Đứng ở cổng trường, Kiều Lam bần thần mất một lúc.
Tan học thì nên về nhà, nhưng cô không biết nhà của Kiều Lam trong nguyên tác ở đâu.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Kiều Lam mới nhớ đến việc cha mẹ của Kiều Lam trong nguyên tác có mở một quán cơm nhỏ ở gần cổng trường học. Điều kiện nhà cô ấy chẳng khá giả gì, mặt tiền của quán ăn không lớn lắm, lượng khách chắc cũng chỉ tàm tạm.
Kiều Lam đi đến đối diện trường học, bỏ qua những cửa tiệm có mặt tiền lớn, đắt hàng. Vừa mới đi được mấy tiệm đã tìm được quán ăn nhỏ của cha mẹ Kiều Lam.
Quả là một tiệm cơm “nhỏ”, khó lắm mới để được bốn cái bàn, chen chúc với nhau trông vô cùng ngột ngạt. Bên trong quán nhìn thật âm u, đầy mùi bột ngọt vượt chỉ tiêu. Kiều Lam vừa mới đứng nơi cửa ra vào, một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp đã đi tới từ phía sau, không thèm tránh né mà đẩy Kiều Lam sang một bên: “Đứng ở cửa làm gì, làm cảnh hả.” Nói xong thì đủng đa đủng đỉnh đi vào.
Kiều Lam nhíu mày nhìn chằm chằm cái ót của thằng nhóc mập mạp kia một lúc lâu rồi cũng đi vào theo.
Tiệm cơm làm một vài món ăn hằng ngày, học sinh gọi một suất cơm và hai món ăn kèm, giống như ở canteen. Lúc này là giờ tan học, học sinh trong tiệm khá nhiều, cha Kiều phụ trách nấu nướng, còn mẹ Kiều thì phục vụ đám học sinh. Kiều Lam đi theo Kiều Nguyên vào bếp sau, cha Kiều đang đứng xào rau trông thấy con trai bảo bối nhà mình, khuôn mặt béo nở thành một đóa hoa rạng rỡ: “Nguyên nhi về rồi đấy à.”
Sau khi kéo con trai lại hỏi thăm đủ thứ điều, lúc này ông ta mới như thể nhìn thấy Kiều Lam. Thấy cô không có chút biểu cảm nào, cũng chẳng phụ giúp gì cả, rồi lại thấy cô đang chà chà cái gì đó trên khuôn mặt trắng xanh, ông ta lập tức nổi cơn tam bành, nụ cười hiền từ của người cha tắt ngấm.
“Đứng đực ở chỗ đó làm gì, khách trong tiệm nhiều như vậy sao không đi phụ giúp đi, có mắt để làm gì hả?”
Kiều Lam nhìn thoáng qua phía sau. Bây giờ học sinh rất đông, đúng là nên phụ giúp. Cô trầm mặc vài giây rồi bỏ cặp sách xuống, đi ra ngoài phụ mẹ Kiều rửa chén.
Kiều Lam không cảm thấy việc này có vấn đề gì cả, đời trước để có tiền đóng học phí cô đã từng làm qua những việc như thế này rồi.
Dọn đồ ăn lên rồi dọn dẹp chén đũa, vừa mới xuống bếp đã thấy cha Kiều đang làm gấp mấy món ăn, bày trước mặt thằng nhóc mập Kiều Nguyên.
Hai món mặn một món chay, trông rất thanh đạm, so với đống đồ ăn đầy dầu mỡ để bán cho học sinh kia quả đúng là một trời một vực.
Ngày nào Kiều Lam cũng để dành tiền để mua quà vặt cho bạn học, bản thân mình thì không ăn uống đầy đủ, gầy như một bộ xương khô, lúc này thấy cơm mới cảm thấy đói bụng. Cô đang định bỏ bát đũa xuống rửa tay ăn cơm, cha Kiều đã bày ra vẻ mặt như thể hỏi cô đang làm gì đó.
“Rửa tay làm cái gì, lát nữa dọn dẹp xong rồi rửa, nhanh chóng ra ngoài giúp mẹ mày tính tiền đi.” Lúc quay đầu lại nhìn con trai, vẻ mặt vô cùng từ ái: “Con cứ ăn trước đi, không đủ thì lát cha nấu tiếp.”
Kiều Lam nặng nề nhìn cha Kiều một cái rồi lại nhìn Kiều Nguyên đang ăn uống ngon lành. Cô bỏ chén đĩa vào bồn, rửa tay rồi đeo cặp sách lên, bỏ đi không quay đầu lại.
Để lại cha Kiều và Kiều Nguyên hoàn toàn không kịp phản ứng. Qua một lúc lâu, ông ta mới tức giận mắng to: “Mày quay lại đây cho tao, mày thái độ với ai hả, bảo mày làm việc mày không vui chứ gì, học hành cũng chẳng ra làm sao, nuôi mày cũng chỉ tốn cơm tốn gạo mà thôi…”
Kiều Lam đeo cặp đi ra cửa, bỏ ngoài tai tiếng chửi mắng của cha Kiều.
