*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thịnh Tử Du hiếm có khi mà dậy sớm, chờ cô rửa mặt rồi xuống lầu, Trùng Trùng đã mang theo Cục Cục của cậu bé ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.
Cô đi qua nhéo mặt của con trai một phen, “Ăn cơm là con tích cực nhất!”
Thịnh Tử Du chán đến chết mà nổi lên ý xấu, khi dễ con trai xong lại tính toán khi dễ con vẹt béo. Cô bạo lực mà quơ quơ lồng chim trên bàn, nhìn con vẹt màu xanh bên trong, “Kêu một tiếng nghe xem nào.”
Cục Cục thu lại cánh, vẻ mặt cảnh giác nhìn người phụ nữ điên trước mặt.
Trùng Trùng nhanh chóng bảo vệ bảo bối của mình, “Mama, Cục Cục nó còn nhỏ, còn chưa học được cách nói chuyện.”
“Sai rồi” Thịnh Tử Du ngồi trở lại vị trí của mình, “Mama cảm thấy con vẹt này có thể là bị câm rồi.”
Trong chốc lát, Lâm Nghệ Lan cũng xuống dưới, bà ngồi xuống bên cạnh Trùng Trùng, nhìn lồng sắt của Cục Cục, hỏi cậu bé: “Trùng Trùng hôm nay cho Cục Cục ăn sao?”
Trùng Trùng chán nản lắc đầu, “Cục Cục nó không ăn.”
“Như vậy sao.” Lâm Nghệ Lam cười tủm tỉm mà nói cậu bé, “Đó là bởi vì Trùng Trùng còn không ăn, Trùng Trùng ăn no rồi Cục Cục mới có thể ăn.”
Thịnh Tử Du ở một bên mắt trợn trắng.
Trong nhà bữa sáng rất phong phú, chỉ là Thịnh Tử Du cái gì cũng không ăn, chỉ múc một chén cháo gạo kê, lại cầm bánh bao nhân trứng sữa, ngồi ở chỗ kia nhai kỹ nuốt chầm chậm.
Lâm Nghệ Lan ngồi bên cạnh Trùng Trùng, lột quả trứng luộc bỏ vào trong chén của cậu bé, dặn dò nói: “Ăn hết trứng gà đi.”
Thịnh Tử Du ở bên cạnh, nặng nề mà “Hừ.” một tiếng.
Nghĩ vài cái, cô cũng cầm cái bánh bao nhân trứng sữa đưa đến cái dĩa trước mặt con trai, “Thưởng cho con.”
Trùng Trùng trong tay đang cầm quả trứng luộc bị cắn mất một nửa, giờ phút này liền vô cùng khó xử, “Mama, con không thể ăn nữa.”
Rõ ràng còn đang ăn trứng gà, vậy mà dám nói mình ăn không nổi nữa.
Thịnh Tử Du đột nhiên tức giận, xoay mặt đi không để ý đến cậu bé nữa.
Chỉ là Trùng Trùng vẫn chưa ý thức được mama đang nóng giận, ăn xong trứng gà rồi liền vỗ vỗ tay, hứng thú bừng bừng mà đi quấy nhiễu Cục Cục của mình.
Vừa lúc Thịnh Cẩn Thường cũng từ trên lầu đi xuống, tâm tình ông hôm nay dường như không tồi, phá lệ không mắng Thịnh Tử Du, vẻ mặt ôn hòa cùng cô trò chuyện: “Hôm nay sao dậy sớm thế? Muốn đến trường học sao?”
Thịnh Tử Du vẫn còn giữ mối thù của Trùng Trùng trong lòng, vừa nhìn thấy Thịnh Cẩn Thường liền tố cáo con trai: “Ba nhìn xem cháu ngoại của ba, bị một vài người giáo huấn thành dạng gì? Cả ngày chỉ ôm con vẹt kia, liền biến thành một cậu nhóc chơi bời lêu lổng hư hỏng.”
“Con bớt nói thằng bé đi, nó so với con còn tốt hơn đấy.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Thịnh Cẩn Thường cũng không có dấu hiện gì tức giận, tinh thần vẫn rất là tốt, “Thật lạ, con còn học được cách dùng thành ngữ?”
