Mặt trứng ngỗng tròn trịa, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, còn có cặp mắt ngây thơ như nai con ấy…
Không sai, chính là Nông Y!
Là người mà cô tin tưởng nhất trong cả hai đời cộng lại!
Khương Chi Chi cắn chặt môi dưới theo bản năng, nhất thời hít thở gấp.
Trên đời này, nếu như để Khương Chi Chi lựa chọn một người có thể tin tưởng nhất trong cuộc đời, thì chỉ có Nông Y.
Từ cấp hai đến đại học, cô và Nông Y luôn là bạn thân nhất của nhau, tình cảm ròng rã hơn mười năm.
Chỉ có Nông Y sẽ mãi mãi đứng về phía cô.
Mặc kệ cô có thân phận gì, khuôn mặt thế nào, từ đầu đến cuối luôn ở bên lặng lẽ ủng hộ và bầu bạn với cô.
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác cực kỳ chua xót, chặn ở cổ họng, khiến cô nhất thời nói không nên lời.
Cũng không biết ở kiếp trước sau khi cô chết, Nông Y biết tình hình sẽ đau lòng đến nhường nào.
“… Chi Chi?”
Nông Y đỡ vành mũ ngay ngắn ở trên đầu, ngẩng đầu lên một cái, chính là gương mặt cực kỳ quen thuộc kia.
Trước tiên là ánh mắt ngẩn ra, sau đó lập tức có thêm sự xúc động: “Thật sự là cậu à… Trời ạ, đã gần một kỳ nghỉ hè chúng ta không gặp nhau rồi, tớ nhớ cậu lắm.”
Ánh mắt không ngừng đảo đi đảo lại trên người Khương Chi Chi, thấy bây giờ cô đã lấy lại vẻ xinh đẹp của ngày xưa, thậm chí còn xinh đẹp có một không hai hơn cả trước kia, trong lòng cô ấy càng cảm thấy vui mừng.
“Tốt quá rồi, cuối cùng cậu cũng gầy rồi, tớ biết mà, cậu nhất định làm được…”
Bên tai vang lên giọng nói nhắc đi nhắc lại quen thuộc, Khương Chi Chi chớp mắt, chỉ cảm thấy vành mắt nóng lên. Cô vội vàng ngước mắt lên, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt.
Mang theo niềm vui và xúc động gặp lại sau lâu ngày xa cách.
“Nông Y, tớ nhớ cậu lắm…”
“Hại cậu là người đầu tiên biết tin tức về cái chết của tôi, xin lỗi.”
“Sao thế?”
Dường như Nông Y nhạy cảm nhận ra có thứ gì đó đã thay đổi, nhưng khi muốn hỏi ra thì cái ôm ngắn ngủi đã kết thúc.
Nghe thấy Khương Chi Chi ở bên cạnh lên tiếng hỏi: “Không phải cậu đang quay phim ở phim trường Nam Sơn ư?”
Khương Chi Chi còn nhớ, lúc cô trở lại, đáng ra Nông Y còn đang quay phim ở trong núi sâu.
Tại sao lại xuất hiện ở Hoa Quân Đình?
“Toang rồi, có một cô chiêu nhà giàu mang tiền vào đoàn phim và vừa ý luôn nhân vật của tớ, bị cướp mất rồi.”
Nông Y nhỏ giọng nói: “Vậy nên tớ tìm một công việc làm thêm ở đây, tiện thể kiếm chút tiền sinh hoạt.”
Nhắc đến chuyện làm thêm lại nhớ tới rắc rối mà vừa nãy gây ra, cô ấy lập tức mất mát cúi đầu xuống: “Chi Chi, chuyện này cậu đừng xen vào, để tránh đến lúc đó lại liên lụy đến cậu.”
“Chuyện này không phải lỗi của cậu.”
Khương Chi Chi nhẹ nhàng véo gương mặt của cô ấy, tiện tay đưa lên một miếng bánh gato nhỏ nhắn xinh xắn: “Làm việc cả một đêm rồi, có đói không, nè.”
