặp mẹ đã bị mẹ dọa sợ rồi, muốn ly hôn rồi.
Vu San San tức điên lên, \ "mập mạp thối, tại sao là ba ba muốn cùng ta ly hôn mà không phải ta muốn cùng hắn ly hôn? \"
Nói xong, Vu San San mới ý thức mình bị tiểu tử này hố rồi hai người bọn họ ly hôn cái gì, tới kết (hôn) còn chưa có thì lấy gì để ly (hôn).
Nghĩ như vậy, dường như cô càng đáng thương hơn rồi..
Vu San San nhục chí ngã liệt xuống safa, cũng không còn tâm tình bắt tiểu mập tử làm đề chọn lựa hai chọn một nữa, dù sao cái tên mập thối này cũng rất bất công, một tâm một lòng nghiêng về phía ba cậu, mẹ già trong lòng cậu làm gì có địa vị nào cơ chứ.
Đang trong bầu không khí sắp tuyệt giao với nhau của hai mẹ con, Nguyên Lãng ra ngoài mua thức ăn đã trở về.
Đô Đô lập tức đứng lên chạy ra cửa, thâm tình vui vẻ ôm lấy chân ba cọ cọ\ "Ba ba người đã về rồi, Đô Đô đã nhớ người rồi nè~\"
Bị con trai dính như vậy, mặc dù đã sống tới ba mươi năm nhưng Nguyên Lãng vẫn chưa từng được thử nghiệm qua, nhưng hắn không thể ức chế được cảm giác cảm động này, trái tim vừa ngọt lại vừa mềm.
Một tay xách theo đồ ăn, để một tay trống ra ôm lấy con trai vào khủy tay, Nguyên Lãng cứ như vậy ôm tiểu tử kia đi vào nhà bếp, \ "Ba ba nấu cơm cho con, Đô Đô chịu khó một chút là được ăn cơm rồi nhé. \"
Đô Đô cũng không ngại đói bụng, nãi thanh nãi khí trả lời: \ "được ạ~\"
Vu San San trên safa bị hai cha con vô hình: . Tiểu mập tử, ngươi còn nhớ rõ mẹ già Đại Minh ven hồ không?
Động tác của Nguyên Lãng rất nhanh, không tới nửa giờ đã làm ra một canh ba mặn, theo thứ tự là cánh gà sốt, sườn xào chua ngọt, tỏi xào súp lơ còn có canh trứng gà cà chua.
Đô Đô sớm đã không kịp chờ bò lên ghế trẻ em của hắn, thâm tình nhìn bốn món ăn trên bàn, một bên hít mũi một bên nuốt nước miếng.
Vu San San cảm thấy dường như cô nhìn thấy được ánh đèn xanh trong mắt con trai cô.
Bất quá lần này cô không ghét bỏ con của cô không có tiền đồ, bởi vì bụng của cô cũng vì mấy đĩa thức ăn này mà kêu ục ục nãy giờ, nước bọt không khống chế được chứ tuôn ra.
Quá thơm rồi! Vì sao những món ăn rất bình thường này lại thơm như vậy?
Cái này không khoa học.
Đô Đô sớm đã nhịn không được bắt lấy một cánh gà lên ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa không quên giơ ngón tay cái lên với baba, thành ý phi thường thật tâm tán dương: "Ba ba, món ăn của người làm thật sự quá ngo~\"
Nguyên Lãng lau dầu mỡ trên mặt cho cậu\ "Từ từ ăn, không nên gấp gáp. \"
\ "vâng. \" Đô Đô rất vui vẻ gật gật đầu nhỏ, quả nhiên thả chậm tốc độ ăn, trong miệng còn nói: \ "Ba ba, mẹ nuôi nấu ăn cũng thật ngon, có điều con cảm thấy vẫn chưa ngon bằng ba làm, ba ba làm ăn ngon nhất. \"
Vu San San: Tiểu mập tử ngươi điển hình là có baba quên mất mẹ nuôi. Mẹ nuôi của ngươi thương ngươi như vậy, cư nhiên ngươi lại nói đồ ăn mẹ nuôi làm không ngon bằng người khác, chặc chặc chặc.
Vu San San chính nhất vừa gặm sườn xào vừa thầm nghĩ nhất định cáo trạng với Ngô Tịch tiểu mập thối này, thì chuông cửa nhà vang lên.
Nguyên Lãng ngồi gần cửa nhất, cho nên trực tiếp đứng lên đi mở cửa.
