Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Từ trước đến nay Doãn Manh không cảm thấy Lâm Kha là loại nhân vật nam thần gì. Ít nhất loại cảm giác khoảng cách trong truyền thuyết kia, chưa bao giờ tồn tại.
Cho nên khi cô đi vào lớp một, thế mà trong đám người nhìn một cái liền nhìn thấy Lâm Kha như hạc đứng trong bầy gà. Bên cạnh còn có một nữ sinh tướng mạo thanh tú thật nhiệt tình nói chuyện cùng cậu ta, cậu ta câu được câu không đáp lại.
Ở lớp một thấy Lâm Kha, thật ra thì cô đã chuẩn bị tâm lý. Nếu không phải là lúc ấy người này đột nhiên tỏ tình cho cô rào đón, bây giờ ở lớp mới nhìn thấy Lâm Kha cô tuyệt đối như là gặp ma.
Như Doãn Manh đoán, khai giảng hiệu trưởng không có khảo sát chia lớp một lần nữa, mà là dùng kết quả kỳ thi cuối kỳ cao nhất phân ban. Ngoài ra lớp một là lớp học tốt nhất giống như trước, lấy bốn mươi vị trí đầu, gọi là lớp thi đua. Còn lại còn có hai lớp khoa học tự nhiên thực nghiệm cùng một lớp khoa văn thực nghiệm, chia ra lớp hai ba, cùng lớp tám. Còn dư lại còn có ba lớp khoa học tự nhiên phổ thông cùng một lớp khoa văn phổ thông, còn dư lại một lớp 10 chính là lớp xuất ngoại trong truyền thuyết được phân ra.
Thành tích này của Doãn Manh mặc dù không có tiến vào top 20 khối, nhưng trước 40 vẫn ổn thỏa không thành vấn đề. Đương nhiên tiến vào lớp một, đây lại làm cho Doãn Manh có cảm giác nguy cơ, lúc trước ở lớp 7, cố gắng một chút là có thể lấy được thành tích tương đối tốt hơn các bạn khác, nhưng ở lớp một mới này cao thủ nhiều như mây, thì không thể dễ dàng như vậy. Bên cạnh hơn phân nửa đều học tập tốt hơn cô, không liều mạng học là không được.
Nghĩ như vậy, Doãn Manh cũng không chào hỏi Lâm Kha, đến hàng phía sau tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, lại không nghĩ rằng Lâm Kha lo lắng nhìn về phía cửa, nhìn thấy Doãn Manh một cái, một giây đồng hồ sau không còn thấy khuôn mặt cá ươn lúc trước, vui mừng nhướng mày, đứng lên.
Cái quỷ gì vậy!!!
Nữ sinh ngồi ở trước mặt cậu ta nói chuyện với cậu ta cũng sợ hết hồn, không biết tại sao Lâm Kha đột nhiên xoay đầu đi không có đáp lời cô ấy. Ngồi cạnh cửa cũng đều nhao nhao kinh ngạc, dù sao đại danh Lâm Kha ở trong khối rất phong vân, vì thế kể từ khi vừa vào cửa liền ** ngồi tại chỗ không nói chuyện, dáng vẻ tương đối to lớn làm cho tất cả mọi người cảm thấy thật phù hợp, kết quả không ngờ bạn nữ kia đi vào tên này liền rẽ gió băng tan.
Lâm Kha rẽ gió băng tan, vẻ mặt dịu dàng ngồi ở bên cạnh Doãn Manh, trắng trợn kéo cặp sách của cô bé kia.
Lại thấy cô bé không có thẹn quá thành giận, ngược lại tức giận ném cặp sách ở trên đùi cậu ta.
Lâm Kha móc một cái bình từ bên trong ra, mở nắp bình ra uống một hớp: "Sao cậu tới trễ như vậy. Chết khát tôi."
"Đáng đời. Trước đến giờ đều không tự mình mang theo bình nước, lười phải nói cậu." Doãn Manh hất cằm, dùng giấy vệ sinh lau khô lại chỗ đã dùng khăn giấy ướt lau một lần.
Lâm Kha nhếch lông mày: "Cũng lau cho tôi một chút!"
"Cậu ngồi ở đây sao?" Doãn Manh hết ý kiến, bàn sau còn chưa có xuất hiện liền bị chiếm chỗ.
"Hiện tại đúng rồi." Lâm Kha liếc mắt, "Trần Trùng phía sau cậu là anh em trong đội bóng rỗ của tôi, tôi nói mắt tôi không tốt đổi chỗ ngồi." Liền thấy Trần Trùng anh em trong truyền thuyết của cậu ta, một anh trai thấp bé đã ngồi ở chỗ ngồi trước Lâm Kha, ra hiệu goodjob một cái chào Doãn Manh.
Trên thực tế Lâm Kha nói là bạn gái cậu ta ngồi ở phía trước nên muốn ngồi gần cô ấy ╮(╯▽╰)╭.
Doãn Manh không khỏi nhớ lại lần đầu tiên đi học lớp ngoại khóa nhìn thấy bộ dạng của Hậu Nghiêu Sở và bạn gái cậu ta. Có lẽ Lâm Kha chính là bạn gái của cô! Dính như vậy!
Cô vẫn không biết tập thể lớp một đều đã bị phong vân đứng đầu khối làm kinh hãi, không ngờ là chó yêu sớm! Mấy em gái nhìn có chút Mary Sue thầm nghiến răng ken két, không ngờ đã có bạn gái rồi.
Muốn trách chỉ có thể trách Lâm Kha thay đổi quá lớn, vốn là một chú lùn mặt trắng nhỏ, lại có thể trổ mã dạng chó hình người, phóng tầm mắt nhìn tới, đặt ở lớp một, quả thật vứt xa mấy học bá bốn mắt mọc đầy mụn thanh xuân mấy dặm.
Quy cho sắc đẹp con lai nghịch thiên, cậu ta tới, Trần Trùng vốn là nam thần lớp một cũng nhường vị.
Chỉ có điều, rất nhanh thế cục biến thành hai phần thiên hạ. Hậu Nghiêu Sở đeo cặp sách vào cửa: "Ơ! Doãn Manh! Tôi biết ngay cậu sẽ tới lớp một, lại gặp mặt, tóc dài nữa à. ( điểm chú ý của cậu ở chỗ nào vậy?) ồ, còn có Kha thần, đã lâu không gặp ~"
Hai tên nam sinh co nắm đấm tay chào hỏi nhau.
Mẹ nó! Doãn Manh cắn môi dưới, tên Lâm Kha này lại cao hơn sao??? Vậy mà còn cao hơn Hậu Nghiêu Sở! Rất nhiều!
Thật ra Hậu Nghiêu Sở không tính là rất cao, cậu ta còn không cao bằng Hàn Siêu, nhưng bởi vì vóc người gầy phong cách xuất trần, cho nên thoạt nhìn rất cao, trên thực tế cũng là hình dạng đó.
Dùng mắt thường nhìn thì Lâm Kha có thể cao hơn Hậu Nghiêu Sở nửa cái đầu, cậu ta còn chưa có đứng thẳng.
Rốt cuộc cậu ta cao bao nhiêu?
Doãn Manh tức đến mức cắn khăn tay bỏ qua.
Mắt thấy một nam sinh vóc dáng cao to thật là một chuyện nhìn thấy mà giật mình, nhất là khi bạn là một cô gái không cao lắm. Thật là chịu ngược ah! (╯‵□′)╯︵┻━┻
┬─┬ノ(’-"ノ)
(╯°Д°)╯︵┻━┻ sao không vùng lên được một lần ah!!! Tim mệt mỏi quá!
Dõan Manh trái tim mệt mỏi giật lấy bình nước của cô từ trong tay Lâm Kha, ghét bỏ lau lau miệng bình đặt ở trên bàn.
Lâm Kha:......
"Cậu biết không? Hành động vừa rồi của cậu, làm cho tôi rất muốn liếm toàn bộ miệng bình một lần đấy!" Lâm Kha vô liêm sỉ lên tiếng.
"Cút ra khỏi tầm mắt của bà! (ノ`Д)ノ"
Chủ nhiệm lớp đi vào, thế mà lại không phải là giáo viên lúc trước, mà là cô Lý!!!
Ôi mẹ nó!
Đầu Doãn Manh khi đó to lên, trong nháy mắt cô nhớ tới vẻ mặt không chút thay đổi của cô Lý khi nhìn thấy Lâm Kha hôn cô ở học kỳ trước (╯‵□′)╯︵┻━┻! Tại sao cứ nhiều lần liên tục hù dọa cô vậy chứ mẹ nó!!!
Không ngờ cô Lý nhìn thấy Doãn Manh và Lâm Kha ( tìm đường chết) ở phía sau cô lại còn nở nụ cười: "Chào các em. Trong lớp này có lẽ chỉ có Doãn Manh và Lâm Kha biết tôi, tôi họ Lý, vốn là giáo viên lớp 7 cao nhất. Nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, giáo viên vốn dẫn dắt lớp 1 được điều đến cao tam, cho nên để tôi đảm nhiệm chủ nhiệm lớp 1 chúng ta hai năm."
"Bốp bốp bốp bốp bốp bốp" tiếng vỗ tay vang lên, Doãn Manh gạt tay Lâm Kha đang kéo quần áo cô ra, muốn chết sao! Làm sao có thể không chết được!
Quả nhiên, cô Lý như cảnh cáo liếc mắt nhìn Lâm Kha một cái.
Lâm Kha thu tay lại để xuống, không cam lòng vuốt vuốt tóc Doãn Manh.
Cô Lý gật đầu một cái bắt đầu tiếp tục nói chuyện.
Lại không nghĩ đến ở cửa truyền đến tiếng gõ dồn dập: "Báo cáo!"
Cô Lý nhíu mày một cái: "Mời vào."
Một nữ sinh tóc ngắn vội vã đi vào. Doãn Manh chăm chú nhìn lên, không thể ngờ là Hoa Bội! Tiểu thanh tân văn nghệ kia thế mà lại cắt mất mái tóc dài bồng bềnh đi rồi!
