Tiểu Đậu và Tiểu Ái vẫn còn ở ngoài phòng khách, nghe được tiếng động bên trong, tụi nó còn không thèm nhấc mí mắt lên xem.
Tiểu Đậu đã ngủ rồi, nó nằm trên sô pha cuộn người lại.
Tiểu Ái chán nản với đám người kia, quyết định không màng nhân sinh giơ chân nhấn nút tắt ti vi trên điều khiển, sau đó ngáp một tiếng đi đến chỗ Tiểu Đậu, nằm xuống gác đầu lên người nó.
Ở trong phòng, tiếng thở dốc xen kẽ tiếng nức nở của người nào đó vang lên.
Bạch Lộ vòng tay qua cổ ôm lấy bác sĩ Giản, chân cũng quấn chặt lấy eo Giản Diệc Minh, tiếp nhận từng cú thúc của người phía trên, nước mắt không ngừng rơi xuống làm ướt đẫm gối đầu.
Giản Diệc Minh sợ làm cậu đau cho nên không dám động mạnh, anh cúi đầu, dịu dàng hôn lên khóe mắt cậu.
"Anh... em không sao... anh... mau làm đi."
Bạch Lộ ở bên dưới nói không thành tiếng, giọng nói ngắt quãng cùng với tiếng thở nặng nề vang lên khắp phòng.
Giản Diệc Minh hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy cậu. Cậu cắn chặt môi đến trắng bệch, nhưng khoái cảm theo từng động tác ra vào của người bên trên khiến nơi đó không ngừng siết lại.
Mồ hôi trên trán chảy xuống dọc theo cổ đến xương quai xanh, rơi xuống người Bạch Lộ.
Giản Diệc Minh hôn cậu, lưỡi luồn vào trong khoang miệng, khẽ nhấm nháp hương vị quen thuộc kia.
"Ư... chậm... chậm một chút... "
Nghe thấy cậu nói vậy, anh đành phải thả chậm động tác của mình nhưng vẫn không dừng lại.
Đợi cho cậu thoải mái một chút liền đẩy nhanh tốc độ.
"Lộ Lộ."
"Ưm... "
"Gọi tên anh đi."
"Giản... Giản Diệc Minh... a... "
Bác sĩ Giản hôn lên mái tóc cậu, sau đó là đến mắt, chóp mũi, cuối cùng là môi rồi dời đến vết cắn trên cổ. Anh liếm lên vành tai cậu, hơi thở nóng ấm dồn dập phả vào tai làm cho dục vọng càng cao thêm.
Bạch Lộ bị dày vò đến mức ngủ luôn, Giản Diệc Minh chỉ đành ôm cậu vào phòng tắm, đặt cậu vào bồn nước ấm.
Đợi tắm xong cho cậu, anh liền thay đồ ngủ vào cho cậu, ôm cậu qua phòng khác, phòng trước đã thành một mớ hỗn độn rồi, không thể ở lại được.
Bạch Lộ bởi vì quá mệt mà ngủ thẳng cho tới mười một giờ mới chịu dậy.
Giản Diệc Minh vẫn nằm bên cạnh cậu, cánh tay rắn chắc ôm chặt cậu.
Bạch Lộ mở điện thoại lên xem, sau đó nở một nụ cười, rướn cổ lên hôn vào chóp mũi anh. Bác sĩ Giản có chút ngứa, chầm chậm mở mắt ra, dịu dàng nhìn cậu.
"Chào buổi sáng."
"Ai nha, đã là buổi trưa rồi."
Cậu bật cười, dụi dụi vào lồng ngực anh.
Bên ngoài sớm đã bị phủ một lớp tuyết dày đặc, hiện tại bởi vì tuyết vẫn còn rơi, cho nên xe dọn tuyết không thể tới được.
Bác sĩ Giản thức dậy làm bữa sáng cho cậu, còn Bạch Lộ vẫn còn nằm ườn trên giường.
"Muốn ăn gì?"
"Cái gì dễ nuốt, miễn không phải cháo là được."
Một lúc sau, có tiếng chuông cửa vang lên, Giản Diệc Minh ra ngoài mở cửa, Giang Cảnh Văn không để ý liền nhào tới ôm chầm lấy anh, mỉm cười đầy thân thiện.
"Tiểu Lộ tử, nhớ anh không nè?"
"Buông!"
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, Giang thiếu lúc này mới định thần lại, nhìn kỹ người trước mặt, không khỏi ngây người.
"Anh... anh Giản."
"Tìm ai?"
"Đương nhiên là tìm Tiểu Lộ Tử rồi."
Giản Diệc Minh 'hừ' lạnh một tiếng, bước sang một bên để Giang Cảnh Văn vào nhà. Anh thực sự không thích hắn chút nào, bởi vì Bạch Lộ đối với hắn vô cùng thân thiết, dù sao bọn họ cũng chính là nhìn nhau từ nhỏ mà lớn, còn anh chỉ là sau này mới gặp được cậu.
Đúng lúc này Bạch Lộ bước ra, trên người mặc bộ đồ ngủ, cổ áo trễ xuống làm lộ ra bờ vai cùng phần cổ trắng nõn.
Nhưng Giang thiếu đâu để ý cái này, cái mà hắn để ý nhất là vết răng trên vai cậu.
Bạch Lộ dường như chưa nhận ra, cậu dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nói:
"Ủa, Văn nhi, sao anh lại ở đây?"
"Khụ... mẹ anh, mời em đến nhà chơi."
Giang Cảnh Văn ho khan một cái, dời đi tầm mắt của mình.
Giản Diệc Minh đi đến chỗ cậu, vươn tay kéo cổ áo của cậu lên, che đi dấu vết khiến người khác nhìn vào liền thấy xấu hổ.
Cậu ngơ ngơ ngác ngác nhìn bác sĩ Giản.
"Không đi, em ấy đang bị bệnh."
"Ok, em hiểu. Vậy Tiểu Lộ Tử, anh về trước nhé."
Giang Cảnh Văn còn chưa kịp ngồi ghế uống nước liền nhanh chóng xách mông trở về nhà mình.
Bạch Lộ ôm lấy Giản Diệc Minh, dụi dụi vài cái.
Anh đẩy đầu cậu ra, lôi lại sô pha ngồi.
"Ngồi ở đây, đợi một chút sẽ có đồ ăn."
Bạch Lộ nằm ở nhà ăn không ngồi rồi, chỉ có ngủ với xem ti vi, thỉnh thoảng sẽ đến nhà Giang Cảnh Văn chơi.
Hôm nay công ty đột nhiên sắp xếp cho cậu một show thực tế, chính là cùng một đám người mới đi trải nghiệm cuộc sống thôn quê.
Ai nha, Bạch ảnh đế của chúng ta từ nhỏ đều là sống trong nhà lớn, có bao giờ đến thôn quê bao giờ đâu.
Lần nay đi cũng phải mất tầm hơn hai tháng, vậy thì cũng gần đến tết rồi, không biết có thể về kịp không nữa.
Bác sĩ Giản sau khi về nhà liền nhận được tin bà xã nhà mình đã xách va li đi tham gia chương trình, anh chỉ có thể bất lực nhìn Tiểu Đậu và Tiểu Ái.
Ngồi trên máy bay, bên cạnh là hai tiểu bối cùng công ty đang nổi gần đây và Đàm Châu. Hai tiểu bối này ỷ mình có nhiều miến lại được công ty ưu ái liền lên mặt, vậy mà không nhìn lại xem người kia còn nổi tiếng hơn cả mình, người ta là tiền bối, cũng không thèm so đo với người mới làm gì.
Bạch Lộ đeo bịt mắt lên đầu, mở sách ra đọc, nhìn cảnh này ai cũng sẽ nghĩ cậu thích đọc sách, nhưng không, ngoài bác sĩ Giản ra không ai biết được cậu đọc sách là để thôi miên mình dễ ngủ hơn.
