Nhìn trên mặt đất có mảnh gạch nhỏ màu xám, Khương Chi Chi đi nhẹ lại, bước nhanh đến trước phòng làm việc, ánh mắt dừng trên ổ khóa, giữa hai đầu lông mày bắt đầu hiện vẻ lo lắng.
Ổ khóa vốn dĩ còn tốt mà giờ lại hơi dãn ra… từng có người đến cạy khóa!
Cô hơi híp mắt, không làm ảnh hưởng đến người khác, chỉ gọi Du Ánh đang ở triển lãm trở về.
Khi Du Ánh vừa đặt chân đến công ty, Khương Chi Chi đã nói tình hình cho cô ấy biết: “Rất có thể công ty có trộm vào.”
“Cái gì?”
Du Ánh ngạc nhiên, cô ấy không ngờ Khương Chi Chi ra vẻ thần bí gọi điện thoại tìm cô ấy là để nói chuyện nghiêm trọng như vậy.
Trong lòng bỗng chốc hoảng loạn: “Làm sao bây giờ, liệu những tài liệu bí mật ở trong phòng làm việc có bị người ta lấy đi… Không được, chúng ta phải báo cảnh sát!”
“Đừng lo lắng, tớ kiểm tra rồi, két sắt không có dấu vết bị nạy ra, cậu quên à, chúng ta có lắp đặt camera mà.”
Một câu nói của Khương Chi Chi đã khiến Du Ánh tỉnh táo lại trong nháy mắt: “Đúng, chúng ta kiểm tra camera trước đã.”
Cô ấy cắn răng thấp giọng mắng: “Chết tiệt, để tớ biết được là ai, tớ nhất định sẽ đánh nát cái đầu chó của người đó.”
Việc này không nên chậm trễ, hai người bật máy tính lên, nhanh chóng tìm kiếm tất cả video mà camera của công ty ghi lại được trong vòng hai mươi tư giờ.
Cuối cùng vào lúc mười hai giờ nửa đêm, các cô đã phát hiện ra manh mối.
Thiết bị theo dõi cho thấy, đêm qua có một người đàn ông toàn thân trên dưới mặc quần áo đen kín mít nhập mật mã cửa công ty rồi đường hoàng đi vào.
Sau đó lại cạy mở cửa phòng làm việc và dừng lại ở trước két sắt một hồi lâu, cuối cùng không cam lòng mà rời đi.
Sau khi xem xong, Du Ánh thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may…”
Xem ra tên trộm chưa đạt được ý đồ, bí mật của công ty các cô vẫn còn giữ được.
Cũng đúng, két sắt trong phòng làm việc được mã hóa bởi sáu chữ số, trong cả công ty chỉ có cô ấy và Chi Chi biết mật mã.
Những người khác muốn dễ dàng mở ra là chuyện không thể nào.
Ai ngờ một giây sau, Khương Chi Chi đã phá vỡ ảo tưởng của cô ấy: “Chuyện không đơn giản thế đâu.”
“Chi Chi, ý của cậu là…”
“Lần thứ nhất đối phương chưa được như ý, chắc chắn sẽ còn đến lần nữa.”
Khương Chi Chi nhìn chằm chằm vào màn hình, nói lời khẳng định.
“Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta báo cảnh sát để tóm luôn tên trộm!”
“Trước hết đừng vội.”
Khương Chi Chi ấn bả vai của Du Ánh lại, bình tĩnh phân tích: “Cho dù cảnh sát đến và thật sự bắt được tên trộm này, cùng lắm cũng chỉ là tội trộm cắp chưa đạt, tội danh quá nhẹ, nhốt mấy ngày dạy dỗ một chút là được thả ra ngay.”
Hơn nữa trong camera cho thấy rõ ràng là đối phương có chuẩn bị mà đến, cả người mặc kín mít không lộ tí nào, phá án sẽ khá khó khăn.
Đôi mắt sáng tỏ hơi lóe lên một cái.
Tuy rằng… cô đã biết thân phận của đối phương.
Du Ánh mím môi một cái, rất không cam lòng: “Chẳng lẽ cứ để gã ung dung ngoài vòng pháp luật hay sao?”
“Đương nhiên là không.”
Khương Chi Chi nhếch môi, đáy mắt hiện một một chút lạnh lùng: “Nếu như gã còn dám tới, vậy chi bằng chúng ta tiến hành bắt ba ba trong rọ.”
Ngày hôm sau, Khương Chi Chi đi vào Phù Sinh như thường ngày, vừa vào phòng làm việc đã bắt đầu kiểm tra camera.
Quả nhiên, người mặc áo đen lần trước lại xuất hiện, lần này lúc gã ta tới còn cầm theo công cụ, cạy mở két sắt dễ như trở bàn tay.
Sau khi lật xem và chụp ảnh hết các tài liệu bí mật mới đóng két sắt lại rồi vội vàng rời đi.
“Hừ.”
Khương Chi Chi cười lạnh một tiếng, đáy mắt dâng lên sự lạnh lẽo như băng.
“Lạch cạch.”
Tùy ý nhấn phím cách một cái, Khương Chi Chi cắt lấy đoạn video này rồi lưu vào trong USB, tiếp đó sửa sang lại phòng làm việc một chút mới không nhanh không chậm mà đi đến buổi triển lãm.
Vừa đến gian hàng, Du Ánh đã không thể chờ đợi được mà chạy ra đón: “Chi Chi, chuyện kia…”
Lo ngại bên cạnh có nhiều người ồn ào nên cũng không dám nói rõ ra.
Khương Chi Chi khẽ gật đầu, cho cô ấy một ánh mắt an ủi: “Yên tâm, tất cả đã có tớ.”
Lúc này Du Ánh mới thở phào nhẹ nhõm, hai người trao đổi với nhau bằng một ánh mắt ngầm hiểu ý, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục kêu gọi người qua đường.
Khương Chi Chi vân vê chiếc USB đã hơi nóng lên ở trong lòng bàn tay, tùy ý nhấc mắt lên một cái. Ở phía đối diện, gian trưng bày của công ty Mạc Nghi vẫn vắng vẻ.
Còn người phụ trách là Mạo Hạo Thần lại không biết đã đi đâu.
Triển lãm kéo dài một tuần, cũng đã chuẩn bị nghênh đón lễ bế mạc dưới bầu không khí vô cùng ầm ĩ này, mà trọng điểm của triển lãm lần này cũng bắt đầu mở màn.
Với tư cách là đại diện của Phù Sinh, Khương Chi Chi sẽ mang sản phẩm khoa học kỹ thuật về chăm sóc da do bọn họ nghiên cứu ra để lên sân khấu tiến hành giảng giải tỉ mỉ hơn.
Trong lòng đang đọc thầm bản thảo diễn thuyết mấy lần, bên tai lại vang lên giọng nói khiến người ta chán ghét.
“Chuẩn bị nghiêm túc như thế làm gì, tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi Khương Chi Chi ạ, chắc chắn các cô hết hy vọng rồi.”
Không biết Mạc Hạo Thần xông từ đâu ra, trong tay còn cầm một mô hình như người máy, vẻ mặt đắc ý: “Chắc chắn sản phẩm của Mạc Nghi chúng tôi tốt hơn các cô gấp trăm ngàn lần.”
Khương Chi Chi không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái: “Gào đủ chưa? Anh làm ồn đến tôi rồi đấy.”
“Cô…”
Mạc Hạo Thần tức giận bởi dáng vẻ không thèm để ý chút nào của Khương Chi Chi, anh ta cười lạnh một tiếng, trở lại gian trưng bày của Mạc Nghi, rồi bỗng nhiên lớn tiếng hét to: “Người máy nhỏ biết tâm sự cùng bạn, không chỉ giúp đỡ bạn trên phương diện làm đẹp, mà còn có thể là người bạn đồng hành trong cuộc sống của bạn.”
“Người máy trợ lý làm đẹp do Mạc Nghi mới nghiên cứu ra, dẫn bạn đi tận hưởng vẻ đẹp của công nghệ đặc thù.”
Dưới sự tuyên truyền của Mạc Hạo Thần, quả nhiên trước gian trưng bày lại có không ít khách hàng ghé thăm.
“Wow, người máy kìa, đáng yêu quá đi.”
“Trời ạ trời ạ, người máy biết nói chuyện thật kìa, còn nói đúng da tôi là da dầu hỗn hợp… cái này thần kỳ quá nhỉ!”
“Đây đã là gì, vừa rồi sau khi tôi đi lên kiểm tra làn da, người máy còn dịu dàng khuyên tôi phải ít thức đêm và nghỉ ngơi nhiều, đây cũng quá nhân tính hóa rồi đó.”
