Giản Diệc Minh vốn dĩ đã ngủ say rồi, có điều chỉ vì một cú tiếp 'bụng' ngoạn mục của Tiểu Đậu khiến cho anh giật mình tỉnh dậy.
Tiểu Đậu phóng từ ngoài phòng khách vào, cứ tưởng nó sẽ trở về với tổ ấm của mình, ai mà ngờ được nó lại phi lên giường sau đó nhảy lên người anh.
Giản Diệc Minh ngồi dậy, xoa xoa mi tâm, nắm gáy tên tội phạm kia quăng sang một bên. Chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài, anh hơi ngẩn ra, đứng dậy rời giường.
Bạch Lộ không dám đi vào phòng, cậu sợ đánh thức Giản Diệc Minh, mà cậu lại đang đói, lúc nãy sau khi rời đoàn làm phim cậu đã lên máy bay luôn, vẫn chưa kịp bỏ gì vào bụng.
Bạch Lộ loay hoay trong bếp một hồi không tìm được thứ gì ăn, đang định xuống cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên kia đường để mua gì đó, quay lại liền bắt gặp ngay ánh mắt dịu dàng của người kia.
Giản Diệc Minh đứng dựa vào tường, anh khoác trên mình bộ đồ ngủ, một tay đút vào túi quần, mái tóc vì vừa ngủ dậy nên có chút rối.
Vừa nhìn thấy anh, Bạch Lộ liền không nhịn được bước tới, giơ tay ôm lấy Giản Diệc Minh, cọ cọ vào lồng ngực ấm áp của anh.
"Heo nhỏ, đói sao?"
Cậu gật gật đầu, tỏ vẻ mình đang vô cùng đáng thương.
"Thật may, anh cũng đang đói. Em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Anh mỉm cười xoa xoa đầu cậu, sau đó cầm áo khoác nắm tay cậu rời khỏi nhà.
Cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ, Bạch Lộ đeo khẩu trang và một chiếc kính gọng bạc, đây chính là cách người nổi tiếng cải trang khi ra ngoài đường. Cậu định đeo kính râm, nhưng đây là buổi tối, người ta nhìn thấy còn tưởng đầu óc cậu có vấn đề.
Nhân viên bán thời gian không để ý, với lại cửa hàng hiện tại ngoài cậu và anh ra thì không có ai, cho nên hai người họ cứ thong thả mà nắm lấy tay nhau.
Trời đã vào cuối thu, tiết trời khá lạnh, Bạch Lộ cho tay vào túi áo của Giản Diệc Minh, vừa đi vừa cười tít mắt.
"Ăn mì nhé?"
"Cũng được, lâu rồi không có được ăn mì vào đêm như vậy."
"Không phải bọn em đều phải giữ dáng sao, cũng đâu phải con gái? Béo một chút mới đáng yêu."
Giản Diệc Minh tự lầm bầm một mình, tay trái giơ lên cầm lấy hai gói mì đặt trên kệ. Sau đó hai người lại đi vòng qua mua một ít đồ lặt vặt rồi tính tiền.
Nhân viên còn không thèm nhìn khách, tính tiền xong lại quay đầu nhìn điện thoại. Như này có trộm vào chắc cũng không phát hiện ha?
'Cạch'
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiểu Ái đang nằm trên sô pha lập tức ngẩng cái đầu của mình lên, đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm túi đồ trong tay Giản Diệc Minh.
Anh cởi áo khoác vắt lên sô pha, đem túi đồ bước vào bếp, Bạch Lộ đi theo sau, vòng tay qua ôm lấy eo anh, gián ngực vào lưng anh.
"Làm gì?"
"Đâu có đâu."
"Em bớt nhoi đi. Ra ngoài kia xem ti vi với Tiểu Ái, đừng làm phiền anh."
"Ai ya, em đi lâu như vậy, anh một chút cũng không nhớ em sao? Người ta ôm anh một tí cũng kêu phiền, em dỗi đó."