Thịnh Tử Du không nghĩ tới chính mình không muốn làm ầm lên, lập tức cảm thấy tâm tình không thoải mái, buông cái muỗng trong tay tính toán đứng dậy trở về phòng.
“Từ từ.” Thịnh Cẩn Thường gọi cô lại, “Tần gia bên kia nói Tần Lãng rất vừa ý con. Con thì sao? Cảm thấy cậu ta như thế nào?”
Thịnh Tử Du ngồi trở lại trên ghế, kiều chân rầm rì nói: “Chẳng ra gì.”
Thịnh Cẩn Thường rột cuộc trừng đôi mắt lên: “Con mau nói chuyện rõ ràng cho cha!”
“Cha còn muốn con nói chuyện như thế nào?” Thịnh Tử Du cũng tức giận, đập lên bàn thật mạnh, “Con đã sớm nói cho cha rồi chuyện này thật sự không thể, cha thật sự muốn cùng người nhà Tư lệnh kết thông gia, hay cho Lâm Nhiễm Nhiễm con gái cha có cơ hội đi! Cô ta khẳng định rất vui lòng!”
Lâm Nghệ Lan ở một bên cúi đầu cắn môi không nói lời nào, Thịnh Cẩn Thường càng bừng bừng tức giận, “ con đang nói những lời khốn nạn gì vậy, Nhiễm Nhiễm liên quan gì đến chuyện ----”
“Tại sao chuyện này không liên quan đến cô ta? Chamấy năm nay hầu bà ta đọc sách, hầu bà ta ăn uống mà không tốn tiền sao? Là đại tiểu thư cô ta có phần, con gái nuôi cô ta liền không có phần à? Tiểu thư Lâm gia các người am hiểu nhất còn không phải trào cây cao sao?” Nói xong Thịnh Tử Du lại chuyển sang Lâm Nghệ Lan, cười lạnh nói, “Đừng cho là tôi không biết, bà muốn cho con gái bà gả cho Ninh Dịch. Nhưng hai mẹ con các người vì sao không soi gương, nhìn xem chính mình là cái thứ gì?! Ninh Dịch cưới Lâm Nhiễm Nhiễm? Ninh gia coi trọng thông gia như các người?”
Cô một phen này nói thực sự là không dễ nghe, không cho Lâm Nghệ Lan nửa điểm mặt mũi, tiện thể cũng làm cho Thịnh Cẩn Thường cảm thấy không có mặt mũi.
Thịnh Cẩn Thường tựa như điên rồi, ông tùy tay liền ném cái ly trước mặt về phía Thịnh Tử Du, cũng may cô nhanh thân tránh thoát.
Ông chỉ vào cổng lớn rít gào nói: “Mày cút ra ngoài cho tao!”
Cút thì cút, anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Thịnh Tử Du bôi dầu vào lòng bàn chân đang chuẩn bị chạy, khóe mắt liếc thấy con trai ngốc đứng cạnh ngơ ngác quan sát tình hình chiến đấu của người lớn, lại đưa một tay ôm nhóc lên, sau đó chạy khỏi nhà.
Lên xe, Thịnh Tử Du thở phào một hơi, cũng may hôm nay đem con trai ngốc theo, bằng không nhất định chắc chắn rất nhàm chán.
Trùng Trùng ngồi ở ghế sau, chẹp cái miệng nhỏ, bộ dáng rầu rĩ không vui, “Mama, mẹ không cần phải mắng ông bà ngoại như thế.”
Thịnh Tử Du không trả lời cậu bé, trong lúc nhất thời chỉ là nghĩ trong lòng, cô chẳng qua nói vài câu khó nghe nói, liền thành tội nhân tội ác tày trời, nhưng bên trong toàn người nhà muốn bức chết mình.
Nhưng tiểu đầu đất trước mắt này cái gì cũng đều không hiểu.
Có chút chuyện, cô chưa từng nhắc tới trước mặt con trai.
Khác với cô, từ lúc sinh ra, Trùng Trùng là một cậu bé hạnh phúc, người gặp người thích cậu nhóc dở hơi, ai cũng đều đối tốt với cậu bé, cậu bé cũng tốt với mọi người, đối với mọi người đều cười tủm tỉm. Bởi vậy Thịnh Tử Du cũng không có ý định phá hoại sự ngây thơ của con trai, có vài lời nói tự nhiên không thể nói ra được.
Tưởng tượng như vậy, Thịnh Tử Du cảm thấy chính bản thân thật là cô đơn cực kỳ. Lắc lắc đầu, cô cực lực làm chính mình vui vẻ trở lại, quay đầu hỏi con trai, “Hôm nay đưa con chơi, con muốn đi đâu?”
Vừa nghe đến chơi, Trùng Trùng lập tức đem ông ngoại bà ngoại của mình vứt ra sau đầu, hưng phấn nói: “Đi công viên trò chơi được không?”
Chỉ là tới công viên trò chơi rồi, Thịnh Tử Du thực không vui.
Một đống hạng mục lớn đều là trẻ em dưới năm tuổi không thể chơi, cô chỉ có thể mắt trông mong nhìn chỗ.
Nhìn cậu con trai mũm mĩm ngây ngô cười ngây ngô, cô hận không thể đem cậu nhóc này đóng gói chuyển phát nhanh về nhà.
Sau khi ngồi xong vòng thứ mười tám trên cỗ vòng xoay ngựa gỗ, Thịnh Tử Du quỳ gối trước mặt con trai béo xin tha nói: “Chúng ta về nhà được không?”
Trùng Trùng mắt trông mong mà nhìn ngựa gỗ xoay tròn phía sau, cả mặt chưa đã thèm, nhưng nhìn đến bộ dáng rất mệt của mama, cậu bé vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, “Vậy được rồi.”
Hai mẹ con đi ra ngoài công viên trò chơi, cả một con phố đều là tiệm ăn vặt, bên cạnh con mèo nhỏ thèm đến nỗi nước miếng đều chảy ra, cậu nhóc túm quần áo của mama, vội vàng mà nhón chân, thân thể nhỏ nhắn tìm tòi tìm tòi, “Mama, con đói bụng!”
Thịnh Tử Du còn nhớ mối thù lúc sáng, “Ai biểu lúc sáng con không ăn bánh bao nhân trứng sữa lúc sáng mẹ đưa, đói bụng là xứng đáng.”
Trùng Trùng hít hít cái mũi, thân thể nhỏ nhắn chỉ chỉ quán ăn nhỏ bên cạnh, “Con muốn ăn mực viên.”
“Ăn ăn ăn.” Cô tức giận mà mắt trợn trắng.
Nhìn con trai ngon miệng nhai mực viên, quai hàm phồng lên, miệng đầy dầu, Thịnh Tử Du nhịn không được ghét bỏ nói: “Con ăn từ từ, mama không giành của con.”
“Mama!” Trùng Trùng thấy cửa hàng nước trái cây đối diện, đôi mắt sáng lên, “Con muốn uống nước trái cây.”
Thịnh Tử Du nhìn quầy nước hoa quả đối diên, muốn đến còn phải đi qua đường, rốt cuôc không nhịn đươc bùng nổ, giọng nói xấu đi:" Con thật sự rất phiền!"
Trùng Trùng nhìn về phía mama chân chó cười: “Con muốn uống nước dưa hấu.”
Cũng may lúc này trên đường lớn không có nhiều người, Thịnh Tử Du đem con trai ngốc để nhờ chỗ ông chủ cửa hàng mực viên, sau đó tự mình qua phố mua nước trái cây.
- --
Từ trung tâm triển lãm hàng không đi ra Đại Sử cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Nói cả buổi sáng, mệt chết tôi. Đội trưởng, buổi trưa qua nhà tôi ăn cơm đi?”
Kỳ thật Đại Sử năm trước từ bộ đội tác chiến lui xuống, người đã sớm không ở đại đội phi hành, nhưng vẫn không sửa đổi cách xưng hô.
Hoắc Tranh ngồi ở ghế phụ lái, biểu tình đồng thời có chút mỏi mệt, anh trầm giọng nói: “Đi đến lại làm phiền dì, chúng ta ở bên ngoài ăn chút đồ là được.”
“Mẹ tôi mới không chê cậu phiền toái.” Đại Sử cười ha ha lên, “Không biết bà ấy thích cậu nhiều cỡ nào, cả ngày ngóng trông cậu tới nhà!”
