Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Thật ra thì theo lẽ thường mà nói, ba hạng đầu lớp 7 đều có thể xếp vào lớp một. Chọn một mình Lâm Kha có lẽ cũng là bởi vì cậu ta là chim đầu đàn, thành tích quá mức ưu tú, trình độ phát triển đến mức cả khối đều chú mục, cho nên hiệu trưởng mới có thể muốn cho lớp một thâu tóm "Đệ nhất" vào.
Chỉ có điều, người lớp 7 bọn họ, nói đi thì phải đi sao?
Đó cũng là người lớp 7 bọn họ bồi dưỡng (?) ra á?
Ngược lại Cô Lý đối với Lâm Kha nhớ tình bạn cũ (?) vô cùng cảm động: "Lâm Kha, em đã nghĩ kỹ rồi à. Mặc dù tôi cũng rất luyến tiếc em, nhưng chuyển tới lớp một chính là cơ hội, giáo viên tốt hơn, hoàn cảnh tốt hơn. Nếu không thì, em vẫn nên về nhà nói với mẹ em, thương lượng với mẹ một chút nhé?" Nói tới mẹ của Lâm Kha, cô liền nhớ tới cái người ngoại quốc chuyện gì cũng đều không quan tâm kia, không thể ức chế khóe miệng rụt rụt.
Lâm Kha: "Bà ấy không quan tâm. Em quyết định là được." Quả thật Emma sẽ không quản......
Cô Lý tận tình khuyên bảo: "Vậy ba em thì sao?"
Lâm Kha: "Ông ấy...... Ông ấy lại càng không có thời gian trông nom."
Cô Lý: "...... Được, vậy tôi trả lời như vậy với hiệu trưởng. Quyết định này là tự em ra, tôi không phải không muốn em ở lại lớp 7, tờ đơn này em mang về để cho mẹ em ký tên. Em...... Vẫn nên suy nghĩ thêm một chút cho thỏa đáng."
Lâm Kha vào tai trái ra tai phải gật đầu một cái, nghênh ngang từ phòng làm việc của cô Lý đi ra.
Quay về lớp đã nhìn thấy Doãn Manh đang dọn dẹp hộc bàn: "Cậu từ chối?"
"Ừ." Tâm tình Lâm Kha không tệ, nể tình hừ một tiếng, "Cậu muốn về nhà?"
"Đúng vậy ~ rốt cuộc được giải phóng ~" Doãn Manh duỗi lưng một cái, hạnh phúc nói.
Lâm Kha ở trước bàn cô do dự một chút, muốn hỏi cô ngày nghỉ muốn làm cái gì, lại có chút không nói ra miệng được.
Doãn Manh thì ngược lại: "Ngày nghỉ cậu muốn làm gì?"
Lâm Kha sửng sốt một chút: "Tôi, tôi năm trước cùng mẹ tôi trở về Đức."
Doãn Manh ồ một tiếng: "Vậy thật tốt, khi nào đi? Trước khi cậu đi tôi gọi cậu ra ngoài chơi nhé?"
Lâm Kha: "Tháng 1 tôi đều ở thành phố B."
Doãn Manh nhếch miệng cười: "Được!"
Doãn Manh sảng khoái đáp, nhưng rất nhanh liền ném chuyện này ra sau đầu.
Trên thực tế cũng không phải cô cố ý, mà là cô về nhà thì gặp phải đủ các loại chuyện.
Mấy tháng trước, quả đúng như ba Doãn nói, cả nhà cậu nhỏ cùng với bà ngoại Doãn Manh đều dọn về quê. Chúc tết năm nay, đoán là cũng chỉ có thể thông qua điện thoại rồi.
Bà ngoại Doãn không ngừng nói mẹ Doãn bất hiếu, bảo bà về quê ăn tết, mẹ Doãn lấy nhà hàng làm cớ cự tuyệt.
Chuyện này khiến Doãn Manh cao hứng không thôi, đáng tiếc hạnh phúc của cô đi quá nhanh.
Lấy tư cách thân thích duy nhất của nhà họ Doãn ở thành phố B, cô nhỏ của Doãn Manh dẫn theo con gấu con Lô Thiên Hào tới.
Đau trứng nhất là, nhà trẻ của Lô Thiên Hào cũng nghỉ...... Đáng sợ nhất là, bởi vì sang năm, Lô Thiên Hào sắp phải dự cuộc thi sát hạch vào tiểu học, cô nhỏ Doãn uyển chuyển khẩn cầu Doãn Manh phụ đạo cho nó.
Doãn Manh là loại từ trước đến giờ không cự tuyệt người thân, đương nhiên chỉ có thể ở dưới ánh mắt mong đợi của đối phương đồng ý. Kết quả là tìm chuyện thêm cho mình.
