Chương 167:
Chung Hiểu Âu vừa muốn đứng dậy, Cố Minh đứng ở bên cửa đưa ngón tay lên môi làm động tác im lặng, Chung Hiểu Âu lại nằm thẳng ra, cho Trì Úy một ánh mắt, đáng tiếc, ánh mắt Trì Úy chỉ nhìn thấy Hứa Nặc, Trì Úy quay lại nơi quen thuộc, thở phào một hơi, trong miệng ăn trái cây, đang ở kia lảm nhảm, "Thật là, Chung Hiểu Âu, bình thường cậu yêu đương với chị ấy thế nào thế? Cả khuôn mặt viết dòng chữ người sống chớ lại gần, khí thế lạnh lẽo, ngay cả thở mạnh cũng không dám, rất lúng túng..." Trì Úy lắc đầu.
Chung Hiểu Âu nhắm mắt, cảm thấy đã không còn cách cứu vãn.
"Tôi dọa người tới thế sao? Còn vô vị tới thế à?" Âm thanh lạnh lùng truyền tới từ sau lưng, Hứa Nặc quay lưng ra sau nhìn theo bản năng, vừa hay nhìn thấy Cố Minh đang đứng bên cửa, cô nhút nhát gọi một tiếng, "Chị Cố."
Sau khi nghe thấy âm thanh của Cố Minh, Trì Úy không dám động đậy, càng không nhắc tới chuyện quay người, cái quỷ gì thế, bình thường ở công ty, thỉnh thoảng phó tổng Cố xuất hiện ở sau lưng thì thôi, nhưng đây là phòng nghỉ của tiệm spa mà? Trì Úy không dám quay người, một tay đặt lên đầu giường Chung Hiểu Âu đang nằm, một tay kéo lấy áo Hứa Nặc, sắp rụt đầu vào trong cổ, lườm Chung Hiểu Âu, nói bằng khẩu hình miệng, "Sao lại dọa người thế chứ? Sao cậu không nói chị ấy đang đứng ngoài cửa?"
Trì Úy nói nhanh như thế, môi trên môi dưới đóng mở loạn cả, Chung Hiểu Âu nào phân biệt được cô ấy đang nói gì, nhưng đại khái đã đoán được, chỉ nhịn cười, ngồi dậy, nói với Cố Minh, "Chị tới rồi à?"
"Ừm, đọc sách mệt rồi, tới đây xem thế nào, không có gì, em mát-xa tiếp đi, Trì Úy, em ra đây một lát."
Trì Úy nắm lấy vạt áo của Hứa Nặc càng thêm chặt, mặt mày cô ấy đau khổ nhìn về phía Chung Hiểu Âu cầu xin cứu mạng, nhưng Chung Hiểu Âu nào có quan tâm Trì Úy, chỉ nuông chiều nói với Cố Minh, "Vâng, có lẽ một lúc nữa là được."
Cố Minh gật đầu, nhưng vẫn chưa đi, có lẽ đang đợi Trì Úy, trong lòng Trì Úy có chút run rẩy, căng thẳng miết lòng bàn tay Hứa Nặc, hé miệng nhỏ tiếng xin viện trợ với Hứa Nặc, "Tôi xong rồi."
Hứa Nặc khẽ cười, vỗ vai cô ấy, Trì Úy sầu khổ nói, "Tới đây, phó tổng Cố."
Đợi hai người ra ngoài, Hứa Nặc tiếp tục thông kinh huyệt cho Chung Hiểu Âu, cô nhớ lại dáng vẻ ban nãy của Trì Úy, không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười, bình thường là người không sợ trời không sợ đất, không quan tâm tới thứ gì, sao lại sợ chị Minh vậy chứ? Nhớ tới dáng vẻ Trì Úy nắm lấy vạt áo mình, trên mặt Hứa Nặc xuất hiện ý cười.
"Em cười gì thế?" Chung Hiểu Âu hỏi.
"Sao chị Úy lại sợ chị Minh thế ạ, giống như chuột nhìn thấy mèo vậy."
"Em không sợ à?" Chung Hiểu Âu hỏi ngược lại.
"Em không sợ, chị Minh tốt lắm, nói chuyện cũng dịu dàng, đối xử với nọi người cũng tốt." Tuy bình thường Cố Minh tới đây cũng không nói nhiều, nhưng Cố Minh nói chuyện rất thân thiện, dịu dàng, trong mấy năm Hứa Nặc khó khăn nhất, chị Minh cũng từng nói với cô, có gì cần giúp đỡ, cứ nói một câu.
Chung Hiểu Âu lắc đầu, "Thế em chưa nhìn thấy dáng vẻ lúc làm việc của chị ấy rồi."
