Nhất Kiến Chung Tình

Chương 11



Giới thiệu phần 2 của truyện Nhất Kiến Chung Tình là truyện TÁI KIẾN KHUYNH TÂM

Văn án.

Đối với việc đột nhiên mất tích rồi lại xuất hiện, hơn nữa lại có thai, Mục Khuynh Tâm căn bản không chút để ý.

Từ nhỏ nàng đã quen nhìn sắc mặt người khác để ứng phó cho nên vuibuồn giận hờn đều không thể hiện ra mặt, còn chưa nói tới chuyện nàngmất trí nhớ.

Cho nên vì sao nàng mất tích, đã xảy ra chuyện gì, cha của đứa nhỏ trong bụng là ai…nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Cho dù là sự tình liên quan tới trong sạch của nữ tử, nhưng thân làđươn gia của Mục gia, nàng vẫn phải bày ra bộ dáng trầm ổn, tự nhiên.

Cứ như vậy, nàng thong dong an bài xong mọi việc trong phủ mới đến Miêu tộc dưỡng thai.

Nhưng mà chuyện bất ngờ vẫn cứ liên tiếp xảy ra, hơn nữa ở Miêu tộc nàng còn gặp người quen…

Diêu Thuấn Bình, nhân vật truyền kỳ nổi tiếng khắp thành, diện mạonhư Phan An tái thế, tài văn chương xuất chúng nhưng luôn vô duyên vớithi cử.

Hắn chẳng những xuất hiện ở đây, còn dẫn theo một oa nhi luôn miệng gọi nàng là nương, rất kỳ lạ nha.

Liên tiếp nhiều chuyện xảy ra, khiên nàng dù gặp biến cố cũng không sợ hãi nhưng lại bắt đầu hồ nghi.

Hắn càng nhìn càng không giống một thư sinh văn nhược, tâm tư sâu kín không thể nhìn thấu a.

Nhưng mà cái dạng công tử như hắn thì có quan hệ gì với nàng, sao lại bám theo nàng chứ?

----------------------------------------------

“Nương…… Nương……”

Oa nhi nhà ai mà khóc đáng thương như vậy?

“Nương…… Nương……”

Thật đáng thương, là hài tử bị lạc đường sao?

“Ô ô…… Nương……”

Đừng khóc, oa nhi đừng khóc……

“Tiểu thư? Tiểu thư?”

Mục Khuynh Tâm bởi vì âm thanh kêu to mà hoảng hốt tỉnh lại, thấy nha hoàn Phúc Phúc vẻ mặt u sầu nhìn mình thì mới phát hiện mình đang khóc.

Vì sao?

Sao lại khóc?

Sao lại khó nén cảm giác đau đớn trong lòng?

Là vì cái gì?

Dĩ nhiên là giấc mơ vừa rồi đã làm cho Mục Khuynh Tâm hoảng hốt.

Nàng vẫn biết mình là một người bình tĩnh, lý trí, không phải là người xử lý theo cảm tính.

Cho dù trong mắt người khác, ngoài trừ việc nàng là đệ nhất mỹ nhâncủa thành trấn, còn là vì từ nhỏ nàng đã tài trí hơn người, hỗ trợ đắclực cho phụ thân trong việc khuếch trương gia nghiệp.

Thậm chí năm nàng mười hai tuổi, phụ thân đã từng nói với nhiều người “ nữ nhi này…đáng tiếc lại là nữ nhi, nếu không thì Mục gia ta đã cómột thế hệ kiêu hùng, đem sự nghiệp phát dương quang đại, thậm chí còncó thể được lưu vào sử sách, đáng tiếc lại là nữ oa nhi a”

Đó chính là nàng, Mục Khuynh Tâm trong mắt người khác vừa có mỹ mạo động lòng người, lại có gia nghiệp khổng lồ.

Năm nàng mười sáu tuổi thì cha mẹ ngoài ý muốn đều qua đời, nàng cũng bắt đầu tiếp nhận việc cai quản gia nghiệp.

Các thúc thúc như sài lang hổ báo muốn chiếm đoạt gia sản nhưng nàngcũng có thể ổn định thế cục, giải quyết hết thảy, nhìn nàng bề ngoài mềm mại như nước như nội tâm lại rất cương liệt, nàng có thể bày mưu sử lế, không đánh mà thắng, thậm chí khi tất yếu cũng dùng tới dung mạo tuyệtmỹ để chiếm ưu thế…tất cả cũng vì nàng muốn đạt được mục đích.

