Thi cuối kỳ vừa kết thúc, sân trường đại học C là một cảnh tượng bận rộn, ở đâu cũng là sinh viên kéo hành lý, cầm điện thoại nói chuyện, trên mặt đủ biểu cảm. Giang Ly duỗi người một cái, kết quả điểm thi gì đó hắn cũng không quá để ý, nhưng kỳ nghỉ đông nhạt nhẽo đầu tiên sau khi nhập học lại khiến hắn hứng thú hơn.
Ngụy Vân Nhã vẫn duy trì liên hệ lúc có lúc không, nếu tâm tình tốt liền đáp ứng cùng tới học với Giang Ly, hắn cũng không vội, đã đợi ba năm rồi, còn sợ mấy tháng sao, có tiến triển đã đáng mừng rồi.
Mấy người bạn cùng phòng đã bắt đầu sắp xếp hành lý, nhà Giang Ly lại cùng một thành phố với trường học nên không có nhiều đồ cần mang theo, vui vẻ thoải mái chuẩn bị gọi điện thoại về nhà, đúng lúc mẹ hắn gọi tới.
"Tiểu Lê Tử!" mẹ Giang Ly sinh lực tràn đầy.
Giang Ly nhịn không được, cười nói: "Chu thái hậu, bổn thái tử chuẩn bị hạ triều rồi, người vui không nè?"
Mẹ Giang Ly tấm tắc hai tiếng: "Bình thường thôi, con trai, mẹ có chuyện nói với con này!"
"Ừ hứ." Giang Ly nhướng nhướng mày.
"Bố con năm nay lấy được phúc lợi công ty, được đi du lịch, mẹ con cùng bố con đi du lịch đây."
Giang Ly ngớ người: "Lúc nào đi vậy?"
"Ngày mai!" mẹ Giang Ly cực kỳ vui vẻ nói, "Ngày mai, đi du lịch Châu Âu nửa tháng, con trai ở ký túc xá thêm nửa tháng nữa nhé? Mẹ sợ con một mình ở nhà bị đói chết đó!"
Giang Ly mặt đen bắt đầu rít gào: "Chu thái hậu! Nhân tính ở đâu! Nhân tính của mẹ ở đâu! Bây giờ mới nói cho con là ý gì! Sao không mua vé cho con nữa!"
Mẹ Giang Ly cười ha ha mấy tiếng: "Đều không phải sợ ảnh hưởng con thi cử sao, lại còn lịch nghỉ nữa, ai biết con ngày mấy mới được nghỉ đâu? Nhỡ đâu không đi được thì có phải phí tiền rồi không! Này này này, con trai, không nói chuyện nữa, bố con gọi mẹ tới sắp hành lý rồi!"
Đầu dây điện thoại bên kia quả nhiên truyền tới giọng nói thiếu kiên nhẫn của bố Giang Ly: "Nói hai câu là được rồi, nó còn có thể đói chết được sao? Mau tới sắp đồ đi, còn bao việc kia kìa!"
Mẹ Giang Ly "ừ ừ" hai tiếng liền cúp điện thoại.
Giang Ly nghe tiếng tút tút từ điện thoại thoát ra mà lâm vào một mảng yên lặng quỷ dị, Vương Tư Hãn đồng cảm vỗ vai hắn mấy cái: "Chúc mừng."
Giang ly khóc không ra nước mắt.
Hai ngày trôi qua, sinh viên trong trường từng người rời đi, nhà ăn rộng lớn ngày thường chật kín người, bây giờ ít đi trông thấy. Giang Ly giúp Ngụy Hân Nhã chuyển túi lớn túi nhỏ lên xe xong lại quay về nhà ăn kêu một phần đồ ăn nhạt nhẽo ngồi ăn, trong lòng tràn ngập oán hận bị Chu thái hậu cùng thái thượng hoàng vô tình vứt bỏ. Giang Ly nhai nuốt đồ ăn, trong đầu suy nghĩ, có phải bản thân thật sự không đáng tiền...
Phía sau bỗng nhiên truyền tới giọng nữ sinh đang gọi người: "Tô Mạch ca ca, chưa về nhà sao?"
Giọng nói kia vừa dính vừa dẹo, Giang Ly nghe mà buốt cả răng, không nhịn được liền quay qua nhìn, quả nhiên, Tô Mạch tay cầm khay đồ ăn đứng cách đó không xa nói lại một câu: "Sắp về rồi." Nữ sinh xinh xắn đứng đối diện Tô Mạch liền nở nụ cười.
Giang Ly bĩu môi, Tô Mạch ca ca, Tô Mạch ca ca, có thể buồn nôn hơn nữa được không. Nữ sinh kia còn bất chấp đứng quanh Tô Mạch nói không ngừng: "Tô Mạch ca ca, cậu ngồi đâu vậy? Chúng ta cùng ăn cơm đi!" Tô Mạch lại nhàn nhạt trả lời một tiếng "Được".
Giang Ly tiếp tục cúi đầu ăn cơm, tuy rằng nhìn Tô Mạch rất ngứa mắt, nhưng sức lực lại không đủ, không thể làm điều gì thiếu suy nghĩ, lần này ngã đủ đau rồi, lần sau phải dùng chút thủ đoạn mới được. Đang vắt óc cân nhắc nên dùng cách nào hạ thủ Tô Mạch, bỗng nhiên một thân ảnh thon dài thẳng tắp tiến lại gần, Giang Ly kinh ngạc ngẩng đầu, Tô Mạch cầm khay đồ ăn đứng trước mặt hắn, phía sau còn kéo theo cô bạn làm nũng dặt dẹo kia nữa.
Tô Mạch cầm khay đồ ăn ngồi xuống đối diện Giang Ly: "Tôi ngồi đây."
Giang Ly trừng mắt: "Mẹ nó! Ở đây có người ngồi rồi!"
Giang Ly tuy rằng rất đẹp trai, nhưng cứ nhìn thấy Tô Mạch là y như rằng biểu tình hung dữ, lại thêm một đầu tóc tẩy vàng hoe, cứ như hung thần giữ cửa. Bạn nữ kia có chút sợ hãi, nói: "Tô Mạch ca ca, chỗ này có người rồi, chúng ta đổi chỗ khác đi,..."
Tô Mạch ngồi chắc như đinh đóng cột, trên mặt bình tĩnh không gợi sóng: "Người tới tôi sẽ đi."
Lời này là nói cho Giang Ly nghe, Trình Lực với đám bạn cùng phòng đều đã về nhà hết rồi, làm gì có ai ăn cơm cùng Giang Ly nữa đâu, hắn nhìn trái nhìn phải, tiếc là tìm không thấy một người quen nào tới lấy lý do đuổi Tô Mạch đi, lòng tự trọng lại không cho phép hắn đổi vị trí. Tô Mạch vô cùng bình tĩnh ăn cơm, để Giang Ly cùng bạn nữ kia mắt to trừng mắt nhỏ.
"Cậu cũng muốn ngồi sao?" Giang Ly nhìn bạn nữ kia một cái.
Bạn nữ kia lại lắc đầu: "Không...tôi... tôi sang bên kia..." nói xong liền bên khay đồ ăn chạy như bay. Giang Ly quay sang nhìn Tô Mạch, xem ra trong lòng cậu thoải mái không ít đâu nhỉ.
"Ý gì!" Giang Ly ném đôi đũa lên khay đồ ăn, "Tô Mạch, cậu lợi dụng tôi, lợi dụng đến nghiện rồi phải không hả!"
Tô Mạch gật gật đầu: "Dùng rất đã tay."
Giang Ly nghiến răng, thừa dịp Tô Mạch đang gắp đồ ăn liền nhanh chóng tung một cú đấm tới trước mặt. Tô Mạch rõ ràng đang cúi đầu nhìn khay đồ ăn, Giang Ly cũng không thể hiểu được Tô Mạch như thế nào mà đến mi mắt còn không chớp một cái đã nhanh như ánh sáng vươn tay trái, trong đúng một khắc trước khi Giang Ly chạm tới da mặt kia chuẩn xác chặn lại. Độ ấm trong lòng bàn tay Tô Mạch thật sự dọa người, Giang Ly "chậc" một tiếng, hậm hực thu tay lại.
"Được đấy! Giỏi lắm!" Giang Ly thực sự muốn trực tiếp đấm cho Tô Mạch một cái, "Có luyện hả! Thân thủ nhanh nhẹn nhỉ!"
Tô Mạch thu tay trái lại chống lên cằm, nhìn Giang Ly cười nhạt: "Có cách nào sao? Mấy người thích bới móc người khác như cậu nhiều lắm."
"Ái chà!" Giang Ly "lạch cạch" bẻ khớp tay, học giọng điệu bạn nữ vừa rồi nói, "Tô Mạch ca ca, có tự xem lại mình tại sao lại dẫn tới hậu quả như vậy không?"
Tô Mạch chậm rãi hưởng thụ, đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, lúc này mới rút khăn giấy ra lau lau, nhẹ giọng nói một câu: "Lớn lên quá đẹp."
Giang Ly nghe đến nghẹn một búng máu trong cổ họng, bây giờ mới phát hiện Tô Mạch ngoại trừ mặt liệt lạnh lùng lắm miệng ra, da mặt cũng khá dày đấy, dày đến mức tự mình đi than thở bản thân. Giang ly nhăn mặt, bĩu môi nói: "Họ Tô kia, có ai nói cậu là đồ không biết xấu hổ chưa?"
Tô Mạch giả vờ suy nghĩ một chút, liếc qua gương mặt thiếu kiên nhẫn của Giang Ly trong lòng cười thầm, đến khi người kia không kìm nén được vỗ bàn đứng lên, cậu mới gật đầu, xem như trả lời câu hỏi của hắn.
Giang Ly trừng mắt nói: "Người nào mà có ánh mắt tinh tường như vậy?"
Tô Mạch dùng tay làm thành hình súng bắn, nói một câu: "Một con husky."
Giang Ly mất ba giây mới phản ứng lại, lập tức định cầm khay đồ ăn ném tới trước mặt Tô Mạch, thế mà lại bị Tô Mạch nhanh tay đoạt lấy trước, lắc đầu thở dài: "Kiềm chế, kiềm chế đi, không cô lao công nhà ăn đánh chết cậu đấy."
Giang Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tô Mạch, nghẹn uất trong lòng không nói ra được, nói cũng không lại, đánh cũng không thắng, có để người sống không đây! Giang Ly cảm thấy nếu không tìm thời cơ đánh chết người này, chắc chắn sẽ bị cậu chọc tức chết, Giang Ly oán hận đập bàn, đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
Tô Mạch cười cười nói: "Đã ăn được bao nhiêu đâu, đừng lãng phí a."
Giang Ly nghiến răng rống lên: "Nhìn cậu đủ no rồi, ăn cái củ cải!"