Nông Y há miệng ra theo bản năng, cho đến khi mùi thơm nhàn nhạt của sữa tan chảy và tỏa ra từ trong miệng mới ngượng ngùng che kín mặt.
Cô ấy quá quen với hành động đút đồ ăn của Chi Chi rồi.
Ở bên cạnh, Tần Vũ nhìn thấy cảnh hai người trò chuyện vui vẻ thì lửa giận ở trong lòng lập tức nổ tung: “Hóa ra cô nhân viên phục vụ không có mắt này lại là bạn của cô.”
Trên gương mặt xinh đẹp không hề che giấu sự chế giễu: “Lại còn làm bạn với loại người rửa bát đĩa thế này… chậc chậc, mặt mũi của nhà họ Nguyên bị cô làm cho mất sạch rồi.”
Khương Chi Chi vốn không xứng làm người phụ nữ của anh Cận Mặc.
Người có thể xứng với anh Cận Mặc, chỉ có cô ta!
Nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng sắc bén kia của Nguyên Cận Mặc, Tần Vũ cúi đầu, đáy mắt có một sự si mê lướt qua.
Khương Chi Chi nhíu chặt lông mày, cũng cảm nhận được Nông Y ở bên cạnh khẽ run một cái, vành mắt nhanh chóng chất chứa nước mắt: “Thưa cô, cô muốn khiếu nại tôi với quản lý khách sạn thì cứ việc, nhưng đừng liên lụy đến người khác.”
Sao có thể nói Chi Chi như vậy… Cùng lắm thì, cô ấy không lấy tiền lương tháng này nữa!
Thấy rõ ràng là Nông Y cực kỳ tủi thân nhưng lại đang cố gắng nói đỡ cho cô, trái tim Khương Chi Chi nóng lên, lắc đầu: “Chuyện không liên quan đến cậu, cô ta nhằm vào tớ đấy.”
“Hả?” Vẻ mặt Nông Y trở nên khó tin, Khương Chi Chi cũng không giải thích thêm, chỉ thản nhiên mở miệng: “Đến cùng là váy của cô bị ướt thế nào, trong lòng chúng ta đều biết rõ, xin cô Tần hãy xem lại cách ứng xử của mình, đừng cay nghiệt như vậy.”
“Tôi mới là nhân vật chính trong buổi tiệc hôm nay, chưa đến lượt cô đến dạy bảo tôi!”
Tần Vũ giận dữ, trên mặt ngập tràn phẫn nộ, nhưng một giây sau, trên mặt lại đột nhiên tươi như hoa.
“Anh Cận Mặc.”
Vừa rồi còn là một cô gái ngang ngược điêu ngoa, bỗng nhiên lại giống như biến thành một người khác, vẻ mặt thẹn thùng nhào tới: “Lâu lắm rồi hai chúng ta không gặp nhau, hôm nào anh đi dạo Thành Đô cùng em nhé.”
Giọng nói ngọt ngấy khiến Nguyên Cận Mặc nghe mà chau mày, trực tiếp nghiêng người sang một bên, né tránh cái ôm nhiệt tình kia, đi thẳng tới bên người Khương Chi Chi: “Chờ cô lâu lắm rồi.”
Nghiêng người sang, hơi thở ấm áp đập vào mặt: “Làm tôi phải đến tìm cô.”
Tần Vũ thấy Nguyên Cận Mặc phớt lờ và không kiên nhẫn với cô ta, lại vô cùng thân mật với Khương Chi Chi, cô ta ghen ghét đến nỗi vành mắt đỏ lên.
Khương Chi Chi chú ý tới ánh mắt mà Tần Vũ ném sang, bất đắc dĩ nói: “Đều là tại anh hại tôi bị người ta chĩa vào.”
Nói cho cùng, giữa cô và Tần Vũ cũng không có thù hận thực sự gì, vấn đề duy nhất là ở người đàn ông bên cạnh cô đây.
Đối diện với đôi mắt đen sâu xa đến mức gần như có thể khiến người ta đắm chìm vào trong đó, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó là nhức đầu suy nghĩ.
Haizz, thật đúng là sắc đẹp gây họa mà.
