*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Do Thanh không đợi được Bùi Sính khôi phục lại ký ức mà lại chờ được một gậy đánh vào đầu.
Anh vừa tỉnh dậy thì đập vào mắt là cái trần nhà cũ nát, trên đấy loang lổ những đốm vàng hình dạng dị hợm, hình như là một ngôi nhà bỏ hoang. Anh thử giật giật người, phát hiện hai tay của mình bị dây thừng trói chặt phía sau, đầu có chút choáng váng nhưng chắc cũng không bị gì nghiêm trọng.
"Xin lỗi, tiểu Hứa." Bên tai vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Hứa Do Thanh quay đầu lại nhìn thì thấy đó là lão Trương đồng nghiệp của mình, anh ta trông có vẻ già đi rất nhiều, giữa hàng lông mày đầy vẻ mệt mỏi.
"Lão Trương, anh —" Hứa Do Thanh vừa mở miệng đã phát hiện ra cổ họng mình khô khốc đến mức bốc khói.
Lