Bạch Lộ bày ra vẻ mặt cam chịu nhìn bát cháo trên tay mình, một lúc lâu mới miễn cưỡng ăn một thìa.
Nữ chính Viên Hiểu Hiểu ngồi dịch sang chỗ cậu, nói nhỏ.
"Này tiểu Lộ, anh trai đó là ai vậy? Nhìn thật đẹp trai nha."
Cậu cười một cái, khẽ hướng về phía Giản Diệc Minh đang ngồi nhìn máy tính.
"Chồng em đó."
Viên Hiểu Hiểu ngay lập tức phản ứng lại, vỗ nhẹ lên đầu cậu.
"Đùa cái gì vậy!"
Bạch Lộ lè lưỡi làm mặt quỷ.
"Ai ya, ảnh là bác sĩ."
"Thật?"
"Em lừa chị làm gì."
Viên Hiểu Hiểu nghĩ cũng phải, gật gật đầu xem như chấp nhận câu trả lời của cậu. Nhưng trong lòng cô vẫn còn rất nhiều nghi vấn, giả như, nếu người kia thật sự là bác sĩ, tại sao đối với tiểu Lộ lại thân thiết như thế, cứ cho là bác sĩ tư nhân đi nữa thì cũng vậy.
Nhìn cử chỉ ân cần của anh trai kia cộng với ánh mắt lo lắng của y, thám tử họ Viên liền trực tiếp đưa ra suy luận của mình, quan hệ giữa hai người này nhất định có gì đó mờ ám. Có điều, mờ ám ở chỗ nào thì không biết được.
Viên Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm bác sĩ Giản không rời mắt, cuối cùng bị Đàm Châu ngồi bên cạnh ghét bỏ kéo về phòng.
Trong phòng hiện tại chỉ còn hai người, Bạch Lộ lúc này mới thả lỏng, cậu thở ra một hơi, đặt bát cháo đã ăn gần hết lên bàn, rời giường bước đến chỗ bác sĩ Giản.
Anh đang ngồi trên sô pha, ngón tay thon dài tinh tế lướt trên bàn phím máy tính. Cậu ngồi xuống bên cạnh, bĩu môi nhìn khuôn mặt góc nghiêm đang nghiêm túc làm việc của anh, cảm thán một câu.
"Bác sĩ Giản, anh biết không?"
"Hửm?"
Anh không rời mắt khỏi màn hình máy tính, trả lời cậu một câu xem như đang nghe cậu nói. Bạch Lộ để hai chân trên ghế, gác cằm lên tay, hơi nghiêng đầu sang một bên.
"Em thấy anh... hợp làm tổng tài hơn bác sĩ đó."
Giản Diệc Minh lúc này mới buông máy tính ra, đặt sang một bên, xoay ngoài đè cậu xuống sô pha.
"Vậy em có muốn thử vai diễn tình nhân của tổng tài không?"
"Ừm... vai này em chưa từng diễn qua, thử một chút cũng được."
Nhìn người dưới thân cong cong khóe mắt, miệng nhếch lên câu dẫn mình, cậu lại đang mặc áo sơ mi có phần không vừa người cho lắm, mà ban nãy do động tác của anh, áo sơ mi của cậu bị vén lên để lộ ra phần eo thon thả, cái cổ trắng nõn cùng xương quay xanh ẩn hiện.
Giản Diệc Minh khẽ nhếch môi, trong mắt tràn ngập ý cười, sau đó anh giơ tay, búng vào trán cậu một cái, chống tay ngồi dậy. Bạch Lộ bị đau, nằm lăn sang một bên xoa xoa trán, nước mắt lưng tròng ủy khuất nói:
"Anh đánh em, có phải không thương em nữa không?"
Bác sĩ Giản còn bày đặt suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
"Hình như đúng là vậy."
Cậu triệt để lặng thinh, không còn nói được lời nào nữa.