Hoắc Tranh nghe ra ẩn ý trong lời nói của Đại Sử, cận thẩn vài phần mà không nói tiếp. Đại Sử tiếp tục lải nhải: “Này không phải tớ khen người trong nhà đâu, tuy rằng Tiểu Úy là em gái tôi, nhưng tôi còn phải công nhận nói một câu, tính cách lẫn điện mạo của con bé không còn gì để bàn cãi, quan trọng là nghề nghiệp của con bé, cậu công tác bận rộn, không rảnh lo việc trong nhà, em ấy là một giáo viên, thường có thời gian lo lắng cho gia đình, cậu nhìn xem hai người các cậu, thật xứng đôi a!”
Hoắc Tranh trưng khuôn mặt, “Đừng nói bừa.”
“Thật đó!” Đại Sử có tinh thần, “Tiểu Úy nhà tôi năm nay cũng hai mươi bốn tuổi, vẫn luôn không nhắc tới bạn trai còn không phải là vì chờ cậu sao?”
Hoắc Tranh rốt cuộc không thể trưng ra vẻ mặt vui vẻ, anh mắng Đại Sử, “Vô nghĩa.”
Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Đại Sử đánh tay lái, đánh giá vẻ mặt của Hoắc Tranh, thăm dò mở miệng: “Đội trưởng, cậu vẫn còn nhớ người đó?”
Cậu cùng đội trưởng quen nhau cũng ít nhất gần mười năm, đội trưởng không nói chuyện yêu đương của bản thân, lúc trước chuyện của cậu ta không rõ ràng lắm, nhưng mấy năm nay cậu cảm thấy đội trưởng chắc chắn là có qua lại với bạn gái.
Nhưng nếu đội trưởng lấy tiêu chuẩn của vị nào để tìm đối tượng, chỉ sợ là cả đời không lấy được vợ.
Hoắc Tranh chuyển tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa xe, không hé răng. Đại Sử biết đây là cái đề tài cấm kỵ, không thể đụng vào.
Ba năm đã qua, có một khúc mắc rất lớn, cũng nên cùng nhau xóa sạch ân oán đi.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, xe chậm rãi khởi động, lúc vừa lái được một đoạn, Hoắc Tranh ngồi ghế phụ lái bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Dừng xe!”
“Nơi này không thể dừng ——” Đại Sử lẩm bẩm lầm bầm, quay đầu phát hiện tầm mắt của Hoắc Tranh vẫn luôn tập trung ở ngoài cửa sổ xe, cậu tưởng xảy ra chuyện, cũng không dám chậm trễ, nhanh nhanh dẫm phanh lại.
Hoắc Tranh không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp cậu nhóc tên Trùng Trùng kia. Anh ban đầu chỉ là tùy ý thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện bên đường một cậu nhóc đứng gào khóc, bên chân cậu bé là một hộp bạch tuộc viên nhỏ nằm lăn lóc trên mặt đường.
Hành động nhanh hơn não, lúc Hoắc Tranh phản ứng lại, anh đã xuống xe bước tới chỗ cậu bé đang ngồi khóc xung quanh nhiều người, anh cúi người xuống, hỏi cậu nhóc: “Trùng Trùng, con ở một mình sao? Ba mẹ đâu?”
Nghe được như vậy hỏi chuyện, cậu bé “Oa” một tiếng khóc lợi hại hơn: “Con làm mất ba ba!"
Đúng là nói kiểu con nít. Hoắc Tranh không khỏi bật cười, anh sờ sờ đầu của cậu nhóc, hỏi: “Con bị lạc ba ba ở nơi nào?” Trùng Trùng khóc đến thở hổn hển, Hoắc Tranh nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu bé giúp cậu dễ thở, “Đừng gấp, chậm rãi nói.”
Thật vất vả để dừng lại, Trùng Trùng lau lau nước mắt, hốc mắt cùng chóp mũi đều khóc đến đỏ bừng, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
Hoắc Tranh lúc này mới phát hiện tay nhỏ của cậu bé gắt gao nắm một đoạn tơ hồng trên cổ, tơ hồng có chút cũ, nhìn qua có chút lâu lắm rồi.