Từ đó liên tiếp hai tuần lễ, Doãn Manh trôi qua gà bay chó sủa nước sôi lửa bỏng.
Mỗi ngày thức dậy liền cùng Lô Thiên Hào đấu trí đấu dũng, cô còn thiếu chút nữa là lên Baidu hỏi xem: "Làm thế nào để cho con gấu con 5 tuổi ngồi dính vào trên ghế làm bài tập?"
Sau khi nghĩ Trần Tư Dĩnh vẫn không điện thoại cho Doãn Manh, còn chưa đợi được điện thoại của cô ấy, Hậu Nghiêu Sở đã gọi tới: "Doãn Manh, cậu quyết định ra sao? Mấy ngày nữa là mở lớp rồi."
Doãn Manh: "Tôi đang định điện thoại cho cậu! Tôi quyết định, ngày nghỉ cùng đăng ký lớp vật lý với cậu."
Đối diện truyền đến tiếng cười: "Tốt lắm á, có hai lớp, một trước khi hết năm một ở năm sau. Tôi quyết định trước khi hết năm, tổng cộng hai tuần lễ, sáng mỗi ngày, Thứ hai tới thứ sáu, hai ngày nghỉ nghỉ."
Doãn Manh lên tiếng: "Vậy tôi cũng như cậu, học sớm xong sớm." Cô có thể có cái cớ thật hay để trốn dạy Lô Thiên Hào bài vè phép nhân rồi.
Lúc trước Doãn Manh đã nói chuyện này cho ba mẹ rồi, đối với học tập, từ trước tới nay ba Doãn mẹ Doãn luôn có thái độ ủng hộ, vừa nghe nói muốn đăng ký lớp liền trực tiếp lấy tiền ra.
Cô một mình tới gần chỗ ghi danh, lại không nghĩ rằng gặp được Trần Tư Dĩnh và mẹ của cô ấy!
Lúc trước Doãn Manh vẫn còn lo lắng Trần Tư Dĩnh nghĩ không thông tâm tình uất ức, vừa thấy cô ấy liền đi tới vỗ bả vai cô ấy: "Tư Dĩnh?"
Trần Tư Dĩnh quay đầu lại, vui mừng nhìn Doãn Manh: "Cậu cũng tới đăng ký lớp sao?"
Doãn Manh gật đầu một cái: "Cậu đăng ký cái gì?"
Trần Tư Dĩnh cầm một xấp phiếu ghi danh mẹ Trần đưa tới cho Doãn Manh xem: lớp số học cấp tốc cao nhị, vật lý dự bị, luyện viết văn ngữ văn vân vân, thần kỳ nhất còn có lớp chuyên sâu Toefl.
Doãn Manh kinh ngạc: "Cậu muốn thi Toelf sao? Muốn xuất ngoại?"
Trần Tư Dĩnh lắc đầu: "Không phải, mẹ tớ nói học Toelf Anh ngữ tự nhiên rất tốt, tớ nói với bà cả buổi bà đều không tin."
Doãn Manh 囧, quả thật Toelf Anh ngữ cùng Anh ngữ thi đại học hoàn toàn là hai việc khác nhau. Có một vài cha mẹ thấy thành tích học tập của con tụt xuống một cái, gấp đến độ không còn biết cái gì, hoàn toàn rối loạn không còn chừng mực.
"Nhiều như vậy, cậu học hết sao?"
Trần Tư Dĩnh cuối đầu sầu não: "Đều là mẹ tớ căn cứ theo ngày, nói vừa vặn có thể sắp xếp."
Doãn Manh quay đầu nhìn ở chỗ tư vấn mẹ Trần đang cùng các phụ huynh chen chúc, trong lòng yên lặng đồng tình Trần Tư Dĩnh.
"Kể từ khi tớ có thành tích thi cuối kỳ, mẹ tớ liền điên rồi, bà đều không cho tớ ra ngoài chơi." Trần Tư Dĩnh than thở, "Chẳng qua bản thân tớ cũng không muốn ra ngoài."
Cô ấy nói xong câu đó có chút im lặng, ngồi ở bên cạnh Doãn Manh lại thở dài: "Học lớp bổ túc, không chừng hữu dụng đấy. Hiện tại tớ thế này, hoàn toàn không biết ngày nghỉ ngoài học bổ túc ra còn có công dụng gì."
Doãn Manh: "Học bổ túc không phải là vấn đề chủ yếu, hơn nữa học nhiều như vậy cũng không còn thời gian tiêu hóa cũng chỉ là uổng công." Chỉ là thoạt nhìn mẹ Trần cũng không phải là phụ huynh hoàn toàn không chú ý suy nghĩ của Trần Tư Dĩnh.
Trần Tư Dĩnh: "Tớ cũng biết rõ á, nhưng tớ cảm thấy bản thân tớ hoàn toàn không xem được sách."
