Chương 62:
Có phải cậu thích người phụ nữ kia rồi không?
Mộc Dao xì một tiếng, không trả lời, cũng không phản bác, "bãi đỗ xe" tắc nghẽn phía trước cuối cùng cũng có động tĩnh, nhưng chỉ động đậy được vài bước lại le lói, Mộc Dao cũng bị cảnh tắc đường này làm nghẹn tới nỗi không cả tức giận, hai tay thõng xuống bò lên vô lăng, lẩm nhẩm nói, "Tôi cũng không biết nữa."
Cố Minh đang nghĩ tới chuyện khác, ngây người, đáp lại, "Gì cơ?"
"Tôi nói, tôi cũng không biết bản thân có thích Quan Dĩ Đồng hay không."
"Thật ra có lẽ là thích, chỉ là nền tảng của việc yêu thích có rất nhiều hạn định trói buộc, nên sẽ cho rằng bản thân không thích." Mộc Dao thấy Cố Minh mất hồn, cũng không biết đang nói cho Cố Minh hay cho chính bản thân mình, "Quan Dĩ Đồng là một người phụ nữ rất thần bí, cũng rất kì quái, tuy ngoài lúc trên giường, thật sự tôi chưa nhìn thấy dáng vẻ thường ngày của em ấy, cũng có khả năng em ấy là yêu tinh gì đó, mỗi lần em ấy đều hấp thụ một ít hơi thở của tôi, lâu dần, hồn phách tôi khảm vào trong cơ thể của em ấy." Mộc Dao làm dáng vẻ nghiêm túc nói nhăng nói cuội, cũng hiếm thấy Cố Minh rất phối hợp lắng nghe.
Tối hôm đó, hai người bị kẹt xe tới gần 10 giờ, Mộc Dao sắp đói tới khóc, nhưng nhìn thấy dòng người vẫn còn đang xếp hàng dài ở từng quán ăn khiến cô mệt lòng, Cố Minh kéo cô, "Thôi bỏ đi, về nhà thôi, cậu xem những người kia đi, xếp tới 12 giờ cũng không được ăn, tôi mệt rồi."
Mộc Dao nhìn Cố Minh đáng thương, đành từ bỏ cơ hội tìm kiếm thức ăn bên ngoài, "Thế bây giờ đi đâu?"
"Về nhà cậu." Không biết tại sao, tối nay Cố Minh cũng không muốn ở một mình, toàn Thành Đô đều ngập tràn không khí lễ tết phương tây, ồn ào náo nhiệt, một người, sẽ khiến cảm giác cô đơn càng thêm rõ rệt.
Mộc Dao là người có tiền, người có tiền ở Thành Đô đều sống ở phía nam, cứ nghe nói tới Đồng Tân Lâm, những chiếc xe cá nhân đều rất cẩn thận, sợ không cẩn thận đụng phải xe sang Maserati, Bentley, Cố Minh rất ít khi tới nhà Mộc Dao, Mộc Dao cũng ở một mình, nhà quá rộng, nên cảm giác có chút trống trải, nhưng thứ trống trải hơn cả chính là tủ lạnh, hai người đói gần chết, nhưng trong tủ lạnh lại trống rỗng, không có thứ gì.
"Ngay cả nguyên liệu nấu ăn cậu cũng không có, có thể ăn gì được chứ?" Cố Minh câm nín.
"Không có sao? Tôi nhớ lần trước đi siêu thị mua rất nhiều đồ mà, bình thường tôi không ăn ở nhà, phải có mới đúng chứ."
"Lần trước? Lần trước cậu đi siêu thị là từ bao giờ?"
Mộc Dao chống hai tay lên bàn cẩm thạch, tỉ mỉ nghĩ lại, hình như không nhớ nổi, bình thường cô rất ít khi nấu nướng ở nhà, hoặc là ăn ở cửa tiệm spa, hoặc là ra ngoài ăn, thật sự không còn gì ăn mới tới nhà bố mẹ ăn chực, nhưng gần đây bố mẹ cô đã đi nghỉ dưỡng.
Hết cách, Mộc Dao chỉ đành gọi đồ ăn ngoài.
"Ngày lễ thì không giao hàng sao? Lí lẽ gì thế? Con người không cần ăn trong ngày lễ hả?"
"Cái gì? Đồ ăn phải đợi tới rạng sáng? Vậy chúng tôi đói chết rồi."
Mộc Dao quát lên với loa điện thoại.
Cũng thật là, hai người lớn sống sờ sờ, lại không tìm được đồ ăn trong đêm Giáng sinh, cũng thật thảm, tất cả các bữa ăn của Mộc Dao đều dựa vào nhà hàng, dựa vào đồ ăn ngoài, mà Cố Minh, Cố Minh là người có thể ăn mì ăn liền suốt một tuần lễ, còn có thể hi vọng cao sang sẽ nấu cơm sao?