Nét mặt quá mức rõ ràng đến nỗi Nguyên Cận Mặc liếc nhìn cái là nhận ra, trong lòng Khương Chi Chi chắc chắn đang lặng lẽ trách anh.
Hết lần này tới lần khác là loại trêu chọc tự nhiên không liên quan đến thân mật kia.
Nghĩ như vậy, Nguyên Cận Mặc hơi khó chịu, khóe môi nhếch lên, rất tự nhiên mà dắt tay cô gái, lại còn mười ngón đan xen.
Dưới ánh đèn nóng rực, hành động thân mật mập mờ của hai người muốn người ta chú ý cũng khó.
!!!
Khương Chi Chi hết hồn vì hành động của Nguyên Cận Mặc, muốn giật ra theo bản năng, nhưng không ngờ Nguyên Cận Mặc càng nắm chặt hơn.
Đầu ngón tay run rẩy, khi chạm đến băng vải quấn quanh lòng bàn tay, động tác của cô lập tức dừng lại.
Nếu như vết thương bị nứt ra, thế chẳng phải là trách nhiệm của cô sao?
Trong đầu suy đi nghĩ lại, cuối cùng dần dần buông lỏng sức lực giãy dụa.
Nắm tay thôi mà, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Nhận ra hơi thở đã hòa hoãn của người phụ nữ ở bên cạnh, khóe miệng Nguyên Cận Mặc khẽ cong, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Tần Vũ thấy bầu không khí giữa hai người ngày càng hòa hợp, đương nhiên là không cam lòng.
Ánh mắt chợt lóe, ra vẻ thân mật ôm lấy một cánh tay khác của Khương Chi Chi: “Hóa ra chị chính là vợ mới cưới của Cận Mặc à, chúng ta cũng coi như quen biết rồi, chào chị.”
Gắng gượng bắt chuyện để bản thân chen vào.
“Năm nay cô Tần 22 rồi phải không.”
Nhìn gương mặt giả tạo này, Khương Chi Chi nhẹ nhàng đẩy tay Tần Vũ ra, từ tốn nói: “Xin lỗi, tôi còn trẻ hơn cô hai tuổi.”
Gọi cô là chị?
Xúc phạm ai đó!
“Cô…”
Tần Vũ nghẹn lời, tính tình cô chiêu điêu ngoa bốc đồng chuẩn bị phát tác, đang định mở miệng thì đối diện với ánh mắt của Nguyên Cận Mặc, sắc mặt chợt thay đổi.
Lạnh quá…
Chỉ là một cái liếc mắt hời hợt, nhưng Tần Vũ lại cảm thấy mình như sắp bị ánh sáng lạnh lẽo sắc nhọn đâm xuyên qua.
Cơ thể không kiểm soát được mà run rẩy một cái.
Thật đáng sợ…
Ngay tại lúc Tần Vũ đang sững sờ tại chỗ, bị dọa đến nỗi tay chân luống cuống, một giọng nói ung dung vang lên ở đằng sau: “Tiểu Vũ, mau tới đây, bên này đang đợi cậu đến cắt bánh gatô này.”
“Dao Dao!”
Tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Tần Vũ vội vàng lên tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi, một cô gái mặc váy dài màu lam nhanh chóng đi ra từ trong đám người. Ruy rằng khuôn mặt chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng khí chất dịu dàng trên người khiến người ta không tự chủ được mà muốn tới gần, buông lỏng sự đề phòng trong lòng.
Cô gái tự nhiên đứng ở bên người Tần Vũ, môi hồng khẽ mở: “Chào mọi người, tôi là Quan Vân Dao, là bạn tốt của Tiểu Vũ.”
Khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kia, cơ thể Khương Chi Chi chợt run lên.
Khóe miệng khẽ kéo, lộ ra một độ cong mỉa mai.
Thật sự không ngờ, vậy mà lại gặp được “bạn cũ” ở đây.
Quan, Vân, Dao!
Sự thù hận đã từng bị vùi lấp dưới đáy lòng lại dâng lên một lần nữa.
Cô cho rằng mình đã thoải mái quên đi, hóa ra lại chưa từng…
Rũ cánh tay ở bên phải xuống, không tự chủ được mà siết chặt nắm đấm.