Doãn Manh vỗ vỗ lưng Trần Tư Dĩnh bày tỏ trấn an: "Thật ra thì không cần liều mạng như vậy, tựu trường bắt kịp tiến độ giáo viên, nên cũng cố thì củng cố sẽ không vấn đề. Để tớ đi đăng ký lớp vật lý của tớ trước, rồi chúng ta trò chuyện tiếp."
Trần Tư Dĩnh gật đầu một cái, suy tư một chút hình như cảm thấy lời của Doãn Manh nói không sai: "Lời cậu vừa nói tớ cũng cảm thấy nên đăng ký giảm đi mấy môn, mỗi ngày nghe giảng cũng không thể tập trung toàn bộ tinh lực, còn không bằng giảm đi mấy môn." Nói xong cô ấy cầm lấy phiếu báo danh của Doãn Manh, "Hai đứa mình lại không có trùng lặp á, thời điểm cậu học lớp vật lý này tớ phải bổ túc số học cùng hóa học."
Doãn Manh đăng ký lớp xong bị nhiệt tình quá mức của mẹ Trần và Trần Tư Dĩnh kéo đi ăn lẩu.
Mẹ Trần nghe nói Doãn Manh thi đứng top 3 trong lớp, không ngừng khen Doãn Manh: "Thật tốt ah, Tư Dĩnh may mắn có bạn tốt như cháu. Học tập thì phải có bạn!"
Trần Tư Dĩnh bị mẹ Trần nói làm cho đỏ mặt, cuối cùng kéo mạnh tay của bà để cho bà đừng nói nữa.
Doãn Manh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng làm nũng đáng yêu với ba mẹ này của Trần Tư Dĩnh, cảm thấy thật mới mẻ: "Tư Dĩnh và dì quan hệ thật tốt."
Mẹ Trần vội vàng đáp lại: "Đâu có đâu có. Sau họp phụ huynh cũng không có gặp lại ba mẹ cháu, còn nói ngày nào đó đến thăm đấy."
Vì nghĩ cho kỳ nghỉ đông của người bạn nhỏ, sau đó Doãn Manh còn ẩn dụ đề cập tới chuyện lớp ngoại khóa không nên đăng ký quá nhiều, nội dung không tiêu hóa được.
Mẹ Trần vừa nghe, cảm thấy có chút đạo lý, lại bởi vì thành tích học tập của Doãn Manh không tệ mà tin vài phần, quyết định về nhà cân nhắc lại một chút.
Một lời hứa hẹn này làm cho Trần Tư Dĩnh vui hơn nhiều, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, thấy được vui vẻ trong mắt đối phương. Có tầng đệm lót này, bữa cơm này ăn càng vui vẻ hơn rồi. Trần Tư Dĩnh thay đổi rầu rĩ không vui lúc đầu, nói càng nhiều hơn lúc trước.
Mùa đông ăn lẩu vốn không khí luôn náo nhiệt, ăn ăn Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh ăn đến mặt đỏ bừng, sau khi chần thịt ăn uống no đủ xong, phục vụ phát cho bọn họ mỗi người một cái bánh pudding ướp lạnh nhỏ.
Bởi vì ăn nóng hầm hập cả trong lẫn ngoài, hương vị mát lạnh ngọt ngào của sữa trôi xuống bụng mát mẻ lại sảng khoái, hoàn toàn không có cái rét lạnh của mùa đông.
Đây cũng là một khúc nhạc đệm bắt đầu của kỳ nghỉ, Doãn Manh đăng ký xong lớp liền nhận được điện thoại của Hoa Bội, hai người quyết định đăng ký lớp học vẽ vào năm sau.
Cứ như vậy, sáng mỗi ngày Doãn Manh đi học lớp bổ túc vật lý, buổi chiều thỉnh thoảng đi quán cơm nhà họ Doãn làm việc lặt vặt, hoặc là trông coi ra mấy đề bài cho Lô Thiên Hào.
Vị trí cửa tiệm mới mở này của mẹ Doãn nằm ở khu trung tâm thương mại giá đất rất đắt, đi theo đường lối chính là buôn bán bữa ăn đơn giản, chủ trương không nhiều dầu mở vị nhẹ nhàng khoan khoái, mặc dù quãng thời gian nghỉ ngơi cũng có thể có trà chiều cà phê điểm tâm ngọt, nhưng vừa đến buổi trưa người đặc biệt nhiều, phần lớn đều là công nhân viên công ty gần đó tới dùng cơm.
Nhưng đến lúc xế chiều người dần ít đi.
Buổi sáng Doãn Manh học xong tiết học cũng đã 12 giờ, lúc tự mình ăn cơm xong đến thì cũng đã qua thời điểm tiệm cơm bận rộn nhất rồi.