Bạch Lộ không chịu buông tay, làm bộ ủy khuất bĩu môi một cái, quả nhiên không thể thắng được diễn xuất của tiểu ảnh đế mà. Giản Diệc Minh quay lại, giơ quả trứng đập vào trán Bạch Lộ một cái sau đó phì cười.
"Anh... anh đánh em. Hu hu... bác sĩ Giản không thương em nữa."
Cậu ôm lấy trán, nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Người khác nhìn vào biết có bao nhiêu đáng thương, vậy mà bác sĩ Giản không hề rung động tí nào, trái lại còn dùng thêm một quả trứng nữa đập vào trán cậu.
"Đầu của em cứng như vậy, bình thường toàn dùng để làm nũng với anh, bây giờ mới biết còn có công dụng này."
Bạch Lộ triệt để bị đánh bại, kỹ năng diễn xuất của cậu... không áp dụng được với Giản Diệc Minh.
Cậu quay mặt đi, ra sô pha ngồi không thèm để ý tới người trong bếp nữa.
Ti vi đang chiếu bộ phim cậu từng đóng, Bạch Lộ mặt không biểu cảm gì nhìn chằm chằm màn hình, xem phim mình đóng sao cứ thấy kỳ cục kiểu gì a.
Tiểu Đậu từ phòng ngủ đi ra, nhảy 'phịch' một cái lên sô pha sau đó nhào vào đánh nhau với Tiểu Ái.
Bởi vì Tiểu Đậu là giống Scottish Fold cho nên Tiểu Ái nhanh chóng bị áp đảo, bình thường hai con ngốc này toàn ăn với ngủ, ngoài ra chỉ có thể để làm thảm lông sưởi ấm cho mùa đông thôi, đây chính là tủi sưởi di động hình mèo rất đáng yêu và hữu ích nha.
Bạch Lộ xem ti vi một chút liền thấy chán, mở điện thoại ra lướt weibo, vừa lướt được một chút liền thấy ngay hình Giang Cảnh Văn chụp cùng núi rừng thiên nhiên, phía trên ghi 'ước gì có thể cùng tiểu Lộ tử trải nghiệm cảm giác tuyệt vời này.'
Bên dưới fan đổ xô vào bình luận, có fan của hắn, cũng có fan của cậu.
[ Mãi yêu Giang thiếu: má ơi, nhị thiếu nhà tôi thật là đẹp trai quá đi, núi rừng gì đó đều chỉ làm nền cho ảnh thôi. ]
[ Lộ Lộ là chân ái: tui ngồi thuyền Giang thiếu và Lộ Lộ nhà tui, mau mau ngồi cùng tui đi. ]
[ Nhị thiếu là của mị: hôm nay Văn Văn phi thường soái nha. ]
Nhìn một đống bình luận bên dưới bài viết của Giang Cảnh Văn, Bạch Lộ đỡ trán, thật không biết nên nói gì lúc này.
Kỳ thực cậu và hắn chính là đôi bạn thân nhất trong giới giải trí này, bởi vì hai nhà có quen biết cho nên cậu và hắn từ nhỏ đã chơi với nhau.
Mẹ của cậu và mẹ của Giang Cảnh Văn cùng là diễn viên, lại là chị em kết nghĩa kim lan, so ra cậu phải gọi Giang Cảnh Văn một tiếng anh, dù sao hắn cũng lớn hơn cậu hai tuổi.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại bỗng vang lên, là Giang Cảnh Văn gọi tới, đúng là vừa nhắc tào tháo thì tào tháo liền xuất hiện mà.
Bạch Lộ nhấc máy, bên kia ngay lập tức truyền đến âm thanh nghe là muốn đấm cho một cái của hắn.
' Lộ Lộ, còn chưa ngủ sao? '
"Ngủ cái rắm ấy, anh gọi đúng lúc quá ha?"
' Ấy, đừng nóng mà. '
"Có gì thì nói nhanh lên đi, em còn có việc."
' À thì, không phải ngày mai em rảnh sao? Mẹ nói lâu rồi không gặp em, mai nói em đến nhà ăn cơm. '
"Anh nói lại với dì để lúc khác đi, mai em thực sự không đi được. Đợi khi quay xong phim em sẽ đến."
Nói rồi, không đợi Giang Cảnh Văn nói gì nữa cậu liền cúp máy luôn.
Hắn ở đầu dây bên kia định mở miệng ra nhưng chỉ nghe được tiếng 'tút' dài, thầm mắng một câu 'cái tính khí này không biết giống ai?'
Bạch Lộ ngả đầu lên sô pha, ngước mắt nhìn vào trong bếp, chân đạp đạp vào hai con ngốc phía dưới.
"Bác sĩ Giản, em đói... "
"Xong rồi đây."
Giản Diệc Minh hai tay bưng hai tôi mì đến trước mặt cậu, mắt cậu lập tức sáng lên.
Tiểu Đậu và Tiểu Ái đánh nhau chán chê nằm lăn trên sô pha, ngửi thấy mùi thơm cái đầu nhỏ liền ngóc lên nhìn, hai lỗ tai dựng thẳng nghe ngóng.
Bạch Lộ cúi đầu húp mì sì sụp, ăn không thèm để ý đến ai.
"Coi em kìa."
Anh thở dài, vươn tay lấy khăn giấy trong hộp ra lau khóe miệng cho cậu. Bạch Lộ không những không tránh mà còn rất hưởng thụ.
Giản Diệc Minh bỏ khăn giấy vào thùng rác, nhìn cậu một lúc mới lên tiếng.
"Trưa nay em gọi cho anh... "
Bạch Lộ khựng lại một chút sau đó làm như không có gì tiếp tục ăn, nhưng hành động đó của cậu đã lọt vào mắt anh.
Giản Diệc Minh buông đũa, nhìn cậu chằm chằm.
"Ở trường quay xảy ra chuyện?"
"Làm sao có thể chứ, em ở đó rất tốt."
"Đừng hòng lừa anh. Lúc em gọi cho anh, giọng của em nghe giống như vừa khóc xong."
"Đương nhiên rồi, khi đó ăn lẩu mà, cay nên em khóc... "
Bạch Lộ nói càng ngày càng nhỏ lại, Giản Diệc Minh im lặng một chút.
"Lộ Lộ, đừng giấu anh. Không phải đã nói nếu như gặp ủy khuất, có anh làm chỗ dựa cho em."
Mũi cậu cay cay, hốc mắt đỏ lên.
Cậu quay người, chôn mặt vào ngực anh, nước mắt chảy xuống làm ướt áo ngủ. Giản Diệc Minh dịu dàng xoa mái tóc mềm của cậu, nhẹ giọng dỗ dành.
"Lộ Lộ ngoan."
"Hôm qua lúc quay phim, nữ chính không cẩn thận bị ngã, lúc đó em đứng bên cạnh tiện tay đỡ, do sàn trơn nên em và chị ấy ngã xuống hồ. Tối đó chị ấy đem canh đến cho em để cảm ơn, nói sợ em bị cảm. Ai mà biết cảnh đó bị chụp được, fan của chị ấy hôm sau đến chặn xe của em, còn mắng em..."
"Sau đó còn có người đem hộp có bỏ côn trùng và xác chuột chết đến trước phòng em. Em thật sự rất sợ."
Giản Diệc Minh vỗ vỗ lưng Bạch Lộ, vòng tay càng siết chặt hơn, gắt gao ôm lấy cậu vào lòng.
"Đạo diễn có biết không?"
"Có, ông ấy đã đổi khách sạn khác cho em rồi, cả đoàn làm phim cũng vậy."
"Nữ diễn viên đó thì sao?"
"Chị ấy... chị ấy đăng weibo thanh minh chuyện đưa canh, nói giữa em và chị ấy chỉ là chị em bình thường, bảo các fan đừng quấy rầy em nữa."