Đó chính là bảo hộ tỷ tỷ, bảo trụ gia sản mà cha mẹ để lại.

Từ năm mười sáu tuổi nàng đã phải đảm đương trọng trách đó, cho nên đa sầu đa cảm tuyệt đối không phải là tính cách của nàng.

Như vậy nước mắt và cảm giác đau lòng kia là vì sao mà xuất hiện?

Một giấc mơ rất mơ hồ sao có thể ảnh hưởng đến nàng tới mức đó?

Lý trí phân tích rất nhanh đã phán đoán mọi việc không tầm thường, nhưng rốt cuộc nguyên nhân là thế nào?

“Tiểu thư?” nhìn vẻ mặt ngưng trọng của tiểu thư, Phúc Phúc muốn nói lại thôi.

“Không có việc gì.” Biết nha hoàn lo lắng, Khuynh Tâm khoát tay ý bảo nàng đừng thương tâm, nhẹ giọng nói “ chỉ là gặp ác mộng, không cóchuyện gì”

Phúc Phúc cũng rất muốn tin lời nàng nhưng mà nếu là tiểu thư của banăm trước đây, dù tiểu thư có nói mặt trời mọc ở hướng tây thì nàng cũng tin.

Nhưng mà…vấn đề lại nằm ở chỗ ba năm trước, khi tiểu thư mất tích…

Ba năm trước, vì tự hoa lâu ở trấn kế bên kinh doanh không tốt, màtiểu thư đang muốn mở thêm một chi nhánh mới nên rất hứng thú, muốn xác nhập nó vào tự hoa lâu của Mục gia thế vốn đang lên như mặt trời bantrưa.

Hơn nữa thị trấn bên cạnh còn có một gian bố trang rất lớn, vừa vặntiểu thư lại đang muốn tặng cho đại tiểu thư một cái bố trang mới.

Vì thế tiểu thư quyết định tự mình đến đó, vừa mua tự hoa lâu, vừakhảo sát bố trang, coi như là một hòn đá ném chết hai con chim.

Kế hoạch rất hoàn thiện, không ngờ khi đến chân núi thì bị một nhómđạo tặc chặn đường, trong lúc hỗn loạn, con ngựa kéo xe chở tiểu thưkhông khống chế được mà lồng lên, làm cho cả người cả xe cùng rơi xuốngsơn cốc.

Khi đó Phúc Phúc sợ tới mức mất hồn, mà truy lùng bao lâu cũng khôngtìm thấy thi thể của tiểu thư càng làm cho nàng thêm ăn năn, tự trách,vì sao người bị nạn không phải là nàng mà là tiểu thư.

Thời gian cứ thế trôi qua, một năm, hai năm, rồi đến ba năm…

Mục gia vì không có người chủ trì, lại thêm các vị lão gia tranhgiành quyền lực, đấu đá gay gắt làm cho sự nghiệp kinh doanh tự hoa lâungày càng tụt dốc, thế lực cứ ngày càng giảm dần.

Phúc Phúc càng thêm tự trách nhưng cách đây một tháng, tiểu thư một thân bố y xuất hiện cùng một phụ nhân làm nghề giặt quần áo.

Theo lời phụ nhân đó thì ngày đó nàng định ra ngoài đi giặt quần áothuê thì nhìn thấy tiểu thư đang hôn mê bất tỉnh liền cứu chữa cho nàng, sau khi tiểu thư tỉnh lại, nói ra lai lịch, nàng mới biết mình đã cứuđược một nhân vật nổi danh, liền lập tức mang tiểu thư trở về.

Mục gia nhị tiểu thư xinh đẹp diễm lệ, thông minh tài trí đã trở lạilàm cho đại tiểu thư và cô gia mừng rỡ vô cùng, lập tức quay về mà PhúcPhúc cũng nhịn không được sự xúc động khóc lóc không ngừng.

Bình an trở lại, tiểu thư thực sự đã bình an trở lại.

Nhưng…ba năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao không lập tức quay về? thậm chí cả một dòng tin tức cũng không có.

Không ai biết.

Bởi vì ngay cả nhân vật chính cũng không biết.