Đàm Châu đưa cho cậu một đĩa hoa quả.
"Tiểu Lộ, ăn hoa quả."
"Cảm ơn Đàm ca."
Hai tiểu bối kia thấy vậy, một người liền mở miệng nói:
"Quan hệ của hai người tốt thật nhỉ?"
"Thường thôi."
Đàm Châu lạnh giọng trả lời, anh đã sớm không vừa mắt đám tiểu minh tinh này rồi, ban nãy gặp cũng không thèm chào bọn họ.
Đáp chuyến bay đến tỉnh An Huy sắc trời cũng đã gần tối, hiện tại đang là năm giờ chiều. Bọn họ đứng ở sân bay đợi một chút liền có xe của tổ chương trình đến đón, đưa bọn họ đến chỗ đã chuẩn bị sẵn.
"Đến rồi, đến rồi kìa."
Vị đạo diễn bụng bia bước tới, cười cười nhìn một đám người bọn họ.
Show thực tế này rất lớn, đạo diễn cũng là người có tiếng trong giới, đã nhiều lần đoạt giải thưởng.
Vốn dĩ lần này chính là do ở nhà không có việc gì làm nên cậu mới đồng ý tham gia chương trình này, ai biết một lần đi lại mất hơn hai tháng.
"Trương đạo, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp, tiểu Lộ."
Bạch Lộ cong cong khóe mắt bắt tay cùng Trương đạo, kỳ thực vị đạo diễn này vô cùng thích cậu, mặc dù trước kia chưa từng hợp tác qua, nhưng đã tiếp xúc với nhau, ông còn nói nhất định sẽ mời cậu tham gia chương trình của mình, cậu cũng vui vẻ đồng ý.
"Trương đạo."
"Tiểu Châu, thằng nhóc này, không phải nói không tham gia?"
Trương đạo vỗ lưng Đàm Châu một cái, anh gãi gãi đầu, cười ngượng ngùng.
"Là tiểu Lộ kéo cháu đi, cũng xem như đi du lịch vậy."
Thật ra Đàm Châu là cháu trai của vị đạo diễn này, trong giới giải trí ấy à, dù cho bề ngoài có ngây thơ như thế nào nhưng đằng sau chưa chắc đã đơn giản. Có những người nổi tiếng được chưa chắc đã là do diễn xuất tốt, sau lưng hẳn là có chỗ dựa, có người diễn xuất tốt nhưng không nổi được, hoặc may mắn có vị nào đó nhìn trúng.
Bạch Lộ cũng là nằm trong số đó, mẹ cậu là diễn viên nổi tiếng, ba cậu cũng là ông lớn, cậu sớm đã được lót sẵn đường đi vào giới, sau đó cậu dùng thực lực của mình để chứng minh bản thân không cần ba mẹ chống lưng, đoạt được nhiều giải thưởng.
Lần này lấy danh nghĩa là dẫn theo người mới nhưng cậu biết, công ty là muốn hai tiểu bối kia cùng ké độ nổi tiếng của họ.
"Trương đạo, chào ngài, tôi đã nghe đến chương trình của ngài lâu rồi, tôi rất thích."
"Ừm."
Nhìn đến hai tiểu hoa kia, sắc mặt Trương đạo liền không còn tươi như lúc nãy nữa, hai người kia dường như cũng nhận ra, tỏ vẻ lúng túng.
Bạch Lộ thở dài một hơi, đứng ra phá vỡ bầu không khí này.
"Trương đạo, đây là người mới của công ty cháu, Vương Tiệp và Tạ Lẫm."
"Vậy sao? Nào, mau chuẩn bị đi."
"Đạo diễn, bên phía giải trí Tinh Không đến rồi."
"Vậy thì mau đi thôi."
Cậu kéo va li, mắt hơi hướng về phía trước, nhìn hai người vừa bước xuống từ xe.