Nhất Kiếp Tân Sinh

Chương 2: Ngày đầu tiên tại dị giới.



Bầu trời trong xanh, nắng chiếu qua những hàng linh thụ trong hoa viên.

Kỳ Phong đã tỉnh giấc rồi và hắn đang suy nghĩ là làm sao hắn lại xuyên không đến được đây...

Hắn đâu biết nguyên nhân hắn xuyên qua là do một vị thần tối cao đã dùng pháp thuật dịch chuyển linh hồn hắn nhập vào thể xác của một thanh niên vừa mới chết này.

- Thế giới này đúng là như trong truyện tiên hiệp mà ta hay đọc nha. Con người có thể tu tiên có thể trường thọ. Có thể phi trảm sơn phá địa lăng không phi hành. Đặc biệt là phụ nữ ở thế giới này thật là xinh đẹp.

Hắn nghĩ thầm...

Và hắn muốn bước xuống giường nhưng cơn đau nhức từ cơ thể truyền tới làm hắn hít một ngụm khí lạnh...

Lúc này Như Nguyệt vội tiến đến đỡ hắn, lấy khăn lau mặt cùng với nước súc miệng cho hắn.

Hắn lau mặt xong xuôi.

- Cảm ơn tỷ.

Hắn nhìn nàng mỉm cười.

- Từ khi ngươi tỉnh lại tới giờ thì như biến thành người khác vậy. Bớt kiêu ngạo với lãnh khốc hơn.

Nàng dịu dàng nhìn hắn nói.

- Trước đây ta kiêu ngạo lắm sao.

Hắn hỏi nàng.

- Đúng vậy, rất kiêu ngạo và khó gần.

Nàng hừ lạnh nói.

- Để ta dìu ngươi đi dùng bữa.

Nàng nói xong rồi đỡ hắn dậy.

Hắn cũng không sĩ diện mà tùy ý để Như Nguyệt dìu hắn đi dùng bữa.

Hắn dựa vào người nàng hít thở hương thơm thanh ngát mà cơ thể nàng toát ra, hai quả đồi núi đè lên cánh tay hắn làm hắn cảm thấy lâng lâng.

Như Nguyệt dìu hắn đến một căn phòng khác.

Nơi đây đã bày biện sẵn các món ăn thịnh soạn còn đang bốc khói nghi ngút.

Lúc này, một lão giả trung niên khỏe mạnh bước vào.

Lão có gương mặt hình chữ điền, đôi mắt sáng như trời sao. Khuôn mặt toát ra vẻ tang thương cổ lão.

Lão là sư phụ của cha hắn, lão tên Kỳ Trúc Sơn.

Cha hắn là một cô nhi được Kỳ Trúc Sơn lượm về nuôi dưỡng, lão dạy cha hắn tu tiên rồi đặt tên cho cha hắn là Kỳ Vô Song.

Cha hắn là một thiên tài võ đạo. 15 tuổi tấn cấp Võ Tôn, 35 tuổi tấn cấp Võ Thánh, 100 tuổi lĩnh ngộ pháp tắc, đột phá Võ Thần....

Là cường giả Thần giai trẻ nhất từ trước tới giờ của Thần Thổ đại lục này.

- Phong nhi, con cảm thấy sao rồi?.

- Đã đỡ nhiều rồi gia gia...

Hắn trả lời lão.

Khuôn mặt lão thâm trầm nói ra.

- Kẻ ám sát ngươi có thể là một cường giả của Âm Dương Môn. Trước kia cha ngươi từng giết một vị trưởng lão của bọn hắn nên rất có thể là chúng ám sát ngươi.

Kỳ Phong cũng nhíu mày nói ra:

- Chúng không sợ chúng ta trả thù sao.

Lão thở dài nói ra:

- Thực lực tông ta cùng với chúng cũng không cao hơn bao nhiêu. Nếu khai chiến thì tổn thất cũng rất thảm trọng.

- Lần sau có đi đâu thì để Thanh Huyền đi theo. Cũng may là Ngọc Thanh bào giúp ngươi cản một chưởng kia. Còn có ngọc phù truyền tống ngươi về nếu không thì ngươi cũng vẫn lạc rồi.

- Dạ, Phong nhi biết rồi...

Lúc này Kỳ Phong trong lòng nghĩ thầm:

- Tiêu luôn rồi chứ may mắn cái khỉ gì...

Lúc này Kỳ Trúc Sơn khuôn mặt u buồn lộ ra vẻ đau khổ và bất lực.

Lão dặn dò một lát thì cũng xoay người rời đi, lúc này trong lòng lão rất thất lạc, bước chân rất phù phiếm.

Còn Kỳ Phong không hiểu thầm nghĩ:

- Tại sao ánh mắt gia gia lại toát ra vẻ lo lắng và hối tiếc như vậy.

Sau khi ăn xong Kỳ Phong được Như nguyệt dìu vào bồn tắm ngâm dược thủy để mau lành thương thế...

Kỳ Trúc Sơn nói nội thương hắn quá nghiêm trọng nên dù đã dùng linh đan cứu mệnh nhưng vẫn phải ngâm dược thủy để tôi luyện thân thể, tránh để lại di chứng về sau.

Kỳ Phong dựa đầu vào thành bồn tắm, nhắm mắt hưởng thụ sự xoa bóp mà đôi bàn tay của Như Nguyệt mang lại...

Đôi bàn tay trắng trẻo mịn màng đang xoa bóp đỉnh đầu của Kỳ Phong.

- Thật thoải mái a. Như Nguyệt, tỷ học cách này ở đâu vậy.

Hắn vừa hưởng thụ vừa hỏi Như Nguyệt.

- Ta từ nhỏ đã được dạy y thuật, nên tinh thông xoa bóp cũng bình thường thôi.

- Ừm...

- Như Nguyệt!... Tỷ thấy hết thân thể của bổn thiếu rồi, ngươi nói làm sao ta đi lấy người khác đây.

Hắn trêu gẹo nàng.

- Ta, ta đâu có thấy gì đâu, tiểu tử ngươi đừng có trêu ta nha.

Nàng đỏ mặt lấp bấp nói.

- Không thấy gì. Ngươi tưởng bổn thiếu không thấy sao, ngươi lén nhìn tiểu đệ đệ của ta không chớp mắt. Còn dám chối!!!.

Hắn trầm giọng nói...

- Ta, ta không cố ý mà. Tại vì ta hiếu kì thôi...

Mặt nàng càng đỏ hơn, lí nhí đáp.

- Hiếu kì thôi?..., vậy thì ta cũng hiếu kì không biết dưới lớp vải che chắn là một thân thể mê người đến nhường nào.

Hắn cười tà nhìn nàng.

- Tưởng đâu nàng sẽ mắng hắn vô sỉ hoặc mắng hắn cầm thú.

Nhưng không, nàng thỏ thẻ nói với hắn:

- Ta từ rất nhỏ đã thích ngươi rồi. Nhưng ngươi quá lãnh khốc, quá vô tình, xuốt ngày chỉ biết tu luyện. Chẳng bao giờ chịu để ý đến ta.

- Ngươi có bao giờ thích ta hay không?

Hắn quá đổi ngạc nhiên nên không biết phải trả lời làm sao.

Rồi nàng đột nhiên đứng lên.

- soạttt...

Nàng nhẹ nhàng trút bỏ y phục trên người nàng xuống.

- Ta có xinh đẹp không?

Nàng vũ mị cười với hắn.

- ực!!!

Hắn nhìn nàng trân trân nuốt nước bọt, đỏ mặt nói:

- Rất xinh đẹp.

Nàng sải bước tiến về phía hắn.

Hắn chủ động đứng dậy dang tay ôm lấy nàng.

Hắn hôn lên đôi môi nàng, tập tễnh, vụng về với nụ hôn đầu tiên.Đôi bàn tay ma quái sờ mó tấm thân ngọc ngà trong trắng của nàng.

Hắn vuốt ve tấm lưng nhẵn bóng mịn màng của nàng rồi lại chuyển xuống kiều đồn săn chắc.

Tiểu đệ đệ của hắn ngẩng cao đầu chọc vào bụng dưới của nàng làm nàng vô cùng bức rức...

Hắn rời môi nàng thở dồn dập nói:

- Nguyệt nhi, ta muốn nàng.

- Nhưng mà, thương thế của ngươi còn chưa khỏi đâu.Không thể vận động mạnh được.

Nàng thỏ thẻ nói.

- Nhưng mà, ta cương cứng, không nhịn được.

Đôi mắt hắn đầy tơ máu, hơi thở dồn dập nói.

- Vậy để tỷ giúp ngươi...

Nàng đỏ mặt, dịu dàng nói.

Nàng cuối đầu xuống....

Đôi môi nhỏ nhắn mở ra!

Ngậm lấy tiểu đệ đệ của hắn.

Nàng dùng đôi môi ngậm mút để thỏa mãn dục vọng cho hắn.

...

Xong cơn cao trào, hắn uể oải ngã mình trong bồn tắm, tiếp tục ngâm mình trong dược thủy...

Còn Nguyệt sư tỷ của hắn thì mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ chạy đi đâu mất tăm.

...

...............................................

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv