Giản Diệc Minh ngồi trong phòng bệnh của mình, bệnh nhân chờ ở bên ngoài rất nhiều, bác sĩ và y tá bận rộn đi qua đi lại.
"Bác sĩ Giản, bệnh án mà anh cần đây!"
"Ừ! Cảm ơn em!"
Tiểu y tá Y Y gật đầu đặt tập hồ sơ xuống bàn, đang định rời đi, hai mắt liền lóe lên tia sáng, quay đầu nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm bút của anh, cô nàng run rẩy, chỉ chỉ vào thứ kia, dường như vô cùng hoảng sợ.
"Nhẫn... nhẫn... bác sĩ Giản, anh đeo nhẫn..."
Giản Diệc Minh lúc này mới để ý đến tay trái mình có thêm một chiếc nhẫn bạc, anh mỉm cười nhẹ, nhìn vào đó đầy dịu dàng nói:
"À! Là nó sao..."
"Bác sĩ Giản, anh mau giải thích cho em, nhẫn này là như thế nào, chắc không phải là đeo cho đẹp đâu nhỉ?"
"Là nhẫn kết hôn!"
Nhẫn... NHẪN KẾT HÔN!!!!
Tiểu y tá Y Y trợn trắng mắt sau khi nghe thấy lời giải thích về sự tồn tại của chiếc nhẫn kia, không nghe thì thôi, nghe xong càng khiến người ta không thể tin được.
Nam thần của khoa ngoại, nam thần của cô, kết hôn rồi...
Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao không ai hay biết vậy? Đối tượng của anh ấy là ai? Ôm một đầu đầy dấu chấm hỏi ra khỏi phòng bệnh, tiểu y tá ngơ ngẩn còn suýt đụng trúng một bác sĩ đang đi tới.
Hôm nay là một ngày vô cùng vô cùng không có gì đặc biệt của Bạch Lộ, phải, bởi vì nó thực sự không có gì đặc biệt cả.
Cậu nhàm chán lộn nhào trên ghế sô pha, hết làm trò con mèo lại quay sang lướt weibo, không có gì cả, rất nhàm chán.
Tiêu đề top một, top hai và top ba hotsearch vẫn xoay quanh câu chuyện về cậu và người bạn trai bí ẩn. Bạch Lộ 'hừ' một tiếng, dễ gì tui cho mấy người biết ông xã của tui là ai.
Cậu quăng điện thoại sang một bên, lăn một vòng đến bên cạnh Giản Diệc Minh, cọ cọ vào ngực anh. Bác sĩ Giản đang đọc sách, bị bộ dạng đó của cậu làm cho sở khóc dở cười, nói:
"Em làm gì vậy?"
"Giản Diệc Minh!"
"Hả?"
"..."
Cậu im lặng ngước mắt nhìn chằm chằm anh, trầm ngâm một lúc.
"Em đói rồi!"
Bạch Lộ nói xong câu đó thì người mềm oặt xuống, trở thành sợi bún di động uốn éo qua lại, Giản Diệc Minh bật cười, bất đắc dĩ đứng dậy đi vào bếp, thật hết cách với con người này mà.
"Muốn ăn gì?"
"Mì trứng, em muốn ăn mì trứng!"
Đúng lúc này có tiếng chuông cửa vang lên, bác sĩ Giản đang bận trong bếp liền để cậu đi ra mở cửa, cậu cũng không nghĩ ngợi gì, trực tiếp phi ngay ra ngoài.
"Bác sĩ Giản!"
'Rầm' một tiếng, Bạch Lộ đóng cửa, lao vào trong bếp, để lại năm con người bên ngoài trừng mắt nhìn nhau. Giản Diệc Minh thấy vậy liền hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Cậu nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt vạt áo anh.
"Đồng nghiệp của anh tới!"
"Hả?"
Giản Diệc Minh ngây người một lúc sau đó mới phản ứng lại, vội vã bỏ việc trên tay mình xuống, kéo Bạch Lộ vào trong phòng ngủ.
"Em... ở trong này một lát được không?"
Cậu chớp chớp mắt, nhìn bộ dạng vô cùng ấm ức.
Tại sao lại không ấm ức được chứ, rõ ràng đây là nhà cậu, người kia là chồng cậu, có điều cậu không được lộ mặt, còn không được để người khác biết đến sự tồn tại của cậu. Bạch Lộ bĩu môi ủy khuất gật gật đầu, không thèm nhìn bác sĩ Giản nữa, xoay người chui lên giường.
Giản Diệc Minh có chút chột dạ.
"Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi!"