Điện thoại vang lên, Mộc Dao nghe máy, "Ừm? Ngày mai em xin nghỉ? Nghỉ đi nghỉ đi, gặp phải chuyện gì sao? Ừ, không sao, được, đợi đã, Tiểu Nặc, hiện tại em đang ở đâu? Trên Tam Hoàn à, không, tôi và chị Minh của em còn chưa ăn cơm, cũng không có sức ra ngoài, em muốn tới à? Nhưng trong nhà không có nguyên liệu để nấu."
Cố Minh ôm lấy gối ôm ngồi trên sô-pha, không lâu sau, có người gõ cửa, thấy Hứa Nặc xách theo một túi đồ xuất hiện bên cửa, vẫn cung kính chào một tiếng, "Chị Mộc, chị Minh", rồi đi thẳng vào nhà bếp, rửa trái cây xong bưng đĩa tới, "Muộn thế này rồi sao hai người vẫn chưa ăn tối ạ?" Nói xong không đợi cả hai trả lời lại quay về nhà bếp bận rộn.
Mộc Dao lấy một quả nhỏ đút vào miệng Cố Minh, thấy sắc mặt Cố Minh ngạc nhiên, giải thích nói, "Có lúc tôi muốn ăn cơm em ấy nấu, tôi sẽ gọi Hứa Nặc tới, cho nên em ấy quen việc dễ làm."
Cố Minh trợn mắt với Mộc Dao, "Cậu cũng thật biết sai khiến người khác."
"Trả tiền đấy." Mộc Dao nhỏ tiếng nói.
Cố Minh hiếu kì, đi tới cửa bếp, thấy dáng vẻ ngăn nắp không nhanh không vội của Hứa Nặc, thật là một đầu bếp nhỏ hiền huệ, chỉ nửa tiếng đồng hồ sau, ba món một canh liền ra lò, còn có cá, "Em giỏi quá." Cố Minh thật lòng khen ngợi.
"Không biết có hợp khẩu vị của chị Minh không."
"Em cũng ăn chút đi." Mộc Dao mời.
"Em ăn cơm tối ở tiệm rồi ạ." Hứa Nặc bưng đồ ăn lên bàn, mời hai người ăn, lại nhanh chóng dọn dẹp nhà bếp, rồi đặt những thứ vừa mua vào trong tủ lạnh.
"Hứa Nặc giống như cô gái ốc đồng cậu nuôi trong nhà vậy." Cố Minh cảm thán nói.
"Không phải tôi nuôi, Tiểu Nặc là một cô gái tốt, nhưng chịu không ít khổ cực."
"Tiểu Nặc, em đừng làm nữa, lát nữa tôi làm." Mộc Dao nói to về phía nhà bếp.
"Sắp xong rồi ạ." Bên kia đáp.
"Em lại đây nghỉ chút đi."
Không lâu sau, Hứa Nặc lau khô tay đi tới, Cố Minh vô thức nói chuyện với Hứa Nặc, "Em sống ở đâu thế?"
"Ở Hoa Dương ạ."
"Xa vậy à?"
"Từ đó tới đây cũng không xa."
"Bên đây không xa, nhưng em đi làm xa quá."
"Tôi đã nói với em ấy mấy lần, cũng tìm cả nhà cho em ấy rồi, mà em ấy không chuyển, nhất định phải ở xa như thế, tan làm về nhà cũng phải 12 giờ đêm." Mộc Dao phụ họa nói.
"Sắp rồi ạ, đợi hai năm nữa là có thể chuyển rồi ạ." Hứa Nặc có chút ngại ngùng nói.
Cố Minh thấy sắc mặt Hứa Nặc khó xử, cũng không hỏi tiếp, Mộc Dao nói muộn rồi, bảo tối nay Hứa Nặc đừng đi, nhưng Hứa Nặc nhất định muốn về nhà, còn cố chấp muốn rửa bát xong mới đi.
"Được rồi, được rồi, nếu em muốn đi, tôi cũng không giữ em, em đừng đợi rửa bát, tôi sẽ rửa, muộn vậy rồi cũng không có xe buýt, tôi gọi xe giúp em."
"Chị Mộc, chị trả tiền cho em mà." Hứa Nặc nhỏ tiếng nói, "Tiền tháng này cũng chỉ có một bữa cơm tối nay, số tiền kia vẫn còn nhiều lắm."
"Được rồi được rồi, đừng nhiều lời nữa, xe tới rồi, xe Volkswagen, về tới nhà thì báo một tiếng nhé."
Lúc này Hứa Nặc mới không thể không đứng dậy rời đi.
"Cậu tốt với nhân viên trong cửa tiệm của cậu vậy sao? Tôi cũng muốn tới làm ở chỗ cậu." Cố Minh thu dọn bát đĩa, Mộc Dao như bà tướng, ăn cơm xong liền nằm ra sô-pha ăn trái cây, Cố Minh phải đi rửa bát.
"Cậu á? Cậu tới làm gì? Tay trói gà không chặt, cũng không có tay nghề, tới bán sắc còn có chút tác dụng, nhưng cả ngày cậu trưng bộ mặt cấm dục kia tôi chỉ sợ tôi phải đóng tiệm mất."
"Mặt ai cấm dục?" Cố Minh thắt tạp dề, xỏ găng tay tới trước mặt Mộc Dao chất vấn.