Phần lớn đều là thành phần tri thức ôm máy vi tính uống cà phê làm việc, vì vậy công việc của Doãn Manh chính là thỉnh thoảng pha một tách cà phê, tiện thể xem Lô Thiên Hào làm bài tập.
Cô thật sự có thể tìm được cơ hội tốt để trị Lô Thiên Hào rồi. Thằng nhóc này rất chắc nịch, đang trong giai đoạn hiếu động thích quậy phá, dĩ nhiên sợ nhất là làm bài tập. Nhưng cô nhỏ Doãn quản nhóc con ở những phương diện khác, học tập còn chưa quản tới, thánh chỉ hạ xuống, con gấu con cũng phải ngồi thẳng đọc sách cho cô.
Hơn nữa Doãn Manh vốn dựa vào lấy cớ phát tiết hận thù cá nhân, Lô Thiên Hào nhìn thấy cô bước vào quán cơm, khuôn mặt đều thành trái khổ qua.
Khổ qua - Lô Thiên Hào mím môi: "Hôm nay có thể không bảo em viết nhật ký không?"
Ngày hôm qua Lô Thiên Hào kìm nén một ngày viết ra một câu nhật ký: hôm nay Manh Manh bảo mình viết nhật ký, sau đó mình viết.
Câu nhật ký qua loa lấy lệ này cứ như vậy liền bị Doãn Manh nhất trạng bẩm báo đến chỗ cô nhỏ Doãn, cô nhỏ Doãn cảm thấy vấn đề vô cùng nghiêm trọng, để biểu thị cô ấy coi trọng, hôm nay cô ấy tự mình đến chi nhánh này trông chừng Lô Thiên Hào.
Lô Thiên Hào tiếp nhận được ánh mắt "Làm người lạnh gan" của cô nhỏ Doãn, rùng mình một cái, rốt cuộc ngậm miệng lại không có đòi hỏi nữa.
Doãn Manh hài lòng gật đầu một cái: "Lấy sách ngữ văn mở bài thứ hai xem một lần đi, hiểu tranh chữ, mấy bài văn này, chờ chị làm xong việc sẽ tới đây hỏi." Sách ngữ văn này, là sách ngữ văn cô nhỏ Doãn đề cập mua học năm nhất tiểu học trước, vẫn là cô ấy yêu cầu, nói trẻ con ở tuổi này, không biết số học, không biết Anh ngữ, nhưng nhất định phải biết ngữ văn, học được ngữ văn chắc chắn sẽ làm nền tảng cho công việc, bảo là học trụ cột trước.
Doãn Manh bước đi như bay đi tới phòng bếp, để lại Lô Thiên Hào kêu rên không ngừng.
Con gấu con bị uy hiếp bĩu môi quay về phía Doãn Manh làm mấy cái mặt quỷ, nhưng ở dưới cái nhìn chằm chằm của cô nhỏ Doãn, đành phải mím môi rầm rì xem.
Tâm tình Doãn Manh tốt dị thường, loay hoay cà phê cùng cái ly, nhận vài đơn đồ uống.
Vừa làm việc vừa nghe tiếng nhạc đệm đọc sách của Lô Thiên Hào, lại không nghĩ rằng không bao lâu sau âm thanh của nó biến mất.
"Tại sao ngừng?" Doãn Manh dừng đồ vật trong tay lại, đi ra ngoài.
Thực ra Lô Thiên Hào ngồi ở khu vực khách hàng, chỉ chệch với gian phòng bếp ở phía sau của Doãn Manh một chút, cho nên cô vừa lúc có thể nghe tiếng đọc sách lanh lãnh của Lô Thiên Hào.
Cô liếc mắt nhìn về phía trước cái bệ một cái, chỉ còn lại mấy người phục vụ vội vàng, di động của cô nhỏ Doãn đặt ở bên này biến mất, chắc là có chuyện đi ra ngoài rồi.
Cô âm thầm suy đoán trong lòng, con gấu con này, quả nhiên cô nhỏ vừa đi là không biết họ gì liền, lại thành vịt thả rong rồi!
Nên cho nó biết chút lợi hại mới được!
Đang suy nghĩ, Doãn Manh liền cởi tạp dề ra quăng lên bàn, xông ra ngoài: "Lô Thiên Hào! Em không học sách phải không!"
Lại không nghĩ rằng Lô Thiên Hào còn ngồi ở vị trí cũ, vừa không có chơi cục gôm, cũng không phá bút máy, mà là đang nói chuyện cùng một nam sinh cao trung tuổi sấp xỉ với Doãn Manh ngồi ở đối diện.
Hai người vừa nghe giọng nói của Doãn Manh, trong nháy mắt đều quay đầu lại bình tĩnh nhìn về phía cô.
"Hi!" Lâm Kha cười sáng lạn, lên tiếng chào.