Chương 147:
"Trước giờ em chưa từng ghét chị." Hứa Nặc nói xong, nước mắt trong hốc mắt ướŧ áŧ lăn xuống, Trì Úy có chút hoảng hốt, ngược lại Hứa Nặc, lau đi không để lại dấu vết, âm thanh nghẹn ngào, nói chuyện có chút khó khăn, chỉ là, thật sự Hứa Nặc không muốn có khúc mắc kẹp giữa bản thân và Trì Úy, "Em sợ, em sợ chị cũng giống người đó, sợ bản thân thích chị, cũng sợ em gái em trai biết..." Hứa Nặc có nỗi sợ của bản thân, mỗi người đều có, cơ thể cuộn tròn trong đêm tối, đôi tay không cách nào nắm lấy nhau dưới ánh mặt trời, sao có thể không sợ hãi.
Trì Úy không nói gì, khẽ khàng ôm lấy cô, dịu dàng nói, "Trên đời này, không có hai người hoàn toàn giống nhau, em hiểu không? Em gặp phải người phụ nữ kia, là bất hạnh, nhưng không phải người phụ nữ nào thích phụ nữ đều là người xấu..." Trì Úy vuốt ve mái tóc Hứa Nặc, "Muộn lắm rồi, lát nữa nhóm phó tổng Cố sẽ sốt ruột, chúng ta đi ăn trước đã."
Nam Sơn Trùng Khánh, bữa cơm đó, ăn rất lâu, hai người Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng ước gì có thể đem đài quan sát ở bên cạnh lên giường, nếu không phải còn rất nhiều người ở đây. Hứa Nặc thấy Cố Minh lẻ loi một mình, cũng trò chuyện với Cố Minh mấy câu, tới hiện tại, đầu óc Trì Úy vẫn nháo nhác hỗn loạn, có Quan Dĩ Đồng ở đây, rượu, không tránh khỏi, có người từ bàn chơi bao búa kéo hò hét dữ dội ban nãy tới kính rượu, cũng khó tránh, năm người phụ nữ xinh đẹp, rất dễ thu hút sự chú ý, có người đàn ông đi tới mời rượu Quan Dĩ Đồng, Quan Dĩ Đồng khách sáo uống, sau đó ôm lấy cổ Mộc Dao, hôn Mộc Dao, một tay Cố Minh đỡ trán, thở dài, thật sự cho rằng ở thành phố xa lạ, bọn họ có thể phóng túng như vậy sao? Cố Minh vừa thân thiện nói chuyện với Hứa Nặc, vừa rút điện thoại ra nghịch, những chuyện như nhắn tin nói chuyện với người yêu, thật ra không thường xảy ra với Cố Minh, nhưng hôm nay cô ấy không quan tâm nhiều như vậy, mới chỉ một tiếng mà vừa gọi điện vừa nhắn tin cho Chung Hiểu Âu.
"Em đang làm gì thế?" Cố Minh nhắn tin.
Nhưng Chung Hiểu Âu không trả lời ngay lập tức, em ấy đang làm gì thế? Cố Minh miết điện thoại.
Thành Đô, nhà Cố Vũ, cách vách nhà Chung Hiểu Âu và Cố Minh, hai người Chung Hiểu Âu và Cố Vũ mỗi người một máy tính, đeo tai nghe, chơi điện tử, hoàn toàn không để ý tới điện thoại, nghĩ ban nãy mới gọi điện, đoán chừng Cố Minh đang đi ăn, Chung Hiểu Âu cũng chuyên tâm chơi điện tử với Cố Vũ, lúc này, Chung Hiểu Âu thua trận, mới gỡ tai nghe xuống, cầm điện thoại bên cạnh lên. Tin nhắn Cố Minh gửi cho cô, đã một tiếng đồng hồ, lúc này ngón tay mới nhanh như bay trả lời tin nhắn, "Ban nãy chơi điện tử với Cố Vũ, không cầm điện thoại, sao thế ạ?"
Cố Minh gọi nhân viên phục vụ thanh toán, đã hơn mười giờ, khi nhìn điện thoại sáng lên, cũng mặc kệ, cô ấy tự hỏi Chung Hiểu Âu đang làm gì, hóa ra, là chơi điện tử với Cố Vũ.
Năm người đều đã uống rượu, ngay cả Hứa Nặc cũng uống không ít, năm người mang theo năm tâm trạng, đương nhiên có tâm sự bị lên men trong men rượu, "Em gọi tài xế nhé? Còn em và Hứa Nặc sẽ bắt tắc-xi về." Trì Úy đề nghị.
"Bảo Tiểu Triệu bắt xe tới đây, sau đó bảo cậu ấy lái xe của Mộc Dao, hai đứa cũng có thể bắt tắc-xi cùng về chung." Quan Dĩ Đồng dặn dò, Trì Úy làm theo.
"Cậu ấy tới đây phải mất một lúc, chúng ta đi tản bộ đi?" Quan Dĩ Đồng đề nghị.
Không ai lên tiếng, cuối cùng chỉ có Mộc Dao dắt Quan Dĩ Đồng ra ngoài tản bộ, còn lại Trì Úy và Hứa Nặc ngồi ngắm cảnh đêm cùng Cố Minh.
"Tối nay ngủ sớm chút, em nhìn mắt em tím rồi kia, giống cái gì không biết." Mộc Dao ôm lấy Quan Dĩ Đồng, hai người đi tới sườn núi, đã hơi muộn, đường trên núi không có xe, Quan Dĩ Đồng uống rượu vào, cơ thể không tránh được mềm đi, cả người ngả lên vai Mộc Dao, ánh đèn trên núi mờ ảo, cách rất xa mới có một cột đèn, đứng dưới đèn đường, có thể nhìn thấy chiếc bóng của cả hai kéo rất dài, hai người mặt đối mặt, Quan Dĩ Đồng ôm lấy cổ Mộc Dao, Mộc Dao giữ lấy eo Quan Dĩ Đồng, thư thế này, không khỏi khiến Mộc Dao cười lên, "Muốn đi tản bộ thế này à?"
"Ừm." Quan Dĩ Đồng vô thưởng vô phạt trả lời một tiếng, rất qua loa, nhưng đột nhiên ngẩng đầu, "Mộc Dao, chị hận tôi không?"
Mộc Dao không ngờ Quan Dĩ Đồng đột nhiên hỏi một câu như thế, hai người ta đẩy người tiến như thế khó khăn nhấc bước, "Có lúc hận." Mộc Dao thành thật trả lời, "Lúc hận rất muốn cắn chết em, hoặc là..." Ba chữ cuối Mộc Dao phủ bên tai Quan Dĩ Đồng nói ra, gần như cắn lấy tai Quan Dĩ Đồng mà nói, ánh mắt sáng rõ của Quan Dĩ Đồng mơ màng, cười mắng, "Biếи ŧɦái!"
Có lẽ là tư thế lùi sau của Quan Dĩ Đồng duy trì quá lâu, khiến người ta có chút khó chịu, Quan Dĩ Đồng quay người, đứng sánh vai với Mộc Dao, Mộc Dao nắm lấy tay cô ấy, mười ngón tay đan nhau, Quan Dĩ Đồng thuận thế dựa lên vai Mộc Dao, "Mộc Dao..."
"Ừm?"
"Thích phụ nữ, chị thấy ổn chứ?"
"Không biết, có lúc ổn, có lúc không ổn." Mộc Dao thở dài, nhéo mũi Quan Dĩ Đồng.
"Chị yêu tôi không?"
Mộc Dao đột nhiên ôm lấy Quan Dĩ Đồng, "Sao tối nay lại hỏi nhiều thế?"
Quan Dĩ Đồng không động đậy, chớp mắt, ý bảo Mộc Dao trả lời.
"Tôi yêu em, em biết mà." Mộc Dao dính lên cổ Quan Dĩ Đồng, khẽ nỉ non.
Quan Dĩ Đồng hôn Mộc Dao, hai người đứng bên đường hôn nhau, một tay Quan Dĩ Đồng luồn vào áo Mộc Dao, hơi thở của Mộc Dao không ổn định, "Em còn không lấy tay ra, ngày mai hai chúng ta sẽ lên báo..."
"Về Thành Đô rồi, chị giới thiệu tôi với bố mẹ chị đi."
"Cái gì?" Hai tay Mộc Dao dừng lại.
Quan Dĩ Đồng vùi đầu vào ngực cô, "Lần trước tôi bị bệnh, còn chưa cảm ơn bọn họ tử tế."
"Không phải, em nói giới thiệu em với bố mẹ tôi, dùng thân phận gì?" Mộc Dao hỏi.
"Chị muốn dùng thân phận gì cũng được." Quan Dĩ Đồng đưa hàm răng cắn khẽ lên mảng da trắng trẻo trước ngực người kia, Mộc Dao nhịn đau, tỉ mỉ suy nghĩ lời nói của người phụ nữ kia, cô không đẩy Quan Dĩ Đồng ra, chỉ bắt lấy tay cô ấy, "Đây là em nói đấy nhé? Em đừng hối hận."
Quan Dĩ Đồng si mê cười một cái trong vòng tay Mộc Dao, rồi đứng dậy nói, "Tùy chị." Đúng lúc này, điện thoại vang lên, có lẽ là Tiểu Triệu đã tới.
Lúc này hai người mới ôm nhau quay về, Tiểu Triệu lái xe của Mộc Dao, Mộc Dao ngồi ghế phó lái, Quan Dĩ Đồng và Cố Minh ngồi ghế sau, Trì Úy và Hứa Nặc bắt tắc-xi đi theo, cùng nhau xuống núi.
Quan Dĩ Đồng nghịch tay Cố Minh, "Chị tìm nhà tới đâu rồi?"
"Không tới đâu cả, cũng không có căn nào ưng ý."
"Đã bảo chị tới ở với tôi rồi mà, nhà rộng như thế, người đông, càng náo nhiệt."
"Tôi không muốn, không có nhà của mình, tôi không có cảm giác an toàn." Cố Minh thẳng thừng.
"Ôi chao, ôi chao, sao lại có người đầu đất như chị chứ." Quan Dĩ Đồng ghét bỏ hất tay Cố Minh ra, "Đã là thời đại nào, còn muốn mua nhà, chị để ý như thế, tôi sang tên căn nhà kia cho chị là được chứ gì."
"Thần kinh." Cố Minh mắng, căn biệt thự kia của Quan Dĩ Đồng những mấy triệu tệ, Cố Minh đá lên ghế phó lái trước mặt, "Cậu, cô ta muốn bao nuôi tôi, hay là thế nào? Muốn sang tên sổ đỏ cho tôi, cậu không quản à?"
"Sang đi, cũng không phải nhà tôi, tôi quản cái gì, nhưng..." Mộc Dao nghiêng người, "Cậu muốn mua nhà à? Mua để ở cùng thư kí nhỏ của cậu à?"
Cố Minh nhìn Tiểu Triệu, có chút bối rối, thật ra, Tiểu Triệu, những thứ nên biết, cũng đã biết, chỉ là có biết cũng sẽ quên đi, bản lĩnh không nhiều chuyện khiến những đồng nghiệp bình thường khác trong công ty không biết được những chuyện này.
"Tôi tới Thành Đô nhiều năm vậy rồi, cũng nên mua một căn nhà cho bản thân."
"Sao cậu không nói với tôi, có yêu cầu gì không?" Mộc Dao hỏi.
"Liên hệ với môi giới, đã nói cả với họ rồi, không phải là vì gần đây bận sao?"
"Hay là, đừng mua nữa, cậu không tới chỗ em ấy, thì tới chỗ tôi cũng được, mua nhà phí tiền lắm, lấy tiền đấy đi làm chuyện khác còn tốt hơn, công việc của cậu mệt mỏi vất vả như thế, kiếm tiền cũng không dễ."
"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, đừng quản tôi, quản kĩ hai người đi." Cố Minh thật sự không chịu nổi hai người này lảm nhảm, không chịu nổi hai người này tốt với bản thân như thế.
Chung Hiểu Âu đã gọi mấy cuộc, lúc này cô ấy mới nhớ ra.
"Alo? Chị... chị giận rồi à?"
"Không." Cố Minh có chút mệt mỏi nói.
"Ban nãy, em không cầm điện thoại, cho nên, xin lỗi, người yêu của em."
Cố Minh dựa vào cửa, "Không có gì, ban nãy tìm em cũng không có gì, chỉ muốn hỏi em chút chuyện, chúng tôi chuẩn bị về khách sạn rồi, em cũng ngủ sớm đi."
"Chị đang ở cùng tổng giám đốc Quan à?"
"Ừm."
"Nghe giọng chị có vẻ mệt mỏi, về khách sạn thì nghỉ sớm đi." Chung Hiểu Âu dặn dò.
Chung Hiểu Âu cúp máy, có chút ngẩn ngơ, giống như Cố Minh thật sự giận rồi, ôi, trò chơi đáng chết kia, Chung Hiểu Âu đứng ngoài ban công nhà Cố Vũ, quay đầu lại, thấy Cố Vũ đứng sau lưng, bị dọa tới loạng choạng, "Ôi! Ôi chao! Em đi không phát ra tiếng à? Dọa chết người ta rồi!"
"Sao thế? Chị Hiểu Âu? Em vừa gọi chị, chị đang gọi điện thoại nên không nghe thấy đấy."
"Không... không có gì, tôi về đây."
"Cái này là một số tài liệu chung cư em tìm cho chị, đều ở khu Nhị Hoàn, đi làm cũng tương đối tiện."
"Ừm, được rồi, Cố Vũ, cảm ơn cậu, tôi về sẽ xem, cảm ơn nhé."
"Đừng khách sáo."
"Vậy tôi đi đây, tạm biệt."
Cố Vũ xoa đầu, nhìn bóng lưng rời đi của Chung Hiểu Âu, cảm giác ban nãy hình như chị Hiểu Âu vừa gọi điện cho chị gái cậu.