“Có phải Tiểu Vũ đã nói lời gì quá đáng đúng không?”
Từ trước đến nay Quan Vân Dao luôn làm việc khôn khéo, nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng bèn lập tức xoa dịu: “Tính cách cậu ấy rất đơn giản, lại vừa trở về từ nước ngoài, có lẽ vẫn chưa thích ứng được, mong mọi người hãy thông cảm cho.”
Tần Vũ nghe vậy thì bất mãn mà bĩu môi, vẫn là Quan Vân Dao nhanh chóng kéo tay cô ta lại: “Được rồi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, Tiểu Vũ, chúng ta đi thay váy trước đi.”
“Vậy thì nghe theo cậu.”
Tần Vũ không cam lòng mà đồng ý, Quan Vân Dao thấy vậy thì cười xin lỗi với mọi người một tiếng, vội vàng kéo người đi.
Nguyên Cận Mặc khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng ở bên cạnh.
Vừa rồi từ sau khi Quan Vân Dao xuất hiện, Khương Chi Chi vẫn không lên tiếng, cho dù người cũng đã đi nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
Tóc dài như thác nước lặng yên che mất hơn nửa gương mặt, khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc chân thật.
Trái tim đau nhói chưa từng thấy, tựa như bị người ta mạnh mẽ túm lấy, Nguyên Cận Mặc nghiêng người sang, vén chỗ tóc dài lưa thưa kia ra đằng sau.
Lúc này Khương Chi Chi mới hoàn hồn, lui về sau gần nửa bước, lặng lẽ kéo dài khoảng cách giữa cô và Nguyên Cận Mặc, nghiêng đầu, lúc nãy Nông Y còn đứng bên cạnh đã không thấy đâu!
“Nông Y đâu?”
“Lúc cô sững sờ ngẩn người thì cô ấy đã bị người ta gọi đi.” Nguyên Cận Mặc nói với giọng trầm thấp: “Nói là sau đó sẽ liên lạc với cô qua điện thoại.”
“Ừm…”
Khương Chi Chi gượng gạo gật đầu, suy nghĩ còn hơi rối loạn, cúi đầu nhìn lòng bàn tay đã bị bản thân nắm đến ửng đỏ, ấn đường run lên.
Cô thật sự không ngờ rằng, sống lại một đời, lại còn gặp Quan Vân Dao sớm hơn.
Nhớ lại những lừa dối và tổn thương của kiếp trước, ánh mắt của Khương Chi Chi hơi lóe lên, cưỡng ép đè cơn sóng cuồn cuộn trong lòng xuống.
“Bây giờ tâm trạng của cô không tốt.”
Ngước mắt, giọng nói trầm khàn vẫn còn quanh quẩn bên tai, Khương Chi Chi sững sờ, đối diện với ánh mắt sâu thẳm ung dung kia.
Rõ ràng cô đã che giấu tâm trạng của bản thân rất cẩn thận, tại sao vẫn bị người ta nhìn thấu.
“Đúng là có một chút, có điều để tôi từ từ tiêu hóa là được.”
Khương Chi Chi cũng không muốn lấp liếm gì nữa, nhưng không ngờ một giây sau, cổ tay đã bị người ta nắm thật chặt, cơ thể vụt một cái, nhanh chóng đi về phía cửa sảnh lớn.
“Này? Chờ chút đã, buổi tiệc này còn chưa kết thúc mà…”
Lo lắng ở trong buổi tiệc còn có nhiều nhân vật có máu mặt, Khương Chi Chi chỉ có thể hạ thấp giọng nhắc nhở. Nhưng không ngờ, người đàn ông chỉ trả lời cô một câu qua loa.
“Đừng nói chuyện, đi đến một nơi cùng tôi.”
Khi Tần Vũ thay xong váy mới đi ra, đúng lúc nhìn thấy Nguyên Cận Mặc kéo Khương Chi Chi ngang nhiên bước ra cửa đại sảnh.
Tay của hai người còn nắm chặt lại với nhau, trông rất chặt chẽ không thể tách rời.
Bỗng nhiên sắc mặt tối sầm ngay tại chỗ!
Vừa rời khỏi Hoa Quân Đình đã bị dẫn lên xe, Khương Chi Chi thấy Nguyên Cận Mặc đang nhìn đường thì cũng không hỏi nhiều.
Trong xe bật điều hòa thoải mái dễ chịu, rất dễ dàng khiến người ta buồn ngủ.
Khương Chi Chi cố gắng chống đỡ mí mắt, trong đầu hỗn loạn, hai mắt nhắm lại, cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi.
Cuộn mình lại theo bản năng, nhíu mày lại.
Hiển nhiên, dù là trong mơ cũng không được yên ổn.
Nguyên Cận Mặc liếc nhìn sang ghế lái phụ, chậm rãi giảm tốc độ xe, đầu xe rẽ ngang rồi lái về vùng ngoại thành.
“Chi Chi, bản kế hoạch của chúng ta bị lộ ra ngoài rồi, bây giờ đang lan truyền ở trên mạng, làm sao bây giờ?”
“Là Quan Vân Dao, là cô ta phản bội chúng ta, trộm ý tưởng của chúng ta đi. Đây là tâm huyết mà chúng ta tích góp hơn nửa năm mới ra được đó!”
“Bà chủ Khương, không phải chúng tôi xem thường cô, chỉ là thế giới này đều nói chuyện dựa trên thực tế, điều kiện do bên nhà họ Quan đưa ra thật sự tốt hơn cô rất nhiều.”
“Có điều, nếu như cô bằng lòng phục vụ tôi mấy lần, nói không chừng chuyện này còn có chỗ trống để xoay chuyển…”
Trước mắt là một mảnh tối tăm mờ mịt, Khương Chi Chi đứng tại chỗ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong lòng dâng lên một sự chua xót và đau nhói không rõ ngọn nguồn.
Hoặc kêu than, hoặc thút thít, hoặc uy hiếp, hoặc xem thường…
Vô số tiếng ồn ào tràn vào trong đầu, đè ép khiến cô suýt không thở nổi.
Đột nhiên cơ thể khẽ đổ về phía trước, lại không biết bị thứ gì đó nặng nề kéo về phía sau một cái, hai mắt lập tức mở ra!
“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
Gương mặt đẹp trai mạnh mẽ kia gần trong gang tấc.
Nguyên Cận Mặc nhìn chằm chằm người phụ nữ đang cau mày ở trước mặt, bàn tay lặng lẽ nắm chặt lại.
Vừa rồi anh thử gọi nhiều lần nhưng đều không thể đánh thức cô…
“Không cẩn thận mơ thấy ác mộng, xin lỗi.” Khương Chi Chi cụp mắt nói.
Đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt thì phát hiện xe đang dừng ở giữa sườn núi.
Hử?
Mặt mũi Khương Chi Chi tràn đầy khó hiểu… vậy nên, Nguyên Cận Mặc dẫn cô tới đây làm gì?
“Xuống xe.”
Thấy Nguyên Cận mặc xuống xe, Khương Chi Chi cũng đẩy cửa xe ra, đi mãi đến trên đỉnh núi mới dừng bước.
Trên núi ở ngoại thành Thành Đô, vẻ đẹp ngày thường bị công nghiệp hóa che lấp mất dần dần hiện ra.
Bầu trời đen như mực lại khiến cho ánh sáng vốn dĩ bị giấu kín nở rộ một lần nữa.
Trước kia chỉ có thể nhìn bóng dáng sao trời lờ mờ mấy chấm, lúc này lại giống như không cần tiền, bày khắp vùng chân trời này, tựa như có thể kéo dài mãi đến tận cùng thế giới.
“Đẹp thật đấy…”
Khương Chi Chi chống cằm dựa vào trên lan can, cái bóng mờ mờ trong đáy mắt là toàn bộ bầu trời đêm.
Tâm trạng xốc nổi lúc ban đầu bị bầu trời đầy sao này nhuộm dần, chậm rãi khôi phục lại sự bình tĩnh và yên ổn.
Khuôn mặt nhỏ căng cứng dần dần buông lỏng, thậm chí còn hiện lên nụ cười nhàn nhạt, Nguyên Cận Mặc chớp mắt, im lặng không lên tiếng.
Nhưng ánh mắt nóng bỏng kia, muốn người ta bỏ qua cũng khó.
“Anh cố ý dẫn tôi tới đây để cải thiện tâm trạng à.”
Khôi phục lại sự bình tĩnh ung dung lúc trước, Khương Chi Chi có thể dễ dàng hiểu ra nguyên nhân của mọi chuyện, cô nghiêng đầu nói đùa: “Nếu như người khác biết anh có tấm lòng nhiệt tình như vậy, chắc chắn sẽ bị dọa cho mở rộng tầm mắt.”
Bỗng nhiên trong lòng run lên một cái.
Tại sao cô lại cảm thấy, hình như ý tốt mà Nguyên Cận Mặc dành cho cô hơi nhiều.
Nhiều đến nỗi sắp vượt qua phạm vi giữa hai người hợp tác với nhau nên có.
Nghĩ như vậy, ánh mắt không tự chủ mà dừng ở trên người người đàn ông, tim đập thình thịch.
Đôi mắt u ám sâu thẳm kia, cô vốn chẳng thể thấy rõ cảm xúc chân thật.
Chẳng lẽ…
Đối diện với ánh mắt trong trẻo lại mang sự tìm tòi suy tư kia, ánh mắt Nguyên Cận Mặc hơi lóe, bỗng nhiên cổ họng hơi khô ráp: “Tôi…”
“Đùng… ào ào…”
Bất chợt trên đỉnh đầu vang lên một tiếng đùng đoàng, mưa to chợt đến.
Mưa rào mùa hạ có sấm chớp đến vừa nhanh vừa lớn, chưa đầy hai phút đã khiến người ướt như chuột lột.
Khương Chi Chi: “…”
Nguyên Cận Mặc: “…”
Loại ngoài ý muốn bất ngờ xuất hiện thế này, nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp chuẩn bị.
“Ha ha ha…”
Cuối cùng là Khương Chi Chi không nhịn được bật cười, nhìn thấy sợi tóc được chải chuốt cẩn thận của Nguyên Cận Mặc bị ướt mà dán ở hai bên mặt, phá hủy hoàn toàn bầu không khí nghiêm túc đứng đắn ngày thường.
Ánh mắt lơ đãng lướt qua lòng bàn tay nắm chặt kia, lập tức cởϊ áσ khoác trên người xuống khoác lên trên vai người đàn ông: “Cẩn thận, đừng để nước mưa làm vết thương của anh bị nhiễm trùng.”
“Không được.”
Nguyên Cận Mặc không hề nghĩ ngợi đã mở miệng từ chối, ánh mắt dừng ở trên bả vai tròn trịa trần trụi kia rồi sầm xuống.
“Hôm nay anh nhất định phải nghe tôi, xem như là quà cảm ơn tôi đã đến dự tiệc cùng anh.”
Khương Chi Chi cố chấp đưa áo khoác tới, không nói lời nào, hành động cương quyết hiếm thấy: “Bây giờ anh là người bị thương, tuyệt đối không thể để bị ốm nữa.”
Nguyên Cận Mặc khẽ run, áo khoác mang theo hương hoa linh lan nhàn nhạt lặng lẽ choàng lên vai anh.
Cổ tay bị người ta dùng sức nắm chặt, nhẹ nhàng kéo một cái rồi vô thức mà đi theo.
“Đuổi theo nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng trở lại trong xe!”
Người phụ nữ ở phía trước chạy chậm nhưng bước chân thoăn thoắt, dường như không bị ảnh hưởng bởi giày cao gót, đang cố gắng xông về phía trước.
Còn thỉnh thoảng dùng cơ thể nhỏ nhắn mảnh mai để che chắn mưa gió cho anh.
Ánh mắt Nguyên Cận Mặc lấp lóe, sự lạnh lẽo tích tụ nơi đáy mắt nhiều năm không thay đổi bỗng nhiên đã nứt ra một lỗ hổng nhỏ.