Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Cuộc sống đại học luôn buồn chán như vậy.
Năm nhất đại học trôi qua, nhiệt tình đối với yêu đương ngày càng lạnh nhạt, tập tính trốn lớp đã trở thành thói quen của phần lớn các sinh viên đại học, kiếp sống chơi đùa rỗng tuếch. Dĩ nhiên không thiếu số ít sinh viên hiện đang tham gia hội học sinh và các đoàn thể xã hội, nhưng hiển nhiên Doãn Manh cũng không phải là một thành viên trong đó.
Tính năng động của trường sư phạm luôn giống như một con koala lười biếng
chậm rì rì, không theo kịp tốc độ mặt trời mọc.
Doãn Manh mới vừa đổ nước rửa chân, lại nhận mệnh xách bình nước sôi nặng nề từ tầng 1 lên tầng 6 ký túc xá.
Trong nháy mắt, cô đã học năm thứ tư đại học.
Giao tiếp giới hạn trong ký túc xá, học tập ở tầng thấp. Cuộc sống được chăng hay chớ tươi đẹp lại mơ hồ, có lẽ đối mặt tương lai cô cũng không chút để ý như vậy.
Hai mươi lăm tuổi tìm một người đàn ông còn chưa nói tới có yêu hay không gả đi, sinh con, nuôi lớn, rồi già đi. Cả đời này chính là như vậy.
Tựa như ba mẹ nói, phải giống như người khác. Không giống thì con chính là không bình thường, khác loài. Không cần quá nỗ lực kiếm tiền, tiền cả đời của bọn họ, chính là để cho cô sống thư thái như thế.
Nhưng, cô thư thái không?
Tư tưởng bị dập tắt kia nhiều lần rục rịch ngóc đầu dậy, không cam tâm tịch mịch không dừng tác chiến, không ngừng kêu gào: như vậy không được! Không được!
"Tinh tinh." Điện thoại di động vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Là bạn học lớp 7 cao trung Thất Trung gửi báo họp lớp, sau khi thành lập nhóm gần như không có người nào nói chuyện, cho nên cô không có thiết lập chế độ không nhắc nhở. Không nghĩ tới hôm nay đột nhiên có người nói chuyện rồi.
Phạm Lỵ Lỵ: cuối tuần này có người nào ở thành phố B không? Có muốn cùng nhau đi hát không? Đều sắp tốt nghiệp đại học rồi. Hiện tại có tôi và Chân Phái, có ai muốn tới không?
Doãn Manh nở nụ cười, cố nhớ lại hai người kia một chút, hồi lâu mới nhớ tới là ai.
Cô lại đặt điện thoại di động vào trong túi quần, bỗng nhiên lại rung lên.
Thế mà có người đáp lại.
Một nam sinh tên là Hàn Siêu trả lời: "Được á! Đi đi đi đi ah! Xem hình chân dung của nữ sinh các cậu tôi đều không nhận ra, gặp mặt đoán là cũng không nhận ra được!"
Người này trái lại cô nhớ được, một nam sinh sôi nổi nhất trong lớp. Hiện tại hẳn là làm cơ trưởng rồi, hình chân dung là một người đội nón lính, thoạt nhìn anh tuấn lại đẹp trai.
Câu nói này dẫn đến nhân sĩ khắp nơi trồi lên mặt nước, liên tục ngốc dậy.
Doãn Manh thiết lập nhóm về chế độ không nhắc nhở tin nhắn nữa, tắt điện, lên giường.
Dù sao cũng không có ai nhớ tới cô, lúc cao trung cô cũng không có bạn học tốt thân thiết gì, cho nên đi cũng không có người muốn gặp.
Sáng sớm hôm sau, lúc Doãn Manh cầm điện thoại di động lên, tin nhắn nhắc nhở trong nhóm là hơn 400 tin.....
Bọn họ đúng là nhiều năng lượng nói chuyện, cô tùy ý mở ra, phát hiện cuối cùng luôn trêu chọc một người tên là Kha thần, nói anh ta FA, không có bạn gái.
Kha thần...... Kha thần...... Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mở hình chân dung thành viên nhóm ra.
Tìm được một hình khuôn mặt lạnh nhạt con ngươi trong trẻo màu xám tro, Lâm Kha.
Là người này sao? Hình như đúng thật có chút ấn tượng, chơi bóng rổ rất tốt, học rất giỏi, rất được nữ sinh hoan nghênh......
"Cốc cốc cốc." Doãn Manh bò từ trên giường xuống, "Đợi một chút."
Là bạn cùng phòng chơi thâu đêm của cô trở lại.
Cửa vừa mở ra, mùi nước hoa xen lẫn mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, bạn cùng phòng mắt cùng mascara lắm lem lảo đảo đi vào: "Lại là một mình cậu à?"
Doãn Manh nói một câu: "Uống ít một chút đi, sặc chết rồi."
Bạn cùng phòng không để ý phất tay một cái, nện bước chân mỏi mệt tiến vào.
——— —————— —————— ———
Hai tay xách theo hai túi đồ lớn mua từ siêu thị, Doãn Manh chạy tới cửa, tìm được mẹ Doãn đang mua khoai lang nướng.
Hai người mua khoai lang xong, đạp tuyết đi về nhà.
Thở ra một làn khói trắng, mẹ Doãn run run cười nói: "Thật là lạnh ah."
Doãn Manh gật đầu một cái, bỗng nhiên nhìn về phía đối diện đường cái ngây ngẩn cả người. Đó là KTV mà lớp 7 giao hẹn họp nhóm, thế mà ở ngay gần nhà bọn họ.
Mẹ Doãn thấy cô dừng bước hỏi: "Sao vậy?"
Doãn Manh dừng một chút: "Các bạn cao trung của con họp nhóm ở tại KTV đó."
Mẹ Doãn ngây ra một lúc, vội vàng đoạt lấy đồ vật ở trong tay Doãn Manh: "Con cũng không có chuyện gì, đi đi ah, giao lưu cùng nhiều người một chút, đừng cả ngày buồn bực ở nhà. Đứa nhỏ này."
Nói xong mẹ Doãn liền đẩy Doãn Manh sang bên kia, tự mình rời đi.
Doãn Manh đeo bao tay lên, rõ ràng bình thường là chuyện bài xích, nhưng bây giờ thần xui quỷ khiến đi về phía bên kia.
Trong KTV, một nam phục vụ mặc đồng phục, vách tường và trần nhà được trang trí bằng màu vàng kim và màu đen, khiến Doãn Manh băn khoăn lo lắng.
"Chào cô, xin hỏi định đặt phòng sao?"
Doãn Manh vừa mấp máy môi, đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp tóc quăn màu nâu, giữa mùa đông mặc váy dây từ đầu hành lang ra ngoài, vừa nhìn thấy Doãn Manh, ánh mắt sáng lên: "Ồ, cái đó, là Doãn Manh phải không?"
Doãn Manh nhìn hai phút mới phản ứng kịp, là Phạm Lỵ Lỵ - nữ sinh bát quái nhất cao trung. Dĩ nhiên công lao này thuộc về cô ta do tự nhắn tin lên nhóm, nếu không dưới tình huống cô ta đi một mình như vậy, cô hoàn toàn cũng nhận không ra.
"Ưhm, là tôi. Bạn là Phạm Lỵ Lỵ phải không?"
Phạm Lỵ Lỵ đưa ra khuôn mặt tươi cười khách khí: "Đúng vậy, bạn cũng tới? Tới đây cùng nhau chứ, lần này anh Siêu mời khách đấy."
Doãn Manh gật đầu một cái, đi theo cô ta đi qua.
Dọc theo đường đi Phạm Lỵ Lỵ cứ nói về váy, túi sách của cô ta, đủ loại nhãn hiệu Doãn Manh nghe không hiểu cứ nhất nhất từ trong miệng cô ta thốt ra, khiến cô chỉ có thể giơ ô dù duy nhất của mình lên —— ngậm miệng không lên tiếng.
Phạm Lỵ Lỵ thấy cô không tâng bốc theo, có chút mất hứng, dẫn cô qua xong liền tự mình chạy đến trong đám người.
Trong phòng bao KTV cực lớn tất cả đều là người, ánh đèn mờ ảo làm cho cô không thấy rõ ai là ai.
