Ổn định tâm thần, Liễu Dật đứng dậy, cách xa Nguyệt Ly, nếu không, cậu thật sự nhịn không được.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Nguyệt Ly trở lại bình thường, thấy cậu muốn đi, vội gọi cậu lại: “Anh muốn đi đâu?"
Giọng nói của cô mềm mại dịu dàng, Liễu Dật nghe được thì tâm cũng mềm, thậtkhông muốn rời đi, nhưng hiện tại thật sự không được.
Cậu không quay đầu lại: "Anh đi pha nước nóng tắm, Nguyệt Ly, trước tiên em trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Nói xong, vội vã chạy ra ngoài.
Nguyệt Ly không phải là cô bé không hiểu chuyện, biết rõ tâm tình của cậu, bọn họ bây giờ còn chưa có khả năng chịu trách nhiệm về hậu quả của chuyệnnam nữ…
Thở dài, Nguyệt Ly liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Có điều, Nếu Hạ Thần biết cô chỉ là lừa anh ta, theo tính cách lòng dạ hẹp hòi của anh ta, có thể lại đến tìm cô hay không?
Không biết qua bao lâu, Nguyệt Ly mới cảm thấy buồn ngủ, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, đã hơn mười giờ.
Vẫn còn buồn ngủ, nhìn trước mắt chẳng biết Liễu Dật vào từ lúc nào, lười biếng hỏi: "Hôm nay muốn đi đâu?"
Liễu Dật cười cười: "Không vội, em rời giường nhanh chút, rửa mặt xong, ăn sáng đã."
Nguyệt Ly nhìn thấy trên bàn có bát cháo nhỏ vẫn còn nóng, nói: “Em vẫn là ăn xong sau đó rửa mặt đi."
"Tốt."
“Anh đút cho em."
"Ừ."
Hai người hưởng thụ thế giới hai người ấm áp đơn giản.
Ăn no, Liễu Dật thức thời đi ra ngoài, Nguyệt Ly bắt đầu thay quần áo, sau đó, lại rửa mặt một chút, lần này, không sai biệt lắm một giờ.
Liễu Dật đang xem TV, nhìn thấy Nguyệt Ly mặc váy dài, xinh đẹp tao nhã,khóe môi giương lên: "Nguyệt Ly, muốn đi đâu, em quyết định đi."
"Được." Nguyệt Ly gật đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Anh cùng em tới công viên đi."
"Được."
Hai người đi ra cửa.
Cố Phương Phương ở trong phòng thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ranhìn, bắt đầu chờ điện thoại của Hạ Thần, Chủ nhật thời gian trôi quarất nhanh, cô cũng không thể lãng phí, làm xong việc nhà sớm một chút,rồi bắt đầu đợi, hi vọng anh ta có thể cho cô một bất ngờ.
Rốt cuộc, không kiên nhẫn đợi được nữa, cô rút điện thoại ra gọi cho anh ta.
“Alo ——" một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Cố Phương Phương nhất thời sửng sốt, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnhanh ta cùng với những cô gái khác ở chung một chỗ, hít hít cái mũi, cốtự trấn định: "Tôi tìm Hạ Thần, xin hỏi anh ấy có ở đấy không?"
"Anh ấy đang trong nhà vệ sinh, cô chờ một chút."
Giọng nói không che giấu được run rẩy: "Vậy thì, lát nữa tôi lại gọi tới."
"Được."
Tắt điện thoại, Cố Phương Phương nhịn không được, hốc mắt đỏ lên, nước mắtchảy xuống, trong miệng mắng: "Tại sao, tại sao, Hạ Thần anh lại đối với tôi như vậy?"
Cố Phương Phương đau lòng khóc lên, Nguyệt Ly lại đang cùng Liễu Dật chơi đùa rất vui vẻ.
Nguyệt Ly tới công viên, cùng Liễu Dật cùng nhau ngồi cáp treo, rất kích thích, cũng rất hưng phấn.
Một vòng lại một vòng, cho đến khi dừng lại, Nguyệt Ly mới lưu luyến đi xuống.
Tiếp theo, bọn họ đi ăn một bữa lớn, tiêu dao tự tại nói không lên lời .
Thời gian, một ngày lại qua đi.
Về đến nhà, hai người đều rất vui vẻ, nhìn thấy Cố Phương Phương vẻ mặt uể oải, trước kia lạnh lùng kiêu ngạo cái gì cũng không thấy, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cô ấy đang thất tình.
Nguyệt Ly che giấu ý cười trong mắt , đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Phương Phương, em sao thế?"
"Em không sao, chị, chị không cần lo lắng." Mặt Cố Phương Phương không chút thay đổi nói.
"Ăn cơm chưa?" Nguyệt Ly hỏi tiếp.
"Em không đói bụng, chị, em họ, nếu hai người đói, thì ăn trước đi."