Trong phòng trà của tiệm spa, chân Trì Úy rất muồn lùi về sau, Cố Minh nghiêm túc ngồi trên ghế gỗ điều nhuộm, Trì Úy miễn cưỡng tươi cười, "Phó tổng Cố, chị gọi em ra đây, có chuyện gì không ạ?"
"Ở riêng với tôi, khó chịu lắm à?" Cố Minh vào thẳng vấn đề.
"Dạ? Không ạ."
"Ban nãy em nói chuyện, tôi nghe cả rồi."
Đã nói tới bước này, Trì Úy còn giả ngốc thì thật không ổn, cô ấy chỉ đành xin lỗi, "Xin lỗi chị, phó tổng Cố, em không có ý đó."
"Đừng phí lời, ở đây nói có nói không làm gì..." Cố Minh quen nói chuyện như thế, có lẽ Cố Minh cũng ý thức được, bản thân nói chuyện quá thẳng thừng sao? "Có phải tôi thật sự không đủ dịu dàng? Không đủ phụ nữ không?"
Đối mặt với phó tổng Cố đột nhiên hạ mình, chân thành hỏi han như thế, Trì Úy đánh trống trong lòng, cũng không biết có phải là một cái hố khác hay không.
"Cũng không phải ạ, phó tổng Cố, có lẽ chị thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng điển hình, hơn nữa còn rất chậm nhiệt, nếu không quá thân, giống như em, có lẽ sẽ gây ra hiểu lầm, nhưng Chung Hiểu Âu thường xuyên ở cạnh chị, cậu ấy sẽ không có cảm giác này."
"Thì ra trong ý thức của em, chúng ta cũng không coi là thân quen."
Trì Úy thầm gào lên một tiếng trong lòng, "Mẹ kiếp!" Quả nhiên khắp nơi đều là hố, cô ấy liếm môi, đã vô lực phản bác, muốn bứt tóc.
Không khí càng lúng túng, thật ra Cố Minh đang nghĩ chút chuyện, Trì Úy cảm thấy tìm chủ đề nói chuyện thì rất ngốc, nhưng muốn đi cũng không dám đi, trong lòng ngứa ngáy như có kiến bò.
"Ái chà, cơn gió nào thổi cậu tới đây thế?"
Cố Minh và Trì Úy lũ lượt ngẩng đầu, không biết Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng đã tới từ lúc nào, Mộc Dao ôm lấy eo Quan Dĩ Đồng.
"Tổng giám đốc Quan, cô Mộc." Trì Úy đứng dậy chào hỏi, thật ra so với phó tổng Cố lạnh lùng xinh đẹp, không cách nào hầu hạ, Trì Úy tình nguyện hầu hạ tổng giám đốc Quan thần kinh này ngày ngày.
"Chà, hôm nay người đông đủ quá nhỉ." Quan Dĩ Đồng nhướng mày với Trì Úy.
"Cái đó, phó tổng Cố, nếu không còn chuyện gì nữa, em ra ngoài đây." Trì Úy sốt ruột muốn chạy, còn chưa đợi Cố Minh chỉ thị, cô ấy đã tự chuồn đi.
"Cậu đây là?"
"Gần đây cổ Chung Hiểu Âu không thoải mái, dẫn em ấy tới tìm Hứa Nặc, hai người thì sao? Không phải Tiểu Mai nói với hai người là chúng tôi qua đây, nên hai người mới chạy tới đây chứ? Lát nữa chúng tôi đi rồi."
"Không, một thời gian dài không tới, mang chút đồ ăn đêm tới cho mọi người, Tiểu Mai mới nói cậu đang nghỉ trong phòng trà.
Cố Minh gật đầu, lại nhìn sang Quan Dĩ Đồng ở bên cạnh, "Ngày mai có cuộc họp..."
"Chị còn nói chuyện công việc, cẩn thận tôi dùng miệng bịt miệng chị lại đấy." Quan Dĩ Đồng ôm lấy đầu Cố Minh, dính lên mặt cố ấy, đầu mũi chạm vào đầu mũi, chỉ cần một chút lực, là có thể hôn lên, động tác của Quan Dĩ Đồng quá nhanh, Cố Minh còn chưa kịp phản ứng, chỉ là bị trò đùa không đứng đắn của người phụ nữ gần ngay trước mặt làm cô ấy đỏ ửng tai, một tay đè lên trước người Quan Dĩ Đồng, đẩy ra, "Mộc Dao, cậu không thể quản cô ta à?"
Mộc Dao kéo Quan Dĩ Đồng lại, ôm lấy cổ Cố Minh, cười nói, "Không phải đều là cậu quản cô ấy sao?"
"Tôi lười quản hai người." Cố Minh miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo.
Ba người nói chuyện một lúc, Chung Hiểu Âu đã mát-xa xong, hiếm khi đông đủ như thế, "Đi thôi , đi ăn chút gì đó, đói rồi." Mộc Dao đề nghị, "Hứa Nặc cũng đi chung đi, em thay quần áo đi, tan làm rồi."