Nhưng cậu không cam tâm, Bạch Lộ tóm lấy cái máy tính của anh, vứt sang một bên sau đó nhảy lên đùi anh ngồi, hai tay vòng qua cổ ôm chặt lấy anh.
"Em muốn làm gì?"
"Em muốn làm gì anh còn không rõ."
"Em đang bị bệnh, đừng nghịch nữa, mau leo xuống."
"Em không nghe, anh có giỏi thì đánh em đi."
Giản Diệc Minh lúc này đã hết kiên nhẫn, trực tiếp luồn tay xuống, bế Bạch Lộ lên bước về phía giường.
Cậu đột nhiên bị ném 'bịch' một cái, còn chưa kịp định thần lại, người kia đã đè chặt cậu xuống, cúi người cắn lên cái cổ trắng nõn. Bạch Lộ hốt hoảng, vội đẩy anh ra, nhưng hai tay bị Giản Diệc Minh khóa chặt trên đầu, chân cũng không cử động được.
Cậu không chịu được liền mở miệng cầu xin anh.
"Bác sĩ Giản, em sai rồi, anh đừng cắn ở đó mà."
Giản Diệc Minh mỉm cười nguy hiểm, nói nhỏ vào tai cậu.
"Là em bắt đầu trước, bây giờ lại cầu xin anh dừng lại, muộn rồi."
Bạch Lộ run một cái, sau lưng lạnh toát, đang định mở miệng nói gì đó, môi đã bị một vật thể ướt át liếm qua, sau đó là chiếm lấy. Lưỡi của Giản Diệc Minh cạy mở răng cậu, cẩn thận tiến vào như dò xét, sau đó là thô bạo cuốn lấy lưỡi của cậu.
Bạch Lộ cả người mềm nhũn, cậu nhắm chặt mắt, khóe mắt ngấn nước.
"Bác sĩ Giản, em... em sai rồi... "
Cậu nức nở một tiếng, cứ tưởng anh sẽ mềm lòng rồi tha cho cậu, ngược lại Giản Diệc Minh càng hung giữ hơn.
Anh vươn tay, luồn vào trong áo cậu, sau đó liền chọc cho cậu bật cười.
"Giản Diệc Minh... đừng chọc nữa..."
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Bạch Lộ như được cứu rỗi, vội vàng đẩy anh ra, chạy đi mở cửa.
Cậu chỉnh lại quần áo một chút, mỉm cười vặn tay nắm cửa.
"Tiểu Lộ."
"Chị Hiểu Hoa."
"Ai ya, em cuối cùng cũng tỉnh rồi, dọa chị sợ chết khiếp."
Tiểu trợ lý Hiểu Hoa nhìn thoáng qua vết cắn trên cổ Bạch Lộ, mặc dù cậu đã rất cẩn thận che đi nhưng vẫn bị lộ ra, sau đó cô lại ngước mắt nhìn vào phòng, bác sĩ Giản đang ngồi trên giường đọc sách, tiểu trợ lý không tiện vào trong, dài dòng một chút, nhắc nhở cậu nhớ phải uống thuốc, đừng làm chậm trễ thời gian, mặc dù đạo diễn và mọi người đều rất yêu quý cậu nhưng không được vì vậy mà lơ là.
Bạch Lộ xem như biết điều, gật gật đầu nghiêm túc lắng nghe, đợi cô đi rồi, cậu đóng cửa phòng, khóa trái cửa, sau đó như con mèo nhỏ mà nhào lên giường, chui vào lòng anh nằm.
Giản Diệc Minh liếc cậu một cái lại đọc sách của mình.
Cậu vươn tay, chọc chọc tay anh, nói:
"Bác sĩ Giản, anh đang đọc sách gì vậy?"
"Có nói em cũng không hiểu."
"Nói một chút em sẽ hiểu."
Bạch Lộ cọ cọ đầu vào ngực anh, sau đó nhướng người lên hôn một cái lên sườn mặt của người kia.
"Ngày mai em phải trở lại trường quay."
"Còn chưa khỏi bệnh mà?"