Coi như thấy rõ cô cũng sẽ không biết.
Chắc hẳn nam sinh cao lớn đang gào la in ỏi trên bục kia chính là Hàn Siêu, bên cạnh còn có mấy cô nàng trầm trồ khen ngợi cổ vũ. Nam nam nữ nữ còn dư lại tụ tập thảo luận cái gì đó.
Doãn Manh cũng không muốn nói chuyện với ai, cũng chưa bao giờ là tâm điểm trong đám người, cầm một lon bia lên, ngồi ở bên cạnh, yên lặng nghe bọn họ nói chuyện.
"Aiz, thật là đáng tiếc lần này Kha thần không có tới." Một nữ sinh tóc đen để mái ngang chớp mắt nói.
"Vi Mẫn, thật giống như cậu nói, hiện tại Kha thần biến thành cao phú suất (con nhà giàu đẹp trai) rồi hả?"
"Gì?? Chuyện gì? Cầu xin 818 ah!"
Vi Mẫn là một cô gái nhỏ nhắn thanh thuần, giọng nói cô ta không lớn, cười lên có sức cuốn hút đáng yêu: "Thực tập lần này của tớ là dì nhờ quan hệ vào được một công ty có quy mô thật lớn, con trai của ông chủ là Lâm Kha, đang học ở Đại học Cornell. Đó cũng là nhờ lần trước tớ gặp được mới biết."
"Ô? Tớ nhớ hình như lúc học cao trung cậu và Lâm Kha có trải qua một đoạn tình duyên, hiện tại đây là muốn nối lại tiền duyên nhỉ?"
Vi Mẫn hé miệng ngượng ngùng: "Làm sao có thể, đều không phải là người của một thế giới rồi. Chẳng qua là thỉnh thoảng ăn bữa cơm mà thôi."
Cô ta nói chuyện thỉnh thoảng ăn một bữa cơm này ra là để cho đám nữ sinh đua nhau xích xoa.
"Chỉ có điều, Lâm Kha nói lần này cậu ấy sẽ tới." Vi Mẫn tổng kết.
Nữ sinh tóc đen trêu ghẹo: "Không phải là vì theo đuổi cậu chứ?"
Lời này vừa nói ra bắt đầu có người phụ họa, khiến cho lời Vi Mẫn phủ nhận trở nên luống cuống mềm yếu.
Đột nhiên Doãn Manh có chút không muốn ở lại, nghe một đám nữ sinh dối trá yy lên não lá mặt lá trái quả thật còn không bằng ở nhà tải phim phổ cập khoa học xem.
Cô đứng lên đi về phía cửa, không có ai ngăn cản, cô thuận buồm xuôi gió đến cửa thang máy vào thang máy.
Thang máy đi xuống dưới làm cho cô không khỏi an tâm, nhưng khoảnh khắc này vĩnh viễn chỉ là giây phút ngắn ngủi.
Cửa thang máy mở ra, một giọng nam truyền tới, trầm thấp mà lười nhác: "Anh Siêu tớ đã lên thang máy rồi, đừng giục nữa. Mới vừa trở về nước liền bị cậu kêu đến."
Một người đàn ông anh tuấn mặc áo khoác ngoài màu đen, vóc người cao lớn, ngũ quan lập thể, tóc hơi quăn, ánh mắt có loại cảm giác lười nhác không thèm quan tâm, lại thẳng tắp nhìn thẳng về phía trước, thậm chí không có bởi vì Doãn Manh xuất hiện mà có bất cứ dao động gì.
Chỉ là Doãn Manh chú ý tới ánh mắt của anh ta là màu xám tro, có lẽ là con lai chăng?
Người anh ta mới vừa gọi điện thoại là Hàn Siêu thì phải?
Nhưng cô cũng không nhớ trong lớp có một người lai ah?
Vấn đề này thoáng qua rồi biến mất, mới vừa trồi lên mặt nước liền bị Doãn Manh hất đầu một cái ném đi.
Cô buông rèm mắt xuống, nghiêng người đi ra ngoài. Khóe mắt liếc thấy người đàn ông nện bước vững chắc trầm ổn bước vào thang máy.
Chỉ gặp thoáng qua.