Thò tay vào trong túi, sờ được năm đồng, cô vào cửa hàng bên cạnh mua cái bánh mì rẻ nhất ăn lót bụng rồi ngồi xuống một băng ghế đá cách tiệm cơm không xa. Kiều Lam lấy sách vở ra, vừa đọc vừa gặm bánh mì.
Là môn Hóa.
Kiều Lam cảm thấy may mắn, bây giờ chỉ mới hơn một tháng từ ngày khai giảng lớp mười mà thôi. Nội dung học cũng chưa quá nhiều, cô vẫn kịp học bù lại được.
Trước kia Kiều Lam là học sinh ban xã hội, dù cho mấy môn như Lịch Sử, Địa Lý đã học qua rất lâu rồi nhưng cô vẫn còn nhớ. Trước khi xuyên sách Kiều Lam đang học năm hai đại học, chuyên ngành Tài chính, môn Toán của cô khá tốt, tiếng Anh cấp sáu cũng vừa thi xong.
Vậy nên chủ yếu vẫn là cải thiện môn Vật Lý và Hóa Học.
Vừa gặm bánh mì vừa đọc xong một chương hóa học, bầu trời bên ngoài dần dần tối đi, rốt cuộc Kiều Lam cũng nhìn thấy thằng nhóc mập mạp Kiều Nguyên đi ra từ tiệm cơm nhỏ.
Cha mẹ Kiều đứng ở cửa ra vào, dặn dò con trai phải chú ý an toàn, sau đó mới quay trở vào tiệm.
Kiều Lam cất sách giáo khoa vào cặp, đi theo sau thằng nhóc mập về nhà họ Kiều.
Nhà của bọn họ là một căn hộ cũ ở tầng sáu, đã được mua từ rất lâu về trước. Dưới ánh trăng, Kiều Nguyên ngâm nga rảo bước đi vào hành lang, vừa quay đầu lại đã thấy một bóng người đen thù lù. Thằng nhóc giật mình kêu lên.
Thấy là Kiều Lam, thằng nhóc trợn trừng mắt, tiện chân đạp lên đùi cô một cái: “Chị lén lén lút lút làm gì, muốn dọa chết tôi sao?”
Kiều Lam giẫm lên chân Kiều Nguyên, rồi sau đó tỉnh bơ đi thẳng. Kiều Nguyên gào lên: “Chị bị mù sao!”
Bà nội Kiều đang ngồi trong nhà xem TV chợt nghe thấy tiếng gào như heo chọc tiết của cháu thì hoảng hồn chạy ra mở cửa: “Sao vậy sao vậy, em trai mày đâu?”
“Phía sau.” Kiều Lam lách mình vào nhà, để cặp xuống rồi đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.
Lúc này Kiều Nguyên mới ôm chân thút thít bước vào. Thực ra thằng nhóc đã không còn đau vì bị giẫm nữa, nhưng cúi đầu xuống thấy dấu chân đen sì dính trên giày thể thao màu trắng của mình, nó lập tức tức không chịu được. Đây là giày mà cha nó mới mua cho hôm trước, là hàng hiệu đó! Thế mà lại bị giẫm dơ.
Kiều Nguyên xông vào phòng Kiều Lam nhưng không tìm được người. Lúc này mới nhìn thấy đèn phòng vệ sinh sáng, nó đứng ở cửa bắt đầu bù lu bù loa lên.
Bà nội Kiều biết chuyện Kiều Lam đạp cháu trai mình, lập tức hùa theo gõ cửa: “Mày lớn như vậy rồi, đi đứng không biết nhìn đường sao?”
Quan trọng không phải ở cái chân đau mà là ở đôi giày mới, Kiều Nguyên mếu máo: “Giày mới của con.”
“Để lát nữa bà bắt chị Ba giặt cho con nhé...”
“Giặt rồi thì sẽ không còn mới nữa…”
Bà ngoại và cháu trai đứng bên ngoài, một người dỗ dành một người trách móc, chưa được một lát đã tự sắp xếp một đống việc cho Kiều Lam.
Đời trước Kiều Lam mồ côi cha mẹ, may được một người tốt bụng giúp đỡ mới học đến đại học. Lúc đó cô luôn mơ rằng một ngày nào đó mình sẽ có gia đình, có cha có mẹ, như vậy hạnh phúc biết bao.
Bây giờ điều ước thành hiện thực, cô còn có thêm một người bà và một đứa em trai, nhưng Kiều Lam lại cảm thấy, thà đừng có còn hơn.
Có người thân như thế này, cô tình nguyện làm cô nhi.
Cô phải nghĩ cách dọn ra ngoài rồi sau đó cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Kiều. Chỉ là bây giờ cô vẫn là một học sinh cấp ba, dọn ra ngoài thì ở đâu, tiền sinh hoạt làm sao mà có, tất cả đều phải tính toán kỹ càng.