Cậu quay người, lưng tựa vào lòng anh, đầu hơi ngả ra sau đặt lên vai anh. Bác sĩ Giản điều chỉnh lại tư thế, để cậu dựa vào mình thoải mái hơn.
"Phải chịu thôi, mọi người đều đang đợi em, tranh thủ thời gian quay sớm một chút mới có thể nhanh chóng về nhà với anh."
"Ừm."
"Bác sĩ Giản."
"Anh đây."
"Ngày mai anh về sao?"
Anh 'ừm' một tiếng đáp lời, sách trên tay bị gập lại đặt sang một bên.
"Giản Diệc Minh."
"Sao?"
"... "
Cậu mím môi, im lặng một chút, sau đó xoay người đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu, mỉm cười nói:
"Em đột nhiên quên mất mình muốn nói gì rồi."
Giản Diệc Minh dỗ cậu ngủ xong, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh ôm lấy cậu, đánh một giấc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch Lộ vươn tay sờ sang bên cạnh, chỉ chạm vào được không khí, quả nhiên bác sĩ Giản đi rồi, vết cắn trên cổ đã được cẩn thận dán lại.
Trên đầu giường còn đặt một cốc nước ấm được đậy cẩn thận, có vẻ anh rời đi chưa lâu, còn có một tờ giấy nhắn, nét chữ nắn nót thẳng hàng in trên giấy màu vàng.
Đều chỉ là dặn cậu cái này cái nọ, cuối câu còn có một hình trái tim nhỏ.
Bạch Lộ bật cười, vuốt nhẹ lên chỗ hình vẽ kia, bác sĩ Giản thật trẻ con, nhưng cách viết này chính là do cậu dạy anh, cậu nói mỗi lần viết thứ gì cho cậu cũng phải để lại một hình trái tim nhỏ ở cuối cùng. Không ngờ bác sĩ Giản vậy mà còn nhớ.
Sau khi thay đồ xong, cậu bị tiểu trợ lý kéo đến trường quay.
Mọi người thấy cậu liền hỏi thăm nói cậu sao rồi, đã khỏe lại chưa, cậu chỉ cười cười nói mình không sao.
Hôm đó, tổ phim đăng weibo cảnh chụp hậu trường của cậu với nội dung @Bạch Lộ cảm ơn cậu bị bệnh nhưng vẫn cố gắng hoàn thành xong phân diễn của mình, thật rất hiếm diễn viên nào như vậy.
Fan ở bên dưới lập tức đổ xô bình luận.
[Trời ơi, Lộ Lộ nhà tui bị bệnh sao?]
[Lộ Lộ có sao không vậy, bệnh có nặng không?]
[Hôm đó tui có mặt ở trường quay, Lộ Lộ mặc áo mỏng chạy trong mưa, còn bị ngã nữa.]
Fan bình luận bên dưới đều rất lo lắng cho cậu, nói cậu nhất định mau chóng khỏe bệnh, còn đặc biệt gửi quà đến đoàn phim cho cậu.
Bạch Lộ lúc này cũng được người đại diện nói nên đăng weibo trả lời fan.
Cậu trở về phòng, nằm trên giường lăn lộn một vòng, ước định thời gian sau đó gọi cho Giản Diệc Minh.
Đầu giây bên kia không nhanh không chậm bắt máy.
"Alo."
"Bác sĩ Giản, làm sao đây, mới qua có mấy tiếng mà em đã nhớ anh rồi."
Anh thở ra một hơi, xoa xoa mi tâm.
"Anh có nhớ em không?"
"Nhớ."
Mấy y tá đứng ngoài phòng bệnh lén nhìn vào, thấy bác sĩ Giản hôm nay vẫn đẹp trai như vậy nhưng thế mà lại thuộc về người khác rồi.
Nói chuyện với Giản Diệc Minh một chút, cậu mở máy ảnh ra, chụp lại đồ của fan tặng kèm một lời cảm ơn bên dưới.
Fan vui vẻ đáp lại lời cậu.