Phúc Phúc chưa từng gặp phải loại sự tình như vậy, nhưng mà đại phudo Thương thiếu gia mời tới, là ngự y cáo lão hồi hương đã nói như vậy.Đại phu đã nói khi tiểu thư rơi xuống vì bị kích thích thật lớn hoặc dova đập mà não bị tổn thương, làm ảnh hưởng tới trí nhớ, cho nên có nhiều chuyện nàng đã quên, còn nói chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống thìkhông có gì đáng ngại.

Như thế nào là không có gì đáng ngại?

Một người đang yên đang lành đột nhiên mất đi ba năm trí nhớ, trongkhoảng thời gian đó chuyện gì đã phát sinh cũng không nhớ được, đâychẳng phải là chuyện cổ quái sao?

Hơn nữa trong ba năm này cũng không rõ hành tung thế nào, như vậy sao có thể nói là không trở ngại gì?

Đối với chuyện này Phúc Phúc cảm thấy rất lo lắng.

Không chỉ là không nhớ gì những chuyện đã xảy ra trong ba năm mấttích, mà mấy ngày đầu khi mới trở về, trí nhớ của tiểu thư vẫn rất mơhồ.

Mấy ngày đó, tiểu thư luôn nghĩ đó là ngày mà tiểu thư chuẩn bị xuấtphát đi Lân huyện như ba năm trước đây, cho nên vừa mới tỉnh dậy là đãđòi xuất môn, liên tiếp vài ngày mới chậm rãi đình chỉ hành vi kỳ quáiđó.

Cho dù bây giờ nhìn như đã khôi phục hoàn toàn nhưng việc tiểu thưkhông nhớ nổi những gì đã xảy ra trong ba năm qua cũng làm Phúc Phúc cảm thấy bất an trong lòng.

Nàng không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả cảm giác trong lòng, rõràng là tiểu thư tài ba xinh đẹp của nàng đã trở lại, còn mạnh khỏe ankhang nhưng tại sao tiểu thư lại mất trí nhớ, rốt cuộc tiểu thư của nàng đã trải qua những chuyện gì?

Có phải từng bị người khác khi dễ hay không?

Hiện tại nhìn như bình thường, nhưng liệu sau này trí nhớ có đột nhiên trở nên hỗn loạn không?

“Quan trọng là hiện tại!” trong khi Phúc Phúc còn đang buồn rầu suynghĩ lung tung thì Mục Khuynh Tâm lại đột nhiên thốt ra câu này.

Chải đầu xong, đang tính gọi người mang điểm tâm lên, nghe tiểu thư nói vậy, Phúc Phúc cảm thấy rất ngoài ý muốn lại mơ hồ

“Chuyện mất trí nhớ, có thể quan trọng mà cũng có thể không, mà hiệntại điều quan trọng nhất là cần phải đứng dậy, nếu cứ u buồn vì chuyệnnày thì rất lãng phí sức lực” rất khó khăn để Khuynh Tâm chủ động nhắctới việc này.

Ngữ khí bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, khuôn mặt mỹ lệ động lòng ngườicàng thêm rạng ngời, mà khí độ bình thản, thong dong càng làm cho ngườita tin phục hơn.

Mục Khuynh Tâm bình thản nói tiếp “ hiện tại Mục gia có thể nói làđang tuột dốc không phanh, lung lay sắp đổ, so với việc suy nghĩ chuyệnta mất trí nhớ thì tập trung tinh thần để vực dậy chuyện kinh doanh củaMục gia mới là chuyện cần ưu tiên hàng đầu”

Phúc Phúc gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

“Huống chi, ta đã trở về.” Khuynh Tâm bổ sung

Ngữ khí vững vàng, thái độ thong dong, đệ nhất mỹ nhân của Hoa thành phát ra uy thế như bậc mẫu nghi thiên hạ càng thêm trầm ổn so với trước kia, Phúc Phúc nhìn thấy, nhịn không được mà thất thần.

Khuynh Tâm nhìn nha hoàn trung thành, tận tâm như tỷ muội, thần sắcliền thu liễm lại, ngữ khí cũng ôn hòa hơn “ quan trọng là ta đã trở về, vẫn bình an, đây chính là điều quan trọng nhất, có đúng không?”