"Cậu!" Mộc Dao không sợ, hai người đấu miệng, Cố Minh quay về nhà bếp rửa bát, Mộc Dao cầm đĩa trái cây tới bên cửa nhìn cô ấy rửa.
"Ngoài tiền lương tháng cậu trả cho Hứa Nặc, còn thưởng riêng nữa à?"
"Là thế này, trước đây không có, có trưa tôi chán ngấy đồ ăn bên ngoài rồi, nên bảo Hứa Nặc đi nấu, cứ như thế, có lúc trong nhà không có gì ăn, cũng bảo em ấy nấu, số lần nhiều lên, tôi cũng ngại, liền nói trả tiền cho em ấy, vốn dĩ em ấy cũng thiếu tiền."
Cố Minh nghiêm túc nghe, nước chảy ra từ vòi nước, Cố Minh rửa sạch sẽ từng chiếc bát, đặt lên chạn kính, thấy bà tướng Mộc Dao không có ý định giúp đỡ, "Cậu tiện tay đặt bát đĩa lên trên đi."
"Ừ!" Mộc Dao đặt đĩa trái cây xuống, đặt bát đĩa sạch vào tủ bếp, "Em ấy còn nuôi một người em trai học đại học và một đứa em gái học cấp ba, hình như năm nay em gái học cấp ba thì phải."
"Nuôi? Bố mẹ em ấy đâu? Tại sao em ấy phải nuôi?" Cố Minh hỏi theo bản năng.
"Mẹ chết rồi, bố thì đi tù." Mộc Dao lắc đầu, có lúc cô cũng không biết rốt cuộc cuộc đời này có thể dành cho một người bao nhiêu khổ cực.
Cố Minh nhìn cô, "Hứa Nặc còn trẻ như thế đã phải gánh vác nhiều chuyện vậy sao? Hoàn toàn không nhìn ra, một cô gái dịu dàng sạch sẽ, bình thường những người trải qua gian khổ khó tránh khỏi vẻ buồn bã hay oán khí trên người."
Mộc Dao xua tay, "Tôi bồi dưỡng tốt."
Cố Minh trợn mắt với Mộc Dao, Mộc Dao quay về sô-pha, ăn no uống say xong, lại bắt đầu ngứa ngáy trong lòng. Tới hiện tại, những ngứa ngáy ấy cô đều chỉ nghĩ tới Quan Dĩ Đồng, đây thật sự là một chuyện buồn bã.
"Bà chủ của cậu không nói khi nào em ấy về sao?" Mộc Dao thấy Cố Minh đã rửa bát xong ra ngoài, hỏi.
"Không, chẳng phải là chủ thì đã muốn đến khi nào thì đến, muốn đi khi nào thì đi sao." Nghĩ tới Quan Dĩ Đồng, Cố Minh vô thức nghĩ lại lời gửi gắm trước lúc lâm chung của chủ tịch Quan, 10% cổ phần Quốc tế Kinh Điển, đương nhiên cô ấy rung động, đó không chỉ đơn thuần là tiền, còn có đẳng cấp và đãi ngộ mà cô ấy không thể có được ở bất kì nơi nào khác, nhưng vừa nghĩ tới một Quan Dĩ Đồng không đáng tin cậy, thật là, toàn thân Cố Minh đều nổi da gà da vịt, đặc biệt là nghe Quan Dĩ Đồng nói lần đầu tiên gặp mặt còn suýt chút nữa đã ngủ với cô ấy, Cố Minh tình nguyện tin tưởng Quan Dĩ Đồng nói nhăng nói cuội.
Cố Minh vừa nói, điện thoại liền vang lên, vừa nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi tới, lại là Quan Dĩ Đồng, giật mình suýt làm rơi điện thoại, thật là, không có chuyện gì thì không nên nhắc tới người này.
"Alo?"
"Không gọi được cho Tiểu Triệu, chị cử người tới đón tôi đi, tôi đã xuống máy bay rồi, nhanh chút, tôi rất buồn ngủ."
"..."
Cố Minh nhìn cuộc gọi bị ngắt máy mà nghẹn chết, cô ấy lắc đầu, gọi điện cho tài xế Tiểu Triệu, không biết đang ở nơi nào tín hiệu không tốt, không gọi được, Cố Minh chỉ đành gọi cho một tài xế khác.
Mộc Dao ấn điện thoại của Cố Minh xuống, ánh mắt sáng lên, nói, "Quan Dĩ Đồng về rồi à?"
"Ừm, hay là cậu đi đón đi?" Cố Minh linh động nói.
Mộc Dao ngây ra hai giây, buông tay trên điện thoại của Cố Minh ra, hai tay khoanh trước ngực, "Không muốn, như thế là tôi thua rồi."
"..." Cố Minh không để ý tới Mộc Dao, lại bắt đầu gọi điện thoại, Mộc Dao yên lặng ngồi hai ba giây, đứng dậy, vứt điện thoại của Cố Minh đi, mặc áo khoác lấy chìa khóa xe, "Đừng tìm nữa, bà chủ mới của cậu, có thành ý chút, đích thân cậu đi đón đi, tôi đi cùng cậu."