“May mà cuối cùng không gây nên chuyện lớn, nếu không sau trăm năm tôi cũng không có mặt mũi mà đi gặp ông nó ở dưới suối vàng.”
Cuối cùng giọng điệu của bà cụ Nguyên cũng coi như chậm lại, thở ra một tiếng thở dài.
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy…”
Những lời này của bà cụ Nguyên khiến cho Nguyễn Lam hơi rát mặt.
Nhất là Nguyên Thường Tĩnh, chị ta cúi đầu, vốn không dám đối diện với ánh mắt sắc bén của bà cụ, đáy lòng lại dâng lên một chút oán hận.
Con ả Khương Chi Chi thật đúng là may mắn, lại mất công để cho cô ta được hời lần này.
Cứ thế mà gả vào nhà họ Nguyên bọn họ? Dựa vào đâu chứ!
Bà cụ Nguyên nhìn Nguyên Cận Mặc và Khương Chi Chi đang đứng thẳng song song với nhau.
Áo đen váy tím, trai xinh gái đẹp, hình ảnh trông cực kỳ hài hòa cân đối, bèn hài lòng gật đầu.
“Hai đứa qua đây.”
Nguyên Cận Mặc tiến lên một bước, tiện thể kéo theo Khương Chi Chi.
Ngón tay hai người chạm vào nhau, Khương Chi Chi khẽ co rụt lại.
Bà cụ Nguyên tự mình để tay hai người đan vào nhau rồi đặt vào trong lòng bàn tay mình, ra sức nắm chặt lại.
“Nếu như năm đó đã có hứa hẹn, có người cháu dâu như cháu bà rất yên tâm, tình cảm cũng có thể từ từ bồi dưỡng.”
Tiếp đó chủ động kéo tay Khương Chi Chi đặt vào trong lòng bàn tay Nguyên Cận Mặc, cười tủm tỉm lên tiếng.
“Cận Mặc, cháu phải biết quý trọng vợ mình, như vậy bà nội mới có thể yên tâm.”
Lòng bàn tay hai người kề nhau, không tự chủ được mà có chút ngứa, cơ thể Khương Chi Chi hơi cứng ngắc.
Mặc dù lúc trước cô từng khiến Nguyên Cận Mặc hôn mê, cũng từng chạm vào cơ thể anh, nhưng dù sao bản thân cũng bị bỏ thuốc không còn tri giác.
Cảnh tượng đong đầy yêu thương lúc này trực tiếp khiến toàn thân cô khó chịu.
Nguyên Cận Mặc cũng cảm giác được bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình đã có dấu hiệu chảy mồ hôi rồi, ánh mắt nhanh chóng quét sang bên Khương Chi Chi.
Lúc chạm nhau, đáy mắt đều xẹt qua một chút xấu hổ không được tự nhiên.
“Bà nội, cháu biết rồi.” Nguyên Cận Mặc khẽ ho một tiếng: “Cháu sẽ chăm sóc tốt Khương Chi Chi.”
Bà cụ Nguyên không vừa lòng nói: “Đã đính hôn rồi còn gọi xa lạ như vậy làm gì, đó là vợ của cháu, nghe lời bà, gọi một tiếng Chi Chi.”
Sau khi nói xong, hai mắt bà cụ bèn tỏa sáng mà nhìn chằm chằm cháu trai lớn của mình.
Dường như nếu Nguyên Cận Mặc không mở miệng thì bà ấy sẽ không chịu dời ánh mắt.
“… Chi Chi.”
Nguyên Cận Mặc không tự chủ được mà tránh tầm mắt đi, ngập ngừng lên tiếng.
Khương Chi Chi đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy bầu không khí ngượng ngùng đến nỗi khiến da đầu tê dại, cô chưa kịp hít sâu một hơi đáp lời.
Đã nghe thấy bà cụ Nguyên vui tươi hớn hở lên tiếng.
“Chi Chi, thằng bé Cận Mặc này khá là thẹn thùng, các cháu đã đính hôn rồi, về sau nên giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, gọi một tiếng ông xã đi.”
Ông… ông xã?
Suýt nữa thì không thở nổi, cơ thể Khương Chi Chi không khỏi run một cái, sởn hết cả gai ốc.
Bà đừng mạnh mẽ như vậy được không?
Muốn cô đối diện với gương mặt lạnh như băng kia của Nguyên Cận Mặc, nói ra lời ngọt ngấy chết người như vậy…
Con mẹ nó… làm sao cô mở miệng được chứ!
Không tự giác mà liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, lại phát hiện đối phương đang ung dung nhìn cô, không hề che giấu ý nghĩ xem trò vui chút nào.
Mẹ!
Đồ chó má!
Trong lòng lặng lẽ giơ ngón giữa, con ngươi của Khương Chi Chi xoay chuyển, một giây sau, trên mặt đã treo một nụ cười xán lạn.
“Ông xã!”
Giọng điệu sau cùng đã trực tiếp quay ngoắt một trăm tám mươi độ, muốn bao nhiêu sến sẩm thì có bấy nhiêu.
Gϊếŧ địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, trước khi làm bản thân cô buồn nôn chết thì kiểu gì cũng phải kéo Nguyên Cận Mặc xuống cùng làm đệm lưng!
Ánh mắt Nguyên Cận có một chút ngạc nhiên, dần dần, đáy mắt nổi lên thủy triều mãnh liệt.
Trong giây phút ánh mắt giao nhau chớp nhoáng đó, sét đánh ầm ầm, tia lửa văng khắp nơi!
“Được được được, đều là những đứa trẻ ngoan, thấy các cháu ở chung vui vẻ như vậy, bà cũng yên tâm rồi.”
Từ đầu đến cuối chỉ có mình bà cụ Nguyên luôn treo nụ cười vui mừng trên mặt, “Đây mới cháu trai ngoan, cháu dâu ngoan của bà.”
Nói chuyện phiếm được một lát thì bà cụ đã có chút mệt mỏi, nói thời gian không còn sớm, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nói là ngày mai phải đi Úc Thành một chuyến để lễ Phật rồi mới ra nước ngoài.
Nguyễn Lam vừa nghe bèn vội vàng lên tiếng giữ lại: “Mẹ, mẹ ở lại nghỉ ngơi mấy ngày rồi hẵng đi Úc Thành.”
“Thôi khỏi, chuyện lễ Phật không được chậm trễ dù chỉ một ngày.” Bà cụ Nguyên cất giấu một chút lo âu mà lắc đầu: “Nhà họ Nguyên do dòng cả làm chủ, mẹ trở về không có lợi cho sự phát triển của Cận Mặc.”
Nếu như bà ấy trở về nhà cũ… e rằng sau này lại nổi thêm sóng gió.
Nguyễn Lam biết tính cách của bà cụ luôn luôn cố chấp nên cũng không miễn cưỡng nữa.
Có những lời này của bà cụ Nguyên, hôn ước giữa Nguyên Cận Mặc và Khương Chi Chi xem như đã hoàn toàn chắc chắn.
Nguyên Thường Tĩnh thấy chuyện đã không còn cách nào xoay chuyển, quản gia thông báo đã tìm được Nguyên Gia rồi, hóa ra là bị người ta dẫn ra sân chơi.
Nguyên Thường Tĩnh nhất thời tích tụ oán giận trong lòng khó tiêu tan, trước khi giậm chân rời đi còn nói móc mỉa.
“Có một số người đúng là tốt số, nhưng mà mơ mộng hão huyền gà rừng biến thành phượng hoàng, tính toán với tài sản của nhà họ Nguyên thì sớm muộn gì cũng thành trò cười!”
Chị ta tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ này chạm đến một phần tài sản của nhà họ Nguyên!
Khương Chi Chi trợn mắt một cái, đồ ngu ngốc này…
Coi như nể tình bà cụ Nguyên, tạm thời không so đo với chị ta.
Khương Chi Chi đi thẳng ra phòng khách riêng, cũng không chào hỏi với Nguyên Cận Mặc, chủ yếu là do lúng túng…
Mãi cho đến khi lễ đính hôn chính thức kết thúc, những người của nhà họ Khương mới dần dần hoàn hồn từ trong niềm vui từ trên trời giáng xuống.
Nhất là Khương Bác khi nghĩ đến sự thay đổi nhanh chóng của mình, vậy mà lại trở thành bố vợ tương lai của Nguyên Cận Mặc, trên mặt viết đầy biểu cảm đắc ý!
Nhà họ Khương bọn họ có quan hệ với cậu hai nhà họ Nguyên, vậy sau này ở Thành Đô còn ai dám xem thường bọn họ.
Ông ta không kìm được mà nói với Phương Như Phượng ở bên cạnh: “Mẹ, nếu như cậu hai nhà họ Nguyên đã là con rể tương lai của chúng ta, vậy thì sau này nhà họ Khương sẽ dựa vào Nguyên Thị mà bay cao phát đạt, những ngày tháng tốt lành sau này ấy à…”
“Đừng nói lung tung.” Phương Như Phượng nhíu mày: “Lắm người nhiều miệng, bớt nói mấy câu để tránh người khác coi thường chúng ta.”
Bị mẹ khiển trách một câu, Khương Bác vâng dạ mà cúi thấp đầu.
Tần Liễu ở bên cạnh không chen vào, vẻ mặt hồi lâu vẫn không trở lại bình thường.
Chuyện xảy ra hôm nay, ai mà nghĩ tới chứ…
Phương Như Phượng lắc đầu, nhớ lại cảnh tượng trong lễ đính hôn, đáy lòng thực sự thở dài.
Nếu như bà ta nhớ không nhầm thì đúng lúc anh lớn hơn Chi Chi sáu tuổi, trùng hợp cũng ăn khớp với cách nói khi xem mệnh.
Hôn ước giữa nhà họ Nguyên với nhà họ Khương đáng lẽ là rơi vào trên người hai đứa bé kia.
Vốn cho rằng có duyên không có phận, không ngờ quanh đi quẩn lại vẫn trở lại điểm bắt đầu.
Xem ra, có một số việc là do số mệnh sắp xếp.
Nhìn sang Khương Bác còn đang đắm chìm trong vui sướng, bà ta căn dặn: “Sau này người ngoài có hỏi chuyện này thì nói ngay từ đầu đối tượng thông gia chính là cậu hai nhà họ Nguyên, nhà họ Khương không chịu nổi dày vò nữa đâu.”
Khương Bác gật đầu, mọi người bước vào thang máy, đúng lúc chạm mặt với Khương Chi Chi đang đi ra từ phía sau sân khấu ra.
Có chút phức tạp khó tả, một nhóm người dứt khoát không nói mà đi về phía tầng hầm hai.
Bãi đỗ xe dưới đất.
Khương Nhược Vi buồn bực ngán ngẩm mà ngồi trong xe thương vụ, trên mặt tràn ngập sự cáu kỉnh và oán hận.
Vốn dĩ cô ta còn có mưu đồ ở trong bữa tiệc quen biết thêm nhiều nhân vật có mặt mũi một chút, để tích lũy các mối giao thiệp vào trong tay.
Đề phòng sau này xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại bị một câu qua loa của Khương Chi Chi làm đứt mất cơ hội!
Trút căm phẫn mà đạp vào bánh xe sau, nghĩ lại, trên mặt lại lộ ra nụ cười châm chọc.
Hừ, dù sao qua hôm nay Khương Chi Chi cũng sẽ bị trói cùng một thằng ngu trên một cây cột và bị sỉ nhục.
Sau này mình đi theo hưởng phúc, người chịu khổ bị liên lụy sẽ là cô ta!
Đợi một hồi lâu, thang máy ở sau lưng có tiếng động, thấy nhóm người Khương Chi Chi đi ra từ trong thang máy.
Khương Nhược Vi liếc mắt, không kịp chờ đợi mà đi tới, cười ra có chút hả hê.
“Chúc mừng chị hôm nay tìm được người thương, tuy rằng trông Nguyên Gia khù khờ nhưng em tin rằng sau này anh chị chắc chắn sẽ sống rất hạnh phúc.”
Ánh mắt lóe ra đầy vẻ ác ý, không hề nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn cô ta tràn ngập thương hại…