Nhìn vẻ mặt bình thản của chủ tử, lúc này tâm của Phúc Phúc mới hạ xuống, mỉm cười, gật đầu “ ân”

Đúng vậy, quan trọng là tiểu thư đã trở lại.

Nàng còn sống, bình an quay về, đây mới là chuyện quan trọng nhất a

Khuynh Tâm ổn định tâm tình của nha hoàn xong, lại xem như chưa từngcó chuyện gì xảy ra, tiếp tục phân phó “ kêu người chuẩn bị thức ăn chota”

Phúc Phúc đang tính xoay người đi thì lại nghe nàng nói thêm “ mangđến Nguyệt đình đi, thuận tiện truyền lời của ta, bảo hạ nhân để ý, khinào Thương thiếu gia tỉnh thì mới hắn cùng đến Nguyệt đình ăn sáng”

“Dạ” Phúc Phúc nhận mệnh rời đi.

Một ngày mới đang bắt đầu.

Từ khi người quyết sách vắng mặt thì Mục Kí vốn chế ngự toàn bộ giớitự hoa đã không còn rầm rộ như ngày xưa, nhưng may mắn là thiếu vắng nữchủ nhân thì vẫn có Lãnh Chi Thương hỗ trợ quản lý cho nên vẫn duy trìđược hoạt động cho đến ngày nữ chủ nhân bình an trở về.

Đối với chuyện này, Mục Khuynh Tâm cảm kích từ đáy lòng.

Dù sao đối phương cũng không phải là kẻ rảnh rồi, ăn no không cóchuyện gì làm mà bản thân phải gánh rất nhiều chức trách, việc cần phảixử lý cũng không phải ít, mặc kệ là vì nể mặt đại tẩu mà hỗ trợ cho nhàmẹ đẻ của nàng hay vì lý do khác thì thực sự chuyện này vẫn phải cảm ơnhắn.

“Thương ca ca, cám ơn ngươi.” Khuynh Tâm lấy sữa đậu nành thay rượu,nhân bữa điểm tâm này mà biểu đạt thành tâm cảm tạ với đệ đệ của tỷ phu.

Nam tử ngồi đối diện Mục Khuynh Tâm, tuy là sinh đôi nhưng thần tháilại khác xa huynh trưởng của mình, bề ngoài không lạnh lùng cũng khôngphát ra hơi thở làm người khác khó thân cận, ngược lại hắn còn có vẻ cởi mở, khôi hài, rất dễ tiếp xúc.

Dung mạo giống nhau như đúc nhưng thần thái, tính cách lại hoàn toànbất đồng, lúc mới nhận thức, Mục Khuynh Tâm cũng rất bất ngờ nhưng nàngkhông có nói cho ai biết.

Huống chi điều làm cho người ta ngạc nhiên bất ngờ không chỉ là cátính khác biệt mà điều làm cho người ta không thể tưởng tượng được người nhìn dễ gần, vui vẻ như vậy lại là tổng đà chủ của Minh môn, môn pháithần bí nhất trên giang hồ.

Minh môn, đề tài được yêu thích nhất, được bàn tán nhiều nhất khắp quá trà tiểu lâu.

Truyền thuyết Minh môn am hiểu dùng độc, cho dù là độ dược độc nhấtthiên hạ hay tà môn cổ quái đến thế nào, bọn họ cũng có thể chế tạođược.

Truyền thuyết cũng nói rằng vì việc dùng độc không được quang minhchính đại cho lắm, mà Minh môn cũng không giống các môn phái khác, côngkhai thu nhận môn đồ, ngược lại còn làm việc rất thần bí mờ ám, nếukhông có người chỉ dẫn thì không ai có thể nói chính xác Minh môn tọalạc ở nơi nào, mà những người cầu dược phải dùng phương pháp đặc thù lắm mới có thể có được dược vật của Minh môn.

Truyền thuyết.

Truyền thuyết về Minh môn rất nhiều, nhưng tất cả cũng chỉ là truyền thuyết.

Bởi vì hoạt động thần bí cho nên trên giang hồ, ngoài trừ biết người của Minh môn đa số họ Lãnh ra thì không biết thêm gì nữa.

Nhiều truyền thuyết như vậy, lại thêm dược vật của Minh môn chế tạora hoặc là gây ra hậu quả nghiêm trọng khó thể cứu chữa hoặc là không có cách phá giải, cho nên địa vị của Minh môn trên giang hồ rất đặc thù.

Địa vị đặc thù, làm việc lại thần bí khó lường, đương nhiên Minh môntrở thành đề tài mấy người kể chuyện thích nhất, mà Mục Khuynh Tâm đốivới nam tử nhìn như hào sảng vô hại lại là người của một tổ chức thần bí nhất trong giang hồ, còn đảm đương chức vị tổng đà chủ thì rất tò mò.

Thực sự là rất khó tin. Nhưng sau khi biết được bí mật của hắn thì Mục Khuynh Tâm cũng rất nhanh tiếp nhận chuyện này.

Dù sao….tỷ phu ít nói ít cười của nàng còn được giang hồ tôn xưng làĐộc vương, thậm chí còn là môn chủ của Minh môn vậy thì đệ đệ của hắnđảm nhiệm chức tổng đà chủ cũng không có gì lạ.

Mà sau khi biết chuyện thì Mục Khuynh Tâm còn phát hiện ra…

Minh môn thần bí nhất giang hồ thực ra thì phương thức hoạt động cũng rất đơn giản, hầu hết các dược vật, độc vật đều do môn chủ kiêm Độcvương kiêm tỷ phu của nàng điều chế, cũng kiêm luôn bào chế các loạigiải dược.

Còn đệ đệ sinh đôi của hắn, Lãnh Chi Thương thì đảm nhiệm chức tổngđà chủ, chuyên xử lý việc kinh doanh cùng các sự vụ khác của tổ chức.

Trước khi xảy ra sự kiện mất tích, Mục Khuynh Tâm mặc dù chỉ mớimười bảy tuổi, đang lúc tuổi xuân phơi phới nhưng đã là đương gia chủquản toàn bộ hệ thống tự hoa của Mục Kí trong cả nước, cho nên nàng hoàn toàn hiểu được một người kinh doanh thì bận rộn thế nào, cho nên nàngthực lòng cảm tạ hắn…

“Nếu không có ngươi hỗ trợ quản lý thì Tâm nhi e là không có nhà để về” nàng nói

Đối với sự cảm kích của nàng, Lãnh Chi Thương lại không hề để ý “muội tử sao lại nói những lời khách sáo như vậy, là chuyện nên làm”

Mục Khuynh Tâm lắc đầu, nghiêm mặt nói “ trên đời này không có chuyện gì là nên làm, huông chi thân là tổng đà chủ của Minh môn, ngươi cũngrất nhiều việc, lại vì nể tình tỷ tỷ mà giúp ta quản lý việc gia đình”

“Đừng nói như vậy” Lãnh Chi Thương đã vội ngắt lời nàng “ đừng nói là ta còn thiếu ngươi một cái nhân tình, mà Lãnh Chi Thương ta nhận thứcmuội tử như ngươi cũng không phải vì quan hệ với tẩu tử”

Hai người có quan hệ với nhau quả thật ban đầu là vì công việc, saulại có mối quan hệ thông gia làm cho thân càng thêm thân. Nhân duyêngiữa người và người quả thật rất kỳ diệu

Dù lúc đầu là vì liên kết trong chuyện làm ăn, nhưng thời gian quađi, nhận thấy cách xử sự hay giải quyết vấn đề của hai người đều giốngnhau làm cho bọn họ dần dần thân thiết với nhau hơn.

Quan hệ của bọn họ cứ khắng khít dần theo thời gian, cho đến trướckhi nàng mất tích một tháng, hai người thậm chí còn nghĩ có nên chọn một ngày hoàng đạo, cùng nhau đốt hương thề nguyện, cùng kết huynh muội.

“Lúc trước còn chưa có thời gian để kết ước nhưng ta thực tình xemngươi như muội muội “ Lãnh Chi Thương ngừng lại như nghĩ tới gì đó rồilại bổ sung “ đừng nói là khoản thời gian này ngươi cũng quên luôn nha?”

Thấy hắn chần chừ, Mục Khuynh Tâm mỉm cười “ nhớ rõ, nhớ rõ, Thươngca ca đầu tiên là vì quan hệ với tỷ tỷ cho nên đối với ta cũng thành yêu ai yêu cả lối đi, chiếu cố có thêm, sau lại thấy ta băng tuyết thôngminh, mến mộ tài năng mà càng thêm thân thiết…Chuyện này đương nhiên làgạt người, ha ha, thực ra thì Thương ca ca không có người để đả thôngcác mối quan hệ làm ăn, nên muốn thông qua chuyện kết bái với Tâm nhi mà làm cho việc làm ăn của ngươi được thuận lợi hơn”

Lãnh Chi Thương bật cười” uy, uy, dám trêu chọc ta sao? Trước kia cũng không thấy ngươi so đo với ta như vậy a”

Nói tới chuyện làm ăn thì trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mục Khuynh Tâm lại hiện lên vẻ lo lắng, than nhẹ nói “ hiện tại tình hìnhcủa Mục Kí kém như vậy, nếu muốn quay trở lại như trước kia thì phảitrông chờ vào vận khí, cũng không thể nói có quyết tâm là làm được”

Lãnh Chi Thương hớp một ngụm cháo, chậm rãi nuốt xuống, cũng khôngtiếp lời nàng mà quay trở lại đề tài ban đầu “ tóm lại, chuyện của muộitử chính là chuyện của ta, ngươi xảy ra chuyện, ta nếu có thể giúp sẽsẵn lòng, chuyện của tự hoa lâu lại thêm các trưởng bối của ngươi muốntranh quyền, ta không tiện ra mặt nhưng giúp ngươi quản lý nhà cửa, chờngươi trở về thì ta vẫn có thể làm được, chuyện này không tính là cáigì”

Thấy hắn lãng tránh, Mục Khuynh Tâm hiểu rõ.

Nàng biết hắn đã nắm được tin tức gì đó, mà kết quả lại không như ýnhưng nàng cũng không vì vậy mà mất bình tĩnh, chẳng những không thúcgiục hắn mà còn bình thản uống canh.

Nhất thời, không ai lên tiếng, cho đến khi Lãnh Chi Thương buông bát.

“Tiểu tẩu tử vẫn rất lo lắng ngươi.” Hắn nói.

“Ta biết.” Mục Khuynh Tâm gật gật đầu.

Từ khi nàng trở về, tỷ tỷ liền cùng tỷ phu cũng quay về nhà, hai tỷmuội gặp nhau thì khóc lớn một hồi, nhưng hai ngày trước hao người đãquay về lại Uyên Phong cốc, nghe nói là vì chất nhi nhớ mẹ, nhưng có lẽlà do tỷ phu không quên được mấy lô đan dược của hắn.

“Tiểu tẩu tử lo lắng không chỉ là chuyện ngươi mất tích” Lãnh Chi Thương biết nàng có nghe mà không hiểu.

“Ta biết.” Mục Khuynh Tâm lại gật gật đầu, nói:“ chuyện mất trí nhớ,ta nghĩ hoài cũng không tìm ra nguyên nhân, thực làm cho tỷ tỷ lo lắng”

“Nàng không giống ngươi” Lãnh Chi Thương khách quan nói “ quản lý gia đình, sắp xếp việc buôn bán đối với ngươi chỉ là phí một chút tâm tư,đối phó với các trưởng bối lòng tham không đáy cùng với việc cân bằngcác thế lực khắp nơi đối với ngươi mà nói cũng chỉ là trò chơi, ta biết, chuyện càng khó khăn ngươi càng cảm thấy hứng thú, vì nó có tính khiêuchiến đối với ngươi”

Dừng một chút, Lãnh Chi Thương lại nói:“ nhưng tiểu tẩu tử lại rấtđơn giản, nàng cảm thấy việc bảo vệ gia sản phụ thân đương nhiên là quan trọng nhưng tỷ muội các ngươi bình an mới là điều trọng yếu nhất, cảhai người các ngươi đều sống vui vẻ, bình an, bảo trụ huyết mạch của Mục gia mới là điều nàng quan tâm nhất”

Nghe những gì Lãnh Chi Thương nói, Mục Khuynh Tâm lâm vào trầm mặc

“Thương ca ca, ngươi cứ việc nói thẳng đi.” Nàng thẳng thắng nói “tình huống đã tới mức nào rồi? tự hoa lâu của Mục Kí không thể cứu vãnđược sao?”