"Chúng tôi phải về nhà," Cố Minh không muốn đi chơi cùng bọn họ.
"Về nhà cái gì? Hiếm khi mấy chúng ta mới đông đủ, đi ăn đồ nướng đi, xong rồi đi hát, lâu rồi chưa đi."
Quan Dĩ Đồng lên trước níu lấy Cố Minh, "Nếu bây giờ chị về nhà, tối nay tôi sẽ ngủ cùng chị, ngủ trên một chiếc giường."
"Cút." Cố Minh càng ngày càng không kiêng kị. Trước giờ, cô ấy không coi phú nhị đại không đứng đắn này là cấp trên của mình, huống hồ người phụ nữ này hiện tại cả ngày chỉ biết lăn lộn cùng bạn tốt của mình.
"Chị biết mà, khi tôi muốn làm chuyện gì, không ai cản được tôi." Quan Dĩ Đồng tươi cười còn xoa mặt Cố Minh.
Cố Minh nửa đẩy nửa đùn bị lôi đi, một nhóm sáu người tới một cửa hàng lề đường, Mộc Dao quen thuộc chào hỏi ông chủ, rốt cuộc có chỗ nào ở Thành Đô mà Mộc Dao không quen hay không?
"Như cũ à?" Ông chủ hỏi.
"Anh xem rồi làm, hôm nay làm thêm mấy món, sáu người đấy."
"Được rồi, ngồi đi."
"Hết thạch đá rồi à?"
"Còn một ít, nhưng có lẽ không đủ cho sáu người đâu."
"Không sao, anh cứ lấy hết cho em." Mộc Dao gọi món.
Thành Đô tháng Chín là mùa đẹp nhất, mùa thu thê lương còn chưa tới, đang là cuối hè, cũng không nóng, vào buổi đêm thế này, rất thích hợp ra ngoài đường, hít thở hương hoa quế khắp thành phố, thơm tới mê hoặc, ngồi bên lề đường, dựa vào người trong lòng, thỉnh thoảng có người già hoặc phụ nữ trung niên đẩy xe ba bánh tới, đứng ngoài cửa tiệm, gọi lên: "Cao quy linh, song bì nãi, canh hạt sen hầm..."
"Em gái, mua mấy phần không?" Có bà dì đi tới hỏi một bàn.
"Cho cháu mấy phần đi, một phần canh hạt sen thì bỏ nhiều nho khô với táo đỏ với ạ." Chung Hiểu Âu gọi đồ.
Đồ nướng rất lâu, trong cửa hàng cũng không ít khách, may mà mọi người không đói, chỉ cầm muỗng khuấy đều canh hạt sen, trong cửa hàng đồ nướng âm thanh hỗn tạp, lề đường có một con mèo béo màu đen, không thèm động đậy nhìn mọi người, nhóm Mộc Dao gọi một két bia, ăn đồ nướng, nói chút chuyện không đau không ngứa, không biết tại sao chủ đề lại chuyển tới Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng. Sau khi Quan Dĩ Đồng ở nhà Mộc Dao nói ra chuyện kia, bố mẹ Mộc Dao cũng không làm khó Mộc Dao, vốn dĩ đã quen với tính tùy hứng của cô, huống hồ, con gái bản thân nuôi dạy, đương nhiên là hiểu cô làm chuyện gì cũng có chừng mực, những lời này khiến mọi người cảm khái, đặc biệt là Trì Úy, con người không thể so sánh, nếu so sánh, sẽ khiến người ta buồn bã, Trì Úy không khỏi uống nhiều thêm hai cốc, trong lúc cạn ly, vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào ở gần đó, ban đầu mọi người không để ý, vì nghĩ rằng không khí ở quán nướng ồn ào như thế, Mộc Dao đang chăm lo cho mọi người, Quan Dĩ Đồng thỉnh thoảng trêu đùa Hứa Nặc, thỉnh thoảng dựa vào vai Cố Minh, chỉ là tiếng ồn ở gần đó ngày càng to, khiến mọi người lũ lượt nhìn về bên đó.
"Sao thế? Đánh nhau à?" Quan Dĩ Đồng là người thích hóng chuyện, lên tiếng hỏi đầu tiên.
"Hình như có người đang cãi nhau." Trì Úy cũng thò cổ nhìn, nhưng không nhìn được, cô ấy đứng dậy, trong dòng người, có người cho một người phụ nữ trong số đó một cái bạt tai, người phụ nữ bị đánh lệch mặt, không phải là ai khác, mà là Vương Linh.
Trì Úy nhíu mày, nói với Chung Hiểu Âu, "Hình như là Vương Linh."
"Vương Linh?" Chung Hiểu Âu vội đứng dậy, cùng Trì Úy đi về phía bên kia.