Kiều Lam không quan tâm đến tiếng ồn ào bên ngoài. Sau khi nghĩ xong, cô đưa mắt nhìn khuôn mặt hiện lên trong gương.
Vừa nhìn thì lông mày liền nhíu chặt.
Theo như trong truyện miêu tả, cô gái tên Kiều Lam này đã dựa vào dung mạo để lội ngược dòng.
Tiểu thuyết viết, hồi cấp ba Kiều Lam không xinh đẹp cho lắm, dáp dấp gầy gò, nước da xanh xao vàng vọt, vẻ ngoài ấy không hề liên quan đến hai chữ “xinh đẹp” một chút nào. Sau này cô ấy thích Trần Diệu Dương, nhưng Trần Diệu Dương lại không ưa cô ấy. Quá đố kị với Tống Dao, Kiều Lam đã bày kế hãm hại cô ấy, cuối cùng trực tiếp bị đuổi học.
Từ đó về sau bặt vô âm tín, mãi đến mấy năm sau mới trở về. Lần này trở về, cô ấy vô cùng xinh đẹp, dựa vào khuôn mặt của mình quyến rũ đám con trai nhà giàu ăn chơi trác táng, gây biết bao phiền phức cho nữ chính Tống Dao.
Đáng tiếc là hiện tại, Kiều Lam vẫn là con ngốc xấu xí kia.
Không chỉ như thế, Kiều Lam còn bôi một lớp mỹ phẩm kém chất lượng lên mặt, có lẽ là kem BB hoặc là kem nền, bôi lên trông loang loang lổ lổ. Đã vậy thì chớ, bôi mặt lại không bôi cổ, phần da nơi tai và cổ lệch tông hẳn so với da mặt.
Ngoài ra, cô ấy còn vẽ eyeliner rất đậm, trực tiếp biến đôi mắt hai mí của mình thành một mí.
Khóe miệng Kiều Lam hơi run lên. Cô lấy sữa rửa mặt, tẩy rửa một lúc, cuối cùng ngũ quan của Kiều Lam cũng hiện ra.
Mặt rất nhỏ, hình trái xoan, nhưng vì quá gầy nên trông không được đẹp. Mũi rất cao, đôi môi không đầy đặn như những cô gái khác mà hơi mỏng, cuối cùng là điểm nhấn của cả khuôn mặt – đôi mắt phượng dài và hơi hếch lên trên.
Tống Dao mắt hạnh môi đào, vừa nhìn là thấy ngọt ngào vô hại, mà vẻ đẹp của Kiều Lam lại hoàn toàn trái ngược với Tống Dao. So với Tống Dao, ngũ quan của Kiều Lam càng có tính công kích hơn nữa.
Bảo sao sau này Kiều Lam lại có thể trở lại một cách đáng kinh ngạc như thế. Với khuôn mặt này, cô ấy tuyệt đối có thể làm nên chuyện.
Nhưng có một câu nói như thế này, một làn da trắng có thể che đi khuyết điểm, còn một nước da tối màu thì không. Dù da Kiều Lam không tính là đen, nhưng chúng trông vàng vọt và thật sạm. Khí sắc không ổn, cả người đều mất đi sức sống. Tóc cô ấy dài và xơ, môi khô nẻ, người gầy không ra gì. Đã thế, cô ấy còn trực tiếp biến thứ xinh đẹp nhất trên khuôn mặt mình – đôi mắt phượng thành mắt một mí.
Dù có bôi thật nhiều kem nền đi chăng nữa, da mặt thiếu collagen làm sao có thể trở nên tốt hơn được. Kiều Lam lại không thể hiểu được mạch não của Kiều Lam trong sách. Có tiền thì giữ lại để mua nhiều trứng gà và sữa hơn một chút không phải tốt hơn sao, cô ấy tuyệt đối sẽ không như thế này rồi.
Một khuôn mặt được như vậy, thế mà lại bị cô ấy biến thành chẳng ra gì.
Rửa mặt sạch sẽ rồi, Kiều Lam đi ra khỏi phòng vệ sinh. Căn hộ này trông cũ kỹ nhưng rất lớn, dù sao trước cô còn có hai người chị. Kiều Lam nhìn xung quanh một chút rồi bước đến căn phòng nhỏ nhất ở phía Nam.
Ngồi xuống chưa được bao lâu, Kiều Nguyên đã ưỡn bụng đá cửa xông vào, hếch mặt chỉ chỉ đôi giày đang đặt nơi cửa.
“Giặt sạch cho tôi, nhất định phải giặt sao cho y như mới biết chưa.” Nói xong, thấy Kiều Lam vẫn không nhúc nhích, nó lại nói: “Chị nhanh tay lên đi, giặt càng sớm càng tốt, hai ngày nữa tôi cần dùng rồi đó!”