Hoa Bội cúi người gật đầu tiến vào. Cũng may là ngày tựu trường đầu tiên, cô Lý cũng không phải là giáo viên nghiêm khắc, vì thế cũng không so đo lắm cho qua.
Hoa Bội nhìn thấy Doãn Manh, nháy mắt ra hiệu đã tới, nhỏ giọng nói: "Tớ biết ngay hai chúng ta sẽ học một lớp!"
Nói xong ngồi xuống vị trí cùng bàn với Doãn Manh. Cũng thật khéo, cả lớp chỉ còn sót lại một chỗ này.
Lâm Kha ngược lại vẻ mặt mất hứng, thật vất vả đi một Trần Tư Dĩnh, lại tới một Hoa Bội! Rốt cuộc có cho cậu ta cơ hội hay không!
Cô Lý nói xong, phát sách rồi không có chuyện gì nữa. Mỗi lớp cho bài tập kỳ nghỉ đều không giống nhau, hơn nữa lớp một này đều là những đứa trẻ tự giác, cô cũng không thu bài tập.
Bởi vì chuyện chia lớp là việc ván đã đóng thuyền, buỗi lễ khai giảng cử hành xong, lớp một liền giải tán.
Bầu trời còn rất sáng sủa, trong không khí tháng 9 còn lưu lại cảm giác khô nóng của mùa hè, Lâm Kha liều chết cứng rắn kéo Doãn Manh đi sân thể dục.
"Tôi còn phải về nhà cho Ích Tà ăn!" Doãn Manh quyệt miệng một cái.
"Ích Tà là cái gì?" Lâm Kha mặt lạnh.
Doãn Manh bất đắc dĩ: "Một con mèo."
"Mèo?" Hai mắt Lâm Kha sáng lên, "Nhà cậu có mèo? Sao cậu không nói sớm?"
"Hả?" Doãn Manh sửng sốt một chút.
"Vậy chúng ta đi thôi." Lâm Kha kéo cặp sách, kéo Doãn Manh đi xuống lầu.
"Đợi đợi đã!"
"Không phải cậu nói phải cho mèo ăn sao? Một lát bị đói thì làm thế nào?"
Tôi nhổ vào chuyện gì thế này sao cậu tích cực còn hơn tôi vậy?
Một tiếng sau, Doãn Manh mặt đen sì nhìn Lâm Kha ôm dính lấy Ích Tà nhà cô, vẻ mặt thích ý vùi vào trong cái xích đu cô mơ ước đã lâu.
Ích Tà này là con mèo gió chiều nào theo chiều đó!
Nằm dí trong ngực trai đẹp chết sống cũng không đứng lên, rõ ràng là con mèo đực mà! Mi là Gay à!
Doãn Manh thầm mắng mấy câu trong lòng, mở sách số học ra xem.
Mặt trời xuống núi, Doãn Manh như ngồi trên chông: "Có phải cậu nên biến đi rồi hay không!
Lâm Kha còn chưa lên tiếng, Ích Tà đã duỗi móng vuốt như uy hiếp kêu lên một tiếng trước: "Meo meo ô ~~~~~~~"
Lâm Kha và Ích Tà như Đại lão gia nằm ở trong xích đu: "Gấp gáp như vậy làm gì? Ba mẹ cậu sắp trở về rồi hả?"
Nhắc tới cái này, Đại gia Lâm Kha từ chỗ mềm mại bước xuống: "Vậy thì tốt ah! Đã lâu rồi tớ cũng không gặp bác gái!"
Doãn Manh vuốt cái trán: "Cậu lấy lý do gì ở lại đây? Ba tôi không muốn tôi yêu sớm đâu......"
Tròng mắt Lâm Kha hơi híp lại, sau đó cười như hoa nở mùa xuân: "Ôi chao, cậu có thể dùng từ này rồi à."
Doãn Manh không phản bác được, tức giận mở ti vi. Ích Tà nghe tiếng quảng cáo bạch kim vèo một cái nhảy dựng lên, chuyển động theo tiết tấu.
Thật là loại mèo nào xứng với kiểu người đó......
Chẳng biết tại sao tự nhiên đối với Ích Tà Doãn Manh lại sinh ra một loại ác cảm như đối với Lâm Kha......
Lâm Kha: "Này, tôi hy sinh thời gian chơi bóng cùng cậu cho mèo ăn đấy." Cho nên có phải cậu nên có biểu hiện gì đó hay không?
Doãn Manh nghiêng đầu nhìn thấy Lâm Kha một người to lớn thế kia lại vùi trong cái xích đu bé tí của cô, nhịn không được phì cười: "Cậu tự tới đó chứ, không bị đuổi đi đã rất khá rồi."
Lâm Kha cười khan hai tiếng: "Ích Tà thích anh. Đúng không?"
Tất nhiên con mèo cỏ đầu tường kia sẽ không để ý đến cậu ta, đang chuyên chú xem quảng cáo bạch kim không dứt ra được.
"Mèo ngu ngốc!"
"Meo meo ô ~~~~"