Anh mỉm cười, mời đám người bên ngoài vào nhà, Y Y là người lấy lại tinh thần đầu tiên, vội dồn hỏi:
"Bác sĩ Giản, có phải em bị hoa mắt không? Rõ ràng ban nãy em thấy người mở cửa là Bạch ảnh đế mà. Không đúng, chính xác là anh ấy, ai em cũng có thể nhìn nhầm, sao em có thể nhìn nhầm thần tượng của em được chứ?"
Giản Diệc Minh nuốt vào một ngụm nước bọt, nhanh chóng chuyển chủ đề để lấp liếm cho qua chuyện này.
"Sao đột nhiên mọi người lại tới đây?"
"Là tiểu Lục nói muốn đến nhà anh ăn lẩu, nguyên liệu bọn em cũng đã mua rồi, xin lỗi không báo trước cho anh."
"Ừ! Không sao!"
Thật ra là có sao đấy, anh biết mấy đứa có lòng tốt, nhưng mấy đứa đã phá hỏng ngày nghỉ tốt đẹp của anh rồi.
Bạch Lộ nằm trong phòng không biết bên ngoài đang diễn loại kịch câm gì, cậu cứ ù ù cạc cạc cho tới khi ngửi thấy mùi lẩu cay thơm ngào ngạt chui vào phòng mình, hai mắt cậu liền sáng lên, nhưng ngay sau đó tâm tình liền trở nên buồn bực.
Giản Diệc Minh cái đồ xấu xa nhà anh, dám giấu em ăn lẩu cùng người khác, lát nữa bắt anh ra sô pha ngủ.
Bạch Lộ chỉ có thể ngửi mà không thể ăn, gần ngay miệng mà không thể nuốt, cậu tức tối đạp chân loạn xạ trên giường khiến nó nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn.
"Ngon quá đi, quả là bác sĩ Giản, làm việc cũng giỏi, nấu ăn cũng giỏi, ai mà lấy được anh đúng là kiếp trước cứu cả thế giới."
Giản Diệc Minh bật cười, đáp lại:
"Không có khoa trương như vậy đâu!"
"Bác sĩ Giản, mẹ anh có nhận con dâu như em không, cái gì em cũng biết làm, chỉ cần mỗi ngày được ăn cơm anh nấu thôi... "
"Cút cút, ngậm cái miệng chó của cậu lại đi! Đúng là đồ ăn cũng không bịt được miệng cậu mà."
Lục Ngôn vừa nói hết câu đã bị vị đồng nghiệp nam bên cạnh mắng một tiếng, hắn bĩu môi liếc gã, tiếp tục ăn.
Mà bác sĩ Giản bên này hiện tại đang nghĩ tới bà xã của mình không biết bây giờ sao rồi, anh cắn cắn đũa, sắc mặt hơi trầm xuống. Tiểu y tá Y Y thấy vậy liền hỏi:
"Bác sĩ Giản, anh sao vậy?"
"Không, không có gì!"
Anh lắc lắc đầu, tiếp tục cắn đũa.
Đúng lúc này Bạch Lộ không chịu được nữa liền từ trong phòng lao ra ngoài, hét lên:
"Em không nhịn được nữa rồi!"
Sau đó cậu trực tiếp nhào vào lòng anh, Giản Diệc Minh ban đầu hơi ngơ ra, tiếp đến là hốt hoảng. Năm con người ngồi xung quanh trợn mắt nhìn chằm chằm cậu, cuối cùng bọn họ nghe thấy một tiếng hét thấy thanh.
"Mẹ ơi, đây chẳng phải Bạch ảnh đế của tôi sao?"
Tiểu y tá Y Y vừa thấy thần tượng của mình hai mắt liền sáng lên, hai chân và tay đều không còn khí lực gì cả.
Bạch Lộ đang bực tức, nào dư hơi tới mức quản mấy chuyện này, cậu hiện tại chỉ muốn ăn thôi.
Giản Diệc Minh nhìn người trong lòng mình, bất đắc dĩ thở dài một hơi, luống cuống đẩy cậu ra. Bị hành động của anh làm cho đứng hình, cậu ngơ ngác đưa mắt về phía Giản Diệc Minh.
Chỉ thấy anh có vẻ tránh né mình, cậu mím môi, miệng mấp máy.
"Anh có ý gì?"
Giản Diệc Minh không đáp, bên kia tiểu y tá còn rất không hiểu tình hình mà chạy tới lắc lắc vai cậu, liên tục nói 'Bạch Lộ, có thể cho em xin chữ ký không? Còn có chụp ảnh nữa!'. Cuối cậu tức giận hét lên 'các người im hết đi!'