Trí nhớ của Mục Khuynh Tâm chỉ dừng lại ở việc trước khi xe ngựa bịlật, cho nên nàng rất nôn nóng muốn biết những chuyện lớn nhỏ đã xảy ratrong ba năm qua, cho nên mới nhờ Lãnh Chi Thương thu thập tin tức về hệ thống của Mục Kí ở các nơi cũng như các tin tức có liên quan khác.

Nàng chờ đã hơn một tháng nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.

Ba năm, dù sao cũng là ba năm ……

Mấy thúc thúc đối với việc kinh doanh tự hoa lâu vẫn như hổ rình mồi, nàng đã mất không ít công sức để cân bằng sự tranh đấu của bọn họ, nếumột khí thế cân bằng bị phá vỡ thì không biết kết quả sẽ xấu đến mứcnào?

Huống chi là ba năm, ước chừng khoảng thời gian này cũng đủ để bọn họ ra tay

Nghĩ đến……

Năm đó nàng tiếp nhận Mục Kí từ tay cha, đến lúc này e là lành ít dữ nhiều

“Khác nghề như cách núi.” Lãnh Chi Thương vẻ mặt thật có lỗi nói:“chuyện làm ăn của tự hoa lâu ta không rành lắm, hơn nữa ta là ngườingoài nên cũng không tiện can thiệp vào việc tranh giành gia sản tronggia tộc, cho nên trước khi những người này ra tay chiếm đoạt tài sản của hai tỷ muội ngươi, ta chỉ có thể cố gắng hết sức, đem tổn thất hạ đếnmức thấp nhất”

Giấu diếm gần một tháng, Lãnh Chi Thương lúc này mới nói thẳng, mấynăm qua hắn lấy thân phận là tiểu thúc, dựa vào ủy quyền của đại tẩu màxử lý công việc, đem quyền kinh doanh tự hoa lâu của Mục Kí ở các nơirao bán cho những kẻ muốn cướp quyền kinh doanh của Mục gia.

Mục Khuynh Tâm vẫn rất bình tĩnh nghe hắn nói

“Cho nên…… Thương ca ca từ đầu đã biết việc kinh doanh tự hoa lâu của cha ta không có biện pháp quay trở lại như lúc đầu, bởi vì những ngườinày đã đổi tên, tự mình kinh doanh” nàng đưa ra kết luận

Lãnh Chi Thương cam chịu.

“Cho nên bây giờ Thương ca ca tính thế nào?” Mục Khuynh Tâm tò mò thỉnh giáo.

Nàng biết một tháng qua hắn cũng không phải rảnh rỗi không có việc gì làm, nếu không thì tỷ phu và tỷ tỷ quay về Uyên Phong cốc lâu vậy mớithấy hắn xuất hiện.

Dù sao cũng là người một nhà.

Tuy rằng không thực sự có quan hệ huyết thống nhưng là thông gia, nói tóm lại vẫn là người một nhà.

Nếu không có lý do rất quan trọng nào đó thì sao người một nhà không thể đoàn tụ, cùng nhau ăn một bữa cơm?

“Chuyện này, tẩu tử đã giao trách nhiệm cho ta, mà đối với ngươi lạicó quan hệ rất lớn” tuy rằng nhiệm vụ không dễ dàng gì nhưng đảm nhiệmvai trò thuyết khách, Lãnh Chi Thương đành phải cố hết sức.

“Nha?” Nghe hắn nói như vậy, Mục Khuynh Tâm càng thêm tò mò .

“Lần này, ta luôn để ý khắp nơi, tìm giúp cho ngươi một nơi ở thậttốt” hắn lại giải thích tiếp “ không phải là nơi này không thể ở mà vìmuốn tốt cho ngươi, cho nên mới thay đổi hoàn cảnh sống, ý của tiểu tẩutử là từ nay về sau ngươi mai danh ẩn tích, sống một cuộc sống bình an”

Dù Khuynh Tâm băng tuyết thông minh đến mức nào cũng bị những lời không đầu không đuôi của hắn làm cho hồ đồ.

Việc này thực sự không tiện mở miệng nhưng ai biểu Lãnh Chi Thươnghắn chậm hơn người ta, cho nên phải làm đệ đệ và tiểu thúc chứ. Cho nêndù khó mở miệng thế nào thì cũng phải nói

Lãnh Chi Thương miễn cưỡng nói “Ngươi mang thai .”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv