Suốt dọc đường về biệt thự, hai người đều im lặng.
Sau khi xuống xe, Khương Chi Chi vừa ngáp vừa đi lên tầng, chỉ mong nhanh về đến phòng để đánh một giấc say.
Hôm nay cô phải chạy nhiều chỗ như vậy, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ diễn xuất ngoài mong đợi mà còn phải đối phó với Nguyễn Lam…
Quả thực cô rất cần được nghỉ ngơi.
Có điều, tay cô vừa chạm lên chốt cửa, trước mắt đột nhiên nhoáng lên, có người cầm lấy cổ tay cô.
Lúc Khương Chi Chi phản ứng lại thì cô đã bị ép lên tường, trước mặt cô, Nguyên Cận Mặc đang nhìn cô bằng vẻ mặt không cảm xúc.
Làm gì thế?
Khương Chi Chi bất đắc dĩ nhếch miệng lên, vừa định nói chuyện lại nghe chất giọng trầm thấp của anh vang lên từ trên đỉnh đầu: “Vừa rồi cô bị gọi ra ngoài đã nói những gì rồi?”
Khương Chi Chi ngẩn ra, cô không ngờ Nguyên Cận Mặc sẽ hỏi điều này. Cô sờ mũi, nói: “Không có gì, bà ấy chỉ bảo hai chúng ta nên vui vẻ sống chung thôi.”
“Cô nói dối.”
Giây tiếp theo, cô nghe được người đàn ông lên tiếng bác bỏ.
Khương Chi Chi nghẹn lời, cô muốn nói chuyện nhưng lại nghe chất giọng khàn khàn của anh vang lên lần nữa: “Tôi từng học tâm lý học biểu cảm, cô không lừa được tôi đâu.”
“…”
Làm tổng giám đốc cũng phải học đọc suy nghĩ của người khác sao?
Hiếm khi thấy Khương Chi Chi im lặng, một lúc lâu sau, cô khéo léo mở miệng nói: “Bà ấy muốn tôi xây dựng hình tượng phù hợp với bà chủ nhà giàu hơn, là kiểu khôn khéo, hiểu chuyện, suốt ngày ở nhà ấy. Tôi nói là tôi không làm được.”
Cô suy nghĩ một hồi, vẫn không nói ra chuyện “sinh con” kia.
Thời hạn hợp đồng giữa hai người không tới một năm, không nên để chủ đề lúng túng như vậy làm khó chịu.
Tuy Khương Chi Chi nói rất qua loa, nhưng sắc mặt người đàn ông vẫn dần dần trở nên nặng nề.
Điều Nguyên Cận Mặc không thích nhất chính là có người tự tiện nhúng tay vào chuyện của anh.
Cách làm của Nguyễn Lam đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh, điều này là không thể nghi ngờ.
“Xin lỗi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”
Một lúc lâu sau, Nguyên Cận Mặc lên tiếng bằng giọng khàn khàn, ánh mắt anh chứa chút áy náy.
“Haiz, tôi đoán là anh sẽ không vui mà.”
Khương Chi Chi bất đắc dĩ lắc đầu. Suy nghĩ một lát, cô nhón chân lên vỗ vai Nguyên Cận Mặc, hiếm khi an ủi anh: “Yên tâm đi, tôi không để chuyện này trong lòng đâu.
Đối với cô, những lời Nguyễn Lam nói không phải là nói với cô.
“Có điều, nếu anh có người thích thì nhất định phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội đấy.”
Khương Chi Chi mở to mắt, trong đầu lại lóe lên “vấn đề sinh con” kia, cô nhắc nhở anh: “Tuổi anh cũng không nhỏ nữa đâu.”
Nghe nói đàn ông… Khụ khụ, qua ba mươi sẽ giảm năng lực.
Nguyên Cận Mặc đã hai mươi sáu rồi, có vài chuyện cần nắm bắt cơ hội.
Cô vừa dứt lời đã phát hiện Nguyên Cận Mặc đang dùng ánh mắt thâm sâu pha chút phức tạp nhìn mình, anh hỏi: “Tôi già lắm à?”
“…”
Á, đây là một câu hỏi toi mạng.
Khương Chi Chi nhanh chóng chuyển đề tài: “Đây không phải là trọng điểm. Thời hạn hợp đồng giữa tôi và anh không còn bao lâu nữa, anh nên nghĩ xem nên tiếp tục đối phó với việc nhà anh giục cưới thế nào đi.”
Giây tiếp theo, bầu không khí bỗng như đình trệ.
Ánh mắt người đàn ông trở nên thâm trầm.
Khương Chi Chi nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng, cô vừa chuẩn bị nói chuyện lại thấy trước mắt tối đen.
Lòng bàn tay ấm áp phủ lên mắt cô.
“Sẽ không kết thúc như vậy đâu.”
Lúc Khương Chi Chi lấy lại ánh sáng và ngẩng đầu lên thì người đàn ông đã đi ra rồi.
Dáng anh rất cao, nhưng lại nhiễm vô cùng nhiều khí lạnh, lạnh như băng, khiến người ta khó mà đến gần.
Mãi đến khi về phòng, cảm giác khát nước khó hiểu vẫn luôn mắc ở cổ cô, từ đầu đến cuối không hề mất đi.
Khương Chi Chi vùi mình trên chiếc giường mềm mại, trên đầu đắp thảm điều hòa, chất giọng khàn khàn vang lên bên tai cô, xua không đi.
“Sẽ không kết thúc như vậy đâu.”
Bờ mi dày khẽ rung lên.
Không hiểu sao cô có cảm giác lời Nguyên Cận Mặc nói có hàm ý…
…
“Sau này, mẹ đừng nhúng tay vào chuyện của con nữa.”
Không quan tâm bên kia còn đang ngỡ ngàng, Nguyên Cận Mặc lạnh lùng cúp điện thoại.
Anh nhíu chặt mày, liếc nhìn điện thoại đang rung lên trên bàn. Anh cầm chìa khóa lên, lái xe ra khỏi biệt thự, chạy thẳng tới Cửu Trùng Thiên.
Lúc anh tới phòng riêng, mọi người đã đang uống trước rồi.
“Cận Mặc, anh tới rồi.”
Tô Thần và Cảnh Ôn Văn vẫy tay với anh. Người đàn ông nhìn xung quanh một vòng, hiếm khi thấy Âu Dương Cảnh cũng ở đây.
“Haiz, cái thằng Tạ Hòa đó, gần đây anh ta đang si mê một diễn viên nữ, đang cố gắng lấy lòng cô ta.”
Tô Thần nhấp một ngụm rượu vang, bắt đầu buôn chuyện. Cảnh Ôn Văn chê cười liếc anh ta: “Anh với anh ta, kẻ tám lạng người nửa cân.”
Đều là những cậu ấm nhà giàu chui vào chốn gió trăng, lưu manh với côn đồ chẳng khác gì nhau.
“No, no, no, con mắt tôi tốt hơn anh ta nhiều.”
Tô Thần kiêu ngạo ngẩng đầu, đột nhiên ngạc nhiên nhìn vào nơi nào đó, anh ta ngạc nhiên đến mức trực tiếp văng tục: “Mẹ kiếp, Cận Mặc, hôm nay anh sao thế?”
Anh ta nhìn hai chai rượu đã rỗng, vô cùng kinh ngạc.
Ngày xưa hẹn nhau đi uống rượu, người đàn ông này biết kiềm chế nhất, hôm nay sao lại… Tự nhiên thay đổi thế chứ?
“Tổn thương vì tình đúng không?”
Cảnh Ôn Văn đẩy mắt kính hỏi. Giây tiếp theo, anh ta nhận lại một ánh mắt ác liệt nhưng mà cũng không sợ, anh ta còn cong môi lên: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”
“Là Khương Chi Chi đó hả?”
Âu Dương Cảnh chơi con dao phẫu thuật nhỏ nhẹ trong tay, trong mắt lóe lên một tia sáng nhạt.
Tô Thần nhìn con dao trong tay anh ta, im lặng nhích xa ra.
Sau khi xác nhận mình sẽ không bị ngộ thương, anh ta mới yên lòng tiếp tục buôn chuyện: “Tôi thấy anh nên chủ động tỏ tình đi, không thì sao Khương Chi Chi biết anh thích cô ấy được chứ?”
“Anh không hiểu đâu.”
Uống cạn một ly rượu mạnh, Nguyên Cận Mặc khẽ liếm giọt rượu đọng ở khóe miệng, trong mắt lộ ra chút phức tạp khó mà phát hiện được.
Nếu anh tỏ tình… Dựa theo tính cách dứt khoát của Khương Chi Chi, cô nhất định sẽ kết thúc hợp đồng ngay lập tức.
Đến lúc đó, hai người thật sự không còn cơ hội nữa.
Vẫn chưa thể chọc thủng tờ giấy mỏng ngăn cách quan hệ này được.
“Quá để ý nên mới lo được lo mất.”
Cảnh Ôn Văn phán đoán tâm lý của Nguyên Cận Mặc, cười nghiền ngẫm: “Anh cũng có hôm nay.”
Bởi vì quá thích nên mới không dám mạo hiểm, dù chỉ một chút.
“Không thể nào…”
Tô Thần kì dị rú lên, giống như bị dọa sợ. Anh ta nhìn Nguyên Cận Mặc, thấy người đàn ông đang lười biếng dựa vào sô pha, hơi rũ mắt.
Không ai thấy được cảm xúc thật sự bị anh giấu nơi đáy mắt.
“Chậc chậc, quả nhiên yêu đương là chuyện phiền phức, cũng may tôi không có hứng thú.”
Tô Thần lắc đầu, tiện tay nghịch ly rượu thủy tinh trong suốt trên tay. Một hồi lâu, thấy Nguyên Cận Mặc vẫn còn trầm tư, anh ta không nhịn được mà đùa giỡn:
“Cận Mặc, anh còn dây dưa nữa, có khi chị dâu chạy theo người khác mất đấy!”
“Chi Chi, cho cậu xem cái này này.”
Vừa vào phòng học, Nông Y đã chờ không kịp mà cho Khương Chi Chi xem tin nhắn trong điện thoại, mặt cô ấy đầy hưng phấn: “Tớ vượt qua vòng loại rồi!”
Trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn thông báo, Nông Y nhỏ giọng nói: “Mặc dù chỉ là một bộ web drama nhỏ thôi nhưng nếu xét duyệt xong, tớ thuận lợi thông qua thì có thể làm nữ phụ số bốn trong đoàn đấy.”
Còn chưa tốt nghiệp mà đã có thể nhận được một vai có sức nặng như thế, cô ấy đã hài lòng lắm rồi.
“Nhưng mà tớ cũng lo lắm, nếu xét duyệt mà không qua thì lại mất công vui mừng…”
“Đừng nghĩ nhiều thế, cơ hội đều dành cho những người có chuẩn bị.”
Khương Chi Chi động viên, nở nụ cười chúm chím: “Cậu sẽ làm tốt thôi.”
Giọng điệu của cô mang theo chút hoài niệm.
Kiếp trước, lúc Nông Y còn học đại học, vẫn chưa tốt nghiệp, cũng đã xông pha giới giải trí. Năm cô mất, cô ấy đã trở thành một nữ diễn viên có danh tiếng trong giới giải trí.
Cô tin rằng nhất định Nông Y sẽ làm được.
“Chi Chi, cậu thật tốt.” Nông Y bị lời nói của cô làm cho cảm động, ôm chặt cổ Khương Chi Chi không buông tay.
Thế nhưng, bầu không khí hài hòa này bị một giọng nói không hài lòng phá vỡ.
“Xì, chỉ là nữ phụ số bốn thôi, là nô tì thân cận của nữ chính, nhân vật không thú vị như vậy mà cũng xem là cục cưng.”
Giản Doanh Nhiên trực tiếp mở miệng giễu cợt: “Chỉ là một bộ web drama rẻ tiền thôi, ánh mắt chẳng ra gì.”
“Nghe lén người khác nói chuyện mà còn lắm lời à?”
Bị lời nói của Giản Doanh Nhiên làm cho phát cáu, đôi mắt Nông Y đỏ lên như mắt thỏ.
Vất vả lắm cô ấy mới tranh được nhân vật này, nhưng lại bị người khác khinh thường như thế…
Nước mắt không khỏi vờn quanh hốc mắt cô ấy.
Khương Chi Chi kéo cô ấy ra sau lưng bảo vệ, lạnh lùng nhìn Giản Doanh Nhiên: “Cút.”
“Khương Chi Chi, cậu dựa vào cái gì mà ra vẻ thanh cao chứ?”
Nhìn vào gương mặt xinh đẹp hơn cô ta trăm lần, trong lòng Giản Doanh Nhiên vô cùng ghen tị: “Cái loại khốn kiếp, chẳng ra gì!”
“Cô nói rõ ràng cho tôi.”
Khương Chi Chi lạnh lùng phun ra một câu, ánh mắt lạnh như băng.
Ánh mắt như băng giá ấy bắn trực tiếp vào Giản Doanh Nhiên, cô ta hơi run, theo bản năng lùi về sau một bước: “Cô làm gì thì cô tự rõ!”
Đã cướp mất mối hôn sự của Nhược Vi, không biết hối cải, còn càng ngày càng tệ hơn, sao trên đời này lại có loại hèn hạ không biết xấu hổ thế chứ?
Giản Doanh Nhiên thầm mắng trong lòng.
Nếu không phải vì sợ bị Nguyên Thị trả thù… Nhất định cô ta sẽ vạch trần bộ mặt dối trá của Khương Chi Chi trước mặt mọi người!
“Đồ điên! Chúng ta đi thôi!”
Khương Chi Chi kéo tay Nông Y, nói: “Chúng ta không nói chuyện với loại không có đầu óc này, sẽ bị giảm IQ.”
Hai người không để ý đến Gian Doanh Nhiên tức giận đến mức giậm chân ở phía sau, bình tĩnh rời khỏi phòng học.
Dọc đường đi, trên mặt Nông Y đầy vẻ tức giận, Khương Chi Chi còn đặc biệt mua trà sữa cho cô ấy hạ hỏa.
Sau khi uống trà sữa mát lạnh, cuối cùng Nông Y cũng không tính toán với “trân châu nhỏ” nữa.
Cô ấy bạnh quai hàm, nhỏ giọng nói: “Chi Chi, đang yên đang lành, sao Giản Doanh Nhiên lại chạy tới chọc cậu chứ?”
“Ai biết được.”
Khương Chi Chi không mặn không nhạt đáp lại.
Thời gian quý báu như vậy, cô mới lười tiêu phí cho người không đáng giá.
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên thấy trước mắt tối lại.
Khương Chi Chi ngẩng đầu lên theo bản năng, khi nhìn thấy người phụ nữ thanh tú mặc váy dài màu xanh lá, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng.
“Em là… Mợ Nguyên sao?”
Trên mặt mang vẻ ngạc nhiên vì trùng hợp gặp gỡ, Quan Vân Dao dịu dàng mở miệng: “Không ngờ em lại là sinh viên của Ngọc Xuyên, thật là có duyên. Có nhớ không, lần trước chúng ta đã gặp ở bữa tiệc…”
“Gọi tôi là Khương Chi Chi là được.”
Khương Chi Chi lạnh lùng cắt ngang đối phương đang bắt chuyện, cô ngước mắt lên hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Em Khương à, nghe nói em chính là người phụ trách của Phù Sinh, chị muốn nói chuyện làm ăn với em. Mấy ngày trước, Phù Sinh đã có biểu hiện xuất sắc ở hội triển lãm, mọi người đều thấy rõ ràng.”
Quan Vân Dao nở nụ cười, hỏi bằng giọng thăm dò: “Chuyên môn của chị là sinh vật, phương hướng chủ đạo của chị là phương diện thẩm mỹ, chị có đoàn đội nữa, em xem có thể…”
“Không cần.”
Khương Chi Chi cong môi cười nhưng trong mắt lại không có ý cười: “Công ty tôi đã đủ nhân viên rồi, tạm thời không cần.”
Kiếp này sao cô còn có thể cho Quan Vân Dao cơ hội sáng tạo để hủy diệt tâm huyết của cô nữa chứ?
Cho dù chỉ là một phần trăm khả năng thì cô cũng không cho phép nó xảy ra!
Mặt Quan Vân Dao cứng lại, cô ta cố gắng nở nụ cười, nói: “Thôi vậy, chị cũng không quấy rầy các em nữa, tạm biệt.”
Nói xong, cô ta tự nhiên đi ra, không hề dây dưa nữa.
“Chi Chi, hình như cậu không thích chị Vân Dao.”
Nông Y nhìn người bên cạnh mình, tò mò hỏi: “Nhưng mà danh tiếng của chị ấy trong trường tốt lắm, chị ấy giúp đỡ rất nhiều sinh viên khóa sau, mọi người đều có ấn tượng rất tốt với chị ấy.”
Nông Y nói như vậy, Khương Chi Chi chỉ khẽ cười, không giải thích.
Sau khi học xong môn chuyên ngành hôm nay, Khương Chi Chi rời khỏi trường học. Vẫn như bình thường, cô đi theo con đường mòn trước kia.
Không ngờ lại gặp phải người quen.
Nhìn người tóc xám bám theo sau một đám người như chó nhỏ, Khương Chi Chi nheo mắt, vỗ vai người đó: “Đỗ Tử Hàm, em lại chơi trò gì đấy?”
“Suỵt… Nói bé thôi!”
Suýt chút nữa thì Đỗ Tử Hàm bị động tác đột ngột của cô dọa chết, sau khi phát hiện là Khương Chi Chi, cậu ta oán trách nói: “Nếu để bọn họ phát hiện thì chết chắc!”
Khương Chi Chi híp mắt lại nhìn, cô nhận ra được, đám người phía trước chính là đám du côn bị cô đánh lần trước. Cô nhìn lại Đỗ Tử Hàm, ánh mắt đầy nghiền ngẫm: “Em muốn đi trả thù một mình sao?”
Không phải lần trước cũng đi đánh nhau một mình rồi bị người ta đánh sưng mặt sao?
“Tôi không ngu thế đâu!”
Đỗ Tử Hàm nghẹn lời, dưới con mắt sắc bén của KHương Chi Chi, cậu ta chỉ đành ấp úng thừa nhận: “Tôi đã dùng tiền thuê người điều tra rồi, ông thầy tướng số lần trước là kẻ lừa đảo, hình như anh ta biết tên cầm đầu băng nhóm đó, tên đó được gọi là “anh Diệp”. Tôi muốn đến tìm chút đầu mối thôi.”
Nói tới đây, cậu thiếu niên siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tìm được tên lừa gạt kia rồi, tôi sẽ gọi báo công an là anh ta truyền bá mê tín dị đoan, cho anh ta đi bóc lịch!”
Đánh nhau gì đó, quá dã man, không thích hợp với loại thư sinh như cậu ta.
Đúng là một… Cách đặc biệt.
Khương Chi Chi cong khóe môi, giọng nói có chút thương tiếc: “Sợ rằng chuyện này không được tốt như em nghĩ đâu.”
Hả?
Đỗ Tử Hàm mờ mịt trừng mắt nhìn cô, không hiểu sao Khương Chi Chi lại nói như vậy.
Ngay sau đó, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, Đỗ Tử Hàm còn chưa kịp nhận ra là có chuyện gì thì đã thấy mình và Khương Chi Chi bị người ta vây lấy vòng trong vòng ngoài rồi!
“Anh Diệp, chính là cái tên bám váy này đã dẫn đàn bà tới diễu võ giương oai, còn đánh chúng em nữa!”
?
??
???
Đỗ Tử Hàm trợn mắt há mồm, sau đó cậu bắt đầu nóng nảy.
Nói cho rõ, ai là tên bám váy chứ?