\ "San san, tớ mua đồ ăn --\" lời nói của Ngô Tịnh biến mất khi ngẩng đầu nhìn thấy nam nhân trước mặt, cả người choáng váng.
Vẫn là Nguyên Lãng chủ động mở miệng giải trú cho sự choáng váng của cô, hắn vươn tay tự giới thiệu mình: \ "Chào em, anh là Nguyên Lãng. Anh là ba của Đô Đô. \"
\ "Đô đô.. Ba ba? \" Ngô Tịnh phản ứng vài giây rốt cục mới phản ứng lại, vội vàng vươn tay bắt tay cùng Nguyên Lãng, tự giới thiệu mình: \ "em là Ngô Tịnh, là mẹ nuôi của Đô Đô. \"
Nguyên Lãng thầm suy nghĩ, hóa ra đây chính là mẹ nuôi trong miệng của Đô Đô.
\ "Mời vào. \" Nguyên Lãng chủ động nhường đường.
Ngô Tịnh trực tiếp đi vào cửa.
Vu San San bất đắc dĩ đỡ lấy trán, không rõ vì sao ngày đầu tiên Nguyên Lãng xuất hiện toàn thế giới đều biết sự tồn tại của hắn.
Chẳng lẽ là hào quang của nhân vật chính? Vậy cô cũng là nữ chính nhỉ, sao lại chưa từng nhìn thấy hào quang của nhật vật chính, chỉ có vận rủi bám thân.
Ngô Tịnh quét mắt ba món măn một món canh trên bàn, vừa nhìn là biết đây tuyệt đối không phải Vu San San làm, như vậy ở đây người làm được vậy chỉ có một người thôi.
Ngô Tịnh lại bất động thanh sắc liếc trộm Nguyên Lãng trong lòng nhanh chóng đánh vỡ nhận thức \ "ba của Đô Đô \" trước kia.
Có thể trước kia cô nghĩ có chút lệch lạc, ba của Đô Đô cũng có lẽ không giống như cô nghĩ "bên ngoài cao sang bên trong thối rữa, dùng vẻ ngoài cùng tiền bạc đi lừa gạt tình cảm của con gái nhà người ta rồi vô tình vứt bỏ" tra nam (cạn bã) như vậy.
Tuy rằng vị Nguyên Lãng trước mặt này hoàn toàn chính xác có một lớp da lừa được toàn bộ trái tim của các cô gái trẻ, nhưng từ khí chất trong đôi mắt của hắn với bốn món ăn trên bàn có thể nhìn ra được, hắn không phải loại hình hào nhoáng bên ngoài thối rữa bên trong.
Tương phản, vị Nguyên tiên sinh này cho người khác cảm giác phi thường trầm ổn đáng tin cậy.
Cô tin tưởng cô ở Thiên Nghệ bao nhiêu năm nay đã gặp qua vô số người đã rèn luyện ra được nhãn lực.
Như vậy, rốt cục Vu San San cùng vị Nguyên tiên sinh này đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Ngô Tịnh có vô số nghi vấn, nhưng đương sự cũng ở đây cô không tiện mở miệng hỏi, không thể làm gì khác hơn là cười ha hả giải thích cùng Vu San San: \ "buổi chiều tớ không có lớp, vỗn nghĩ buổi trưa hai mẹ con sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, nên mua chút đồ ăn tới định làm cho hai người ăn, ai ngờ đã có người làm rồi, còn làm tốt hơn cả tớ. \"
Vu San San lại gặm hết một cái cánh gà, một bên mút ngón tay một bên nói: \ "cậu còn chưa ăn cơm trưa hả, nhanh cùng ăn cùng bọn tớ đi. \"
Ngô Tịnh vốn có chút ngượng ngùng, nào biết Nguyên Lãng đã cầm một bộ chén đũa qua đây để ở trước mặt của cô, \ "Ngô tiểu thư ăn chung a! \"
Nhìn hắn không giống như là khách khí, Ngô Tịnh cũng không có khách khí, cầm đũa lên ăn, \ "em không khách khí nữa nhé. \"
N miếng này, Ngô Tịnh trong lòng lại nổi lên một cơn lốc nhỏ.
Ngoan ngoãn, thức ăn này làm rất ngon nha, so với tài nấu nướng của cô đẳng cấp cao không ít, cô thực sự mặc cảm.
Nam nhân này, không chỉ có khí chất có tướng mạo, ngay cả trù nghệ cũng khó lường a.