"Em xem em, cái bộ dạng này, nhất định là có chuyện, nói cho chị biết, được không?" Nguyệt Ly giả vờ nhiệt tình hỏi, nhưng trên thực tế, chính làđến xem trò cười của cô ấy và Hạ Thần.
Cố Phương Phương suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: "Được rồi."
Lúc này, giọng nói của dì Trương truyền đến: "Tiểu thư, thiếu gia ăn cơm."
Nguyệt Ly nói với Liễu Dật: "Em trai, em ăn trước đi, chị cùng Cố Phương Phương nói chuyện một chút."
Nguyệt Ly nháy mắt ra hiệu, Liễu Dật hiểu ý, cười gật đầu.
“Chị, chị đến phòng em đi."
Nguyệt ly đi theo cô ấy vào phòng, đóng kỹ cửa lại, ánh mắt Cố Phương Phương hồng hồng, lớn tiếng lên: "Chị, Chị giúp em đi."
Nguyệt Ly giả bộ đau lòng nói: "Em nói cho Chị nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Cố Phương Phương vừa khóc, vừa kể đại khái lại chuyện gặp gỡ của hai người cho cô, mới đầu rất ngọt ngào, nhưng hôm nay, cô ấy gọi điện thoại choHạ Thần, thì có một cô gái nghe máy, cô nghi ngờ anh ta nuôi tình nhânbên ngoài, với lại, hôm nay cũng không nhận được điện thoại của Hạ Thần.
Nghe xong, trong lòng Nguyệt Ly rất muốn cười to lên, nhưng ngại vì hiện tại không thích hợp, cố gắng nhịn xuống, cô nói: "em nên biết rằng, bạntrai em là một công tử nhà giàu, nuôi mấy tình nhân là chuyện rất bìnhthường, em cùng anh ta yêu nhau, thì cần phải hiểu rõ."
"Em hiểurất rõ, nhưng, em vẫn thích anh ta, thích đến không tự kềm chế được." Cố Phương Phương đau khổ khóc lên, cô đã rơi vào lưới tình của anh ta, bản thân cô là người cố chấp, một khi yêu người nào đó, cũng sẽ không thayđổi.
"Cô bé ngốc, em thích anh ta, nhưng anh ta thì sao?" NguyệtLy khuyên nhủ, "Trên đời này đàn ông tốt còn rất nhiều, không cần treocổ trên một cái cây."
Cố Phương Phương vừa hít cái mũi, vừa kiên quyết nói: "Chị, Chị không hiểu, ngoài anh ta ra, em sẽ không yêu ai khác."
"Aiii. . . . . ." Nguyệt Ly thở dài, “Sao em phải khổ như vậy?"
"Hết cách rồi, em ăn phải thuốc mê của anh ta, cho dù sau này rất vất vả, em sẽ dùng chân tình của em để làm anh ta cảm động."
Nguyệt Ly thân thiết nói: "Được, đã như vậy, chị nhất định sẽ giúp em, em có gì không hiểu, cứ tới tìm chị."
Cố Phương Phương gật đầu một cái: "Em biết rồi, cám ơn Chị, Chị họ."
"Ừ, vậy Chị ra ngoài trước, một mình em cứ từ từ mà suy nghĩ con đường tương lai?"
Nói xong, Nguyệt Ly vui vẻ đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng , trên mặt cô, tràn đầy ý cười.
Dì Trương nhìn thấy, hỏi: "Tiểu thư, hôm nay có chuyện gì mà vui như vậy?"
Nguyệt Ly nói thầm với dì Trương, Dì Trương nghe xong, mỉm cười, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Thật là xứng đáng." Lại nhìn Nguyệt Ly, hỏi: "Thức ăn, dì vừa hâm nóng, cháu ăn trước đi."
"Vâng." Mang theo tâm tình tốt, Nguyệt Ly đi ăn.
Hôm nay Hạ Thần bị ba mẹ lôi đi thăm cô dượng, nói chuyện rồi ăn cơm, bềbộn nhiều việc, vì vậy không có thời gian gọi điện thoại cho Cố PhươngPhương. Mười giờ đêm, anh ta về đến nhà, nghĩ tới chưa cùng cô ấy nóirõ, vội vàng gọi điện thoại qua.
Cố Phương Phương nằm ở trêngiường, cặp mắt vô hồn nhìn trần nhà, nghe thấy chuông điện thoại diđộng, lấy ra vừa xem, là Hạ Thần gọi tới, cô ấy phân vân không biết cónên nghe hay không?
Hạ Thần đợi một lúc lâu, vẫn không thấy cô ấy nghe điện thoại, anh ta tắt máy, kiên nhẫn gọi tiếp.
Cố Phương Phương nhìn màn hình vẫn lóe sáng, rối rắm một lát, vẫn không dự định nghe, mặc cho điện thoại di động kêu .
Thật ra, đáy lòng lại muốn thử thách sự kiên nhẫn của anh ta.
Vẫn là không nghe, Hạ Thần hơi tức giận, uống một ngụm nước, tiếp tục gọi.