“Đúng thế đúng thế, tôi muốn có một người máy như vậy, quả thực là sản phẩm bầu bạn như người nhà vậy đó…”
Nghe những giọng nói khoác lác không ngừng ở bên tai, Mạc Hào Thần đã sớm lâng lâng rồi, cứ cảm thấy giải thưởng lớn sau cùng đã bị anh ta bỏ vào trong túi.
Hừ, Khương Chi Chi, cô cũng chỉ đến thế mà thôi, bây giờ tôi còn giỏi hơn cô nhiều… chắc là cô hối hận lắm nhỉ!
Nhướng ánh mắt khiêu khích lên, Mạc Hạo Thần nhìn sang người phụ nữ cách đó không xa, lại phát hiện Khương Chi Chi vốn chẳng để ý đến anh ta, trong lòng lập tức nổi lên sự bực bội.
Đương nhiên Khương Chi Chi nhận thấy được ánh mắt cực kỳ căm giận kia, nhưng cô cũng không thèm để ý.
Chẳng qua chỉ là chó hoang sủa bậy, không đáng nhắc tới.
“Cô chuẩn bị xong chưa?”
Bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm khàn khiến Khương Chi Chi sững sờ, ngoái nhìn thì phát hiện Nguyên Cận Mặc đã đứng ở sau lưng cô chẳng biết từ bao giờ.
“Ghé thăm cô một lát, tí nữa lên sân khấu đừng mắc lỗi đó nhé.”
Ánh mắt Nguyên Cận Mặc hơi lóe, trong giọng nói xen lẫn một chút lo lắng khó phát hiện.
Khương Chi Chi khẽ gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào sổ ghi chép trong điện thoại di động.
Nguyên Cận Mặc cũng không vội, tiện tay chơi đùa sản phẩm mới ra của Phù Sinh, nhưng lại nghe thấy ở nơi xa thỉnh thoảng có tiếng reo hò hoan hô, anh chợt nhíu mày lại.
“Đây chẳng phải là hệ thống nhân cách hóa mà tháng trước cô chế tạo ra cùng Khoa Nhĩ đó sao?”
Khương Chi Chi ngạc nhiên chớp mắt một cái: “Cái này mà anh cũng biết?”
Quả thật là cô từng nhắc đến hệ thống nhân cách hóa với người phụ trách của bên Khoa Nhĩ, nhưng lúc ấy cũng chỉ nói sương sương chuyện này mà thôi.
Nguyên Cận Mặc hơi chớp mắt một cái: “Mỗi một chuyện liên quan đến Nguyên Thị tôi đều đích thân xem qua.”
Quản lý doanh nghiệp lớn đúng là một chuyện vất vả.
Khương Chi Chi cảm khái một câu ở trong lòng, nhìn sang Mạc Hạo Thần đang dương dưng tự đắc ở chỗ xa, khóe miệng nhếch lên nhưng không mang theo chút ý cười nào: “Lần này cảm ơn cậu hai đã giúp đỡ, đợi lát nữa mời anh xem một vở kịch hay.”
Nguyên Cận Mặc nhướng mày: “Cảm ơn chỉ mỗi thế thôi sao? Bà chủ Khương không hào phóng lắm nhỉ.”
“…”
Vừa qua mười hai giờ, chính là phần chính thức bình chọn.
Lần này có hơn trăm công ty tham gia triển lãm, có gần mấy ngàn sản phẩm ở mọi ngành nghề, kỹ thuật mới được ra mắt khiến mọi người trầm trồ, nhưng cuối cùng chỉ có ba mươi sản phẩm đứng đầu được lọt vào danh sách bình chọn.
Sản phẩm mà Phù Sinh báo danh đã được vào danh sách dự bị từ ba ngày trước, còn sản phẩm của Mạo Hạo Thần thuộc công ty Mạc Nghi, nhờ vào ngày cuối cùng được nhiều người yêu thích mà cũng miễn cưỡng lọt vào danh sách.
Lúc rút thăm đúng thật là oan gia ngõ hẹp, là một trước một sau, Mạc Hạo Thần là 24, Khương Chi Chi là 25.
Khi lấy được thứ tự lên diễn thuyết, Mạc Hạo Thần cố ý lắc lư một vòng ở trước mặt Khương Chi Chi, sự đắc ý trên mặt gần như đã không che giấu được, tựa như đã có thể chạm tay đến tiền đồ rực rỡ gấm hoa.
“Khương Chi Chi, hiện thực bày ở trước mắt, cô vẫn nên nhận thua đi.”
Mạc Hạo Thần tự cho là đúng nghiêm túc nói, khí thế hùng hổ đi lên sân khấu như một con gà trống.
Vừa đứng lên sân khấu đã không thể chờ đợi mà thổi phồng sản phẩm của mình: “Công ty Mạc Nghi chúng tôi mất nhiều năm tâm huyết mới nghiên cứu ra người máy làm đẹp hiện đại nhất, có thể che chở toàn diện làn da cho người sử dụng…”
Toàn bộ quá trình đều tự thổi phồng ba hoa khoác lác, phương pháp kỹ thuật tương ứng, quan niệm nghiên cứu phát minh lại không hề nhắc đến nửa chữ.
Dưới sân khấu, Khương Chi Chi cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên nụ cười lạnh.
Mà sự khoe khoang khoác lác của Mạc Hạo Thần cũng đã khiến ban giám khảo có chút không chịu nổi, lên tiếng cắt ngang: “Thưa anh, có thể bắt đầu giới thiệu về sản phẩm của anh được rồi.”
“Đây là sản phẩm mà công ty chúng tôi dày công nghiên cứu, chỉ cần thông qua máy tính quét là có thể phân tích chính xác vấn đề trên làn da của bạn…”
Mạc Hạo Thần thấy ánh mắt của mọi người đều hơi không còn kiên nhẫn nữa mới đưa sản phẩm đặt ở bên cạnh ra, nói với vẻ mặt đầy đắc ý.
“Ầm!”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên trên sân khấu vang lên một tiếng nổ mạnh, kèm theo khói đen dày đặc, hiện trường trở nên rất kinh khủng.
Toàn trường khiếp sợ, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn lên sân khấu, mang theo sự hoảng sợ.
Người máy được đặt trên sân khấu đã không còn dáng vẻ hoàn chỉnh như lúc nãy, không chỉ linh kiện tan tành, mà còn tỏa ra một mùi cháy khét lẹt.
“Sản phẩm này… nổ rồi?”
“Trời mẹ, thứ đồ có vấn đề về an toàn thế này ai mà dám dùng chứ.”
“Chuẩn đấy chuẩn đấy, cô nghĩ mà xem, nếu sản phẩm này mà đặt ở trước mặt mình… thế chẳng hủy hết mặt mũi à!”
Dưới sân khấu nghị luận ầm ĩ, đã có giám khảo sầm mặt ngay tại chỗ: “Anh này, anh phải chuẩn bị tốt rồi mới lên sân khấu chứ!”
Loại sản phẩm không đạt tiêu chuẩn như vậy, nếu như được tung ra thị trường không biết sẽ gây nên bao nhiêu tổn thương và thiệt hại, cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của triển lãm do bọn họ tổ chức.
Đối mặt với truy hỏi của ban giám khảo và tiếng xì xào của mọi người, Mạc Hạo Thần trắng bệch cả mặt, chật vật chạy xuống sân khấu, không có mặt mũi gặp người khác.
Khương Chi Chi thấy vậy thì cười lạnh.
Mạc Hạo Thần tự cho là trộm lấy hạng mục còn chưa triển khai mà cô cố ý đặt ở trong tủ bảo hiểm, đầu óc nóng lên, cũng không biết tìm đâu ra một đoàn đội hạng ba, vội vàng miễn cưỡng chế tạo ra một sản phẩm.
Nhưng nào biết, muốn trí năng hóa một sản phẩm cần phải thu thập và phân tích số liệu, đây đều là trình tự cực kỳ tinh vi.
Kỹ thuật tính toán xuất sắc như Công ty khoa học công nghệ Khoa Nhĩ cũng là tâm huyết nhờ tích lũy nhiều năm mới có được.
Chứ không phải hạng như Mạc Hạo Thần, trộm số liệu thiết kế của người khác rồi tùy tiện tìm người lừa gạt một chút tiền để làm ra thứ không đâu vào đâu.
Không có kỹ thuật lớn mạnh và năng lực phân tích xử lý chính xác nhưng lại muốn cho ra kết luận, giống như là đối mặt với một bài toán, ngay cả trình tự giải mà bạn cũng không biết nhưng lại một lòng muốn có được đáp án…
Trên thế giới làm gì có chuyện tốt như vậy?
Lạnh lùng mím môi, Khương Chi Chi thản nhiên đi lên sân khấu.
Cũng là hệ thống sản phẩm về dưỡng da, nhưng cô chuẩn bị đầy đủ hơn nhiều so với Mạc Hạo Thần.
Mất một tháng để thu thập dữ liệu, còn đặc biệt mời tình nguyện viên tiến hành thử nghiệm sản phẩm và theo dõi tình trạng sau khi sử dụng, mỗi mặt đều được làm rất chu đáo, không có một chút sơ hở nào.
So với kẻ chỉ biết nói suông khoác lác như Mạc Hạo Thần lúc nãy thì tốt hơn nhiều, rất nhanh đã khiến nhiều người ở đây có ấn tượng tốt.
Nhìn tài liệu rất dày trong tay, một vị giám khảo không nhịn được mà hỏi: “Sản phẩm thực sự hiệu quả như thế sao?”
“Tôi dám đảm bảo, mỗi một số liệu mà tôi đưa ra đều là thật.”
Khương Chi Chi bình tĩnh nói, đối mặt với truy hỏi, cô vẫn thản nhiên: “Tự thân sản phẩm đã có năng lực phân tích số liệu độc lập, có thể căn cứ vào tình trạng sức khỏe làn da của người dùng, vận dụng kỹ thuật kiểm nghiệm trong kho dữ liệu đám mây để cung cấp phương án chăm sóc da chuẩn xác hơn.”
Giám khảo thi nhau khẽ gật đầu, thậm chí còn chủ động thử tiến hành kiểm tra, phản hồi đưa ra cũng khiến bọn họ bất ngờ.
Càng ngày càng có nhiều người lộ vẻ khen ngợi ở trên mặt, tỏ ra rất có hứng thú với sản phẩm của Phù Sinh.
Trên sân khấu, ánh đèn nóng rực chiếu xuống, Khương Chi Chi giống như một chiến sĩ có kinh nghiêm chinh chiến sa trường, thành thạo đối phó với vấn đề.
Khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên, từ đầu đến cuối, giữa hai đầu lông mày không hề nhíu một cái.
Mạc Hạo Thần ngơ ngẩn nhìn cô gái đang tỏa sáng ở phía xa, sắc mặt trắng bệch.
Không thể nào, thua rồi… sao anh ta có thể thua được!
Ánh mắt chợt nhìn đến đôi mắt tựa như cười mà không phải cười kia, trong đầu nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên nghĩ thông suốt!
“Cô… cô cố ý!”
Mạc Hạo Thần hét lớn một tiếng, không màng tất cả mà xông vào gian hàng, hai mắt đỏ bừng đáng sợ: “Khương Chi Chi, tất cả đều là do cô gài bẫy!”
Tất cả là do người phụ nữ đáng chết này dẫn dụ anh ta, mới có thể khiến anh ta nảy sinh ý nghĩ không đứng đắn…
Những gì mà bây giờ anh ta phải chịu, đều là do Khương Chi Chi hại!
“Mạc Hạo Thần, nói anh hèn hạ trơ tráo quả là đang làm nhục bốn chữ kia.”
Khương Chi Chi khoanh hai tay trước ngực, sắc mặt bình thản: “Vậy anh nói rõ ra thử xem, tôi hãm hại anh thế nào.”
“Cô…”
Mạc Hạo Thầm ấp úng nói không nên lời.
Anh ta cũng không ngốc, đương nhiên không dám nói ra loại chuyện không vẻ vang như ăn trộm bí mật của người khác thế này.
“Không còn lời để nói rồi? Vậy được, bây giờ đến lượt tôi.”
Khương Chi Chi cười lạnh, lập túc rút ra một phần tài liệu, nặng nề vứt vào mặt Mạc Hạo Thần: “Đêm hôm khuya khoắt đi cạy khóa, làm quen tay quá nhỉ.”
Lời này vừa nói ra, Mạc Hạo Thần thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, phủ nhận theo bản năng: “Tôi không làm!”
“Chối cãi cũng vô ích thôi.”
Khương Chi Chi khẽ nhếch môi, trên mặt toàn là vẻ trào phúng châm chọc: “Camera trong công ty, sợi tóc và dấu chân ở trên mặt đất, tôi đã giao hết cho cảnh sát rồi.”
Bước lên hai bước, cô che dấu sự lạnh lùng dưới đáy mắt, cười lạnh nói: “Chúc mừng anh Mạc Hạo Thần, ra mắt vị trí trung tâm ở trong tù, cũng xem như là tự tìm đường chết mà đi vào.”
“Hoàn toàn dựa theo kịch bản của tôi mà từng bước từng bước rơi vào kết cục cuối cùng, thật sự là vất vả cho anh quá.”
Giọng nói của cô gái có sự dịu dàng và nhẹ nhàng đặc thù, cũng tràn ngập khinh thường trào phúng và mỉa mai.
Mạc Hạo Thần có một câu nói không sai.
Chỗ tài liệu có trăm ngàn thiếu sót đó là do cô cố ý thay đổi và đặt vào trong tủ bảo hiểm, coi như làm mồi câu.
Nếu không phải vì muốn hoàn toàn đánh bại Mạc Hạo Thần, sao cô phải diễn màn kịch này chứ.
So tới tội trộm cắp lúc ban đầu thì tội xâm phạm bí mật kinh doanh nặng hơn nhiều.
Không nhử cá mắc câu, sao có thể một mẻ hốt gọn được!
Sắc mặt của Mạc Hạo Thần lập tức trắng bệch, cứng đờ ngay tại chỗ, bờ môi run rẩy nói không ra lời.
Đôi mắt lạnh lùng đen như mực kia giống như một cái vực sâu khổng lồ, không rét mà run.
Xong đời… xong đời rồi.
Anh ta không còn vốn liếng để thua keo này bày keo khác nữa, một người từng phạm tội, không chỉ dòng họ sẽ vứt bỏ anh ta, mà thậm chí anh ta còn khó mà đặt chân trong xã hội!
Thưởng thức dáng vẻ vô cùng chật vật này của Mạc Hạo Thần, Khương Chi Chi che mặt cười khẽ: “Tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi."
Vừa dứt lời, cảnh sát mặc thường phục ngồi chờ trong đám đông đã lập tức xông ra, lấy ra lệnh bắt giữ rồi lạnh lùng nói: “Mạc Hạo Thần, sau khi quần chúng điều tra và tố cáo, anh có liên quan đến tội danh xâm phạm bí mật kinh doanh, chứng cứ vô cùng xác thực, bây giờ tiến hành bắt giữ theo luật.”
Toàn trường xôn xao.
Ở đây không ai ngờ rằng, chỉ là một buổi triển lãm lại còn dính tới phạm tội!
“… Cút đi!”
Giây phút nghe thấy giọng nói của cảnh sát, Mạc Hạo Thần hoàn toàn luống cuống, cũng không thèm để ý tới mặt mũi nữa mà chạy thẳng vào trong đám người, cảnh sát thấy vậy thì vội vàng đuổi theo.
Triển lãm phải bắt buộc tạm dừng một thời gian ngắn, sau đó mới tiếp tục diễn ra.
Nhưng tất cả những chuyện này đều không còn liên quan đến Khương Chi Chi nữa, cô vừa xuống sân khấu, Du Ánh đã lập tức tiến lên đón, hai mắt sáng lấp lánh: “Chi Chi, lúc mà cậu nói cho Mạc Hạo Thần nghẹn họng ấy, ngầu quá trời!”
Khương Chi Chi cười mà không nói, bỗng nhiên sau lưng vang lên giọng nói trầm khàn.
“Chờ thời cơ rồi tung một đòn trí mạng, thủ đoạn ngấm ngầm không huênh hoang này quá đẹp.”
Khương Chi Chi vừa nghe là biết Nguyên Cận Mặc, cô hơi híp mắt, đáy mắt lóe ra ý cười nhàn nhạt: "Chứ sao, cậu hai cũng đừng quên rằng, phụ nữ rất thù dai và
hẹp hòi đấy."
Đặc biệt nhấn mạnh ở “thù dai” và “hẹp hòi”, là có ý riêng.
“…”
Nguyên Cận Mặc bất đắc dĩ cong môi, đáy mắt hiện lên nụ cười thản nhiên.
Cô gái nhỏ này còn nhớ mối thù lúc nãy đây mà.