Không khí rơi vào tĩnh lặng, Bạch Lộ ôm chặt lấy đầu mình, bên tai không ngừng vang lên mấy câu nói gì đó cậu không nghe rõ, nhưng nó khiến cậu khó chịu, khiến cậu như muốn phát điên lên.
"Lộ Lộ, Lộ Lộ!"
Bạch Lộ giật mình tỉnh dậy, trái tim trong ngực đập mạnh liên hồi, cậu nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại ở người phía đối diện. Người ấy đang lo lắng cho cậu, chất giọng vô cùng dịu dàng làm cậu an tâm hơn phần nào, hóa ra tất cả đều chỉ là giấc mơ của cậu mà thôi.
"Em sao vậy?"
Bạch Lộ nhổm người dậy, vòng tay qua ôm lấy cổ anh, có chút tủi thân.
"Em ban nãy mơ thấy ác mộng, em mơ thấy anh không cần em nữa..."
Giản Diệc Minh mỉm cười nhẹ, bế cậu dậy ôm vào lòng, dịu dàng vỗ về cậu.
"Ác mộng thường trái ngược với sự thật, anh làm sao có thể rơi em được, em ngốc như vậy, để em một mình lỡ bị kẻ xấu lừa đi mất thì sao?"
"Anh mới ngốc, em... em... hu hu, Giản Diệc Minh, em nói cho anh biết, anh mà dám bỏ rơi em, em sẽ không tha cho anh đâu!"
"Sao lại khóc rồi?"
Bạch Lộ chôn mặt vào hõm vai anh, nghẹn ngào nói:
"Anh hứa đi!"
"Ừ ừ, anh hứa, như vậy được chưa? Lộ Lộ đúng là một túi khóc nhỏ mà..."
Cậu thút thít một hồi lâu, tới khi bụng kêu gào đòi đình công mới chịu ngẩng đầu lên, phát ra từng tiếng yếu ớt.
"Em đói!"
"Vậy túi khóc nhỏ muốn ăn gì nào?"
"Em không phải túi khóc!"
"Ừm!"
Cậu bĩu môi: "Em muốn ăn lẩu!"
Mấy ngày sau tâm trạng Bạch Lộ cực kì cực kì tốt, chuyện của mấy ngày trước dường như cậu đều đã quên hết cả rồi.
"Anh Tần, tiểu Ôn!"
"Bạch Lộ? Lâu rồi không thấy cậu qua đây nha!"
Tần An Phong mở cửa để cậu vào nhà, Bạch Lộ cũng không khách khí, dù sao đều là người quen cả.
"Em cũng không thể cản trở người khác yêu đương được!"
Nói xong còn rất tri kỷ liếc Ôn Dịch Nam đang trùm đầu đỏ mặt ngồi trên sô pha. Tần An Phong che miệng cười tủm tỉm, kéo cậu ngồi xuống, nói:
"Không phải hai người còn chưa đi tuần trăng mật sao? Đã chọn được nơi muốn tới chưa?"
Bạch Lộ vừa nghe thấy vậy thì giống như mất hết sức sống, đây chính là chuyện cậu đang đau đầu.
"Vẫn chưa! Hai người có ý tưởng gì không?"
Ôn Dịch Nam nãy giờ im lặng ngồi sau Tần An Phong đột nhiên nói:
"Hay anh đến Pháp đi!"
"Pháp..."
Bạch Lộ trở về nhà, cái từ đó cứ quanh quẩn trong đầu cậu mãi không thôi, đến Pháp sao?
Cậu ngồi trên sô pha, nhắn tin cho Giản Diệc Minh, nhưng nghĩ tới anh đang trong thời gian làm việc, cậu lại bỏ điện thoại xuống. Tiểu Ái bên cạnh kêu 'meo meo' vài tiếng biểu thị nó đang rất đói.
Bạch Lộ vươn tay xoa xoa đầu nó.
Đám mèo con trước đó đã bị đem đi hết rồi, chẳng giữ lại được đứa nào, bởi vì Giản Diệc Minh nói với cái tính lười biếng của cậu không có khả năng nuôi cả đàn mèo như vậy, Tiểu Đậu và Tiểu Ái cũng bị đem đi triệt sản.
Cậu đổ thức ăn ra bát cho tụi nó, vừa nghĩ tới viễn cảnh về tuần trăng mật tươi đẹp của mình cùng Giản Diệc Minh, khóe miệng bất giác cong lên vẽ thành nụ cười.