Trùng Trùng nắm sợi tơ hồng trống rỗng trên cổ, thút tha thút thít nức nở nói: “Miếng ngọc hình đậu phộng của ba ba bị mất.”
Hoắc Tranh tiêu phí một chút năng lực, nhưng vẫn không thể lý giải cậu nói lộn xộn của cậu bé ba tuổi trước mắt
Trùng Trùng thấy chú này nghe không hiểu, lại ồm ồm lặp lại một lần nữa: “Con đem miếng ngọc của ba ba làm mất không thấy.”
Hoắc Tranh rốt cuộc hiểu được vài phần, “Con đem miếng ngọc của ba ba con tặng con đùa giỡn rồi làm mất, đúng không?”
Cậu nhóc mắt to còn bao nước mắt, nghe chú này nói như vậy, cậu bé nhanh chóng gật đầu. Ngay trong nháy mắt, trong lòng Hoắc Tranh đã có vài phần dự cảm xa vời.
Nhưng dự cảm kia lại thật sự quá khó tin, anh căn bản không thể tin được đó là thật sự, cũng không muốn nghĩ sâu xa hơn.
Anh tự trấn tĩnh bản thân mình, chỉ là hỏi tiểu gia hỏa trước mặt: "Miếng ngọc của con trông như thế nào?”
Trùng Trùng giương mấy ngón tay mập mạp khoa tay múa chân, “Miếng ngọc lớn như vậy, màu trắng. Ở giữa, ở giữa là……”
Cậu nhóc còn chưa nói xong, Hoắc Tranh phát hiện ở cách đó không xa có một thứ nho nhỏ trên mặt đất.
Dương chi bạch ngọc, chỉ có hai khoan ngón tay, khắc thành hình đậu phộng, ở giữa còn bao một tầng lá vàng.
Hoắc Tranh nhặt đậu phộng nằm trên mặt đất lên, tính ổn định lúc thí nghiệm từ trước đến nay đều là điều mà anh làm tốt nhất, giờ phút này tay lại không kiềm được mà run rẩy, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong đầu như là muốn nổ tung.
Trùng Trùng bên cạnh thấy anh tìm được miếng ngọc, vô cùng vui vẻ, lập tức liền nhảy lên một phen cầm bàn tay to của anh, trong nháy mắt liền nín khóc mỉm cười: “Miếng ngọc hình đậu phộng của ba ba con!”
Một giây khi bàn tay nhỏ của Trùng Trùng nắm lấy, Hoắc Tranh chỉ cảm thấy trái tim như bị một trận điện lưu đánh vào.
Anh nghe thấy giọng mình run rẩy rất nhỏ: “Trùng Trùng, đậu phộng này là ai cho con?” “Là ba ba!” Trùng Trùng tay nhỏ nắm chặt miếng ngọc vừa bị mất, vui vẻ đến nỗi đem nó đưa tới bên miệng hôn lên.
Hoắc Tranh đánh giá mặt mũi cậu bé trước mặt, “…… Ba ba con hiện tại ở đâu?” Bị hỏi đến vấn đề này, Trùng Trùng lại có chút muốn khóc, cậu nhóc hít hít cái mũi, "mama làm mất ông ấy rồi.”
Hô hấp Hoắc Tranh cứng lại, rất nhanh lại lần nữa mở miệng: “Kia…… Mama con tại sao không đi tìm anh ta?”
“Tìm không thấy.” Trùng Trùng lắc lắc đầu, sau đó lại gục đầu xuống, biểu tình mấy phần chùng xuống, “Mama nói mẹ cái gì cũng không nhớ rõ.”
Hoắc Tranh còn định mở miệng, nhưng giây tiếp theo Trùng Trùng trước mặt đột nhiên bị người phía sau túm một phát.
Anh ngẩng đầu, thấy Thịnh Tử Du, trong tay cô cầm hai ly nước dưa hấu, hùng hổ mà đem con trai để ở phía sau, mặt đầy vẻ phẫn nộ nhìn về phía mình, “Tên họ Hoắc! Anh làm gì con trai tôi?!”
*cháo gạo kê
*bánh bao sữa
*mực viên
*Đôi lời muốn nói: Hôm nay đăng chương lúc này vì chỉ muốn khoe cái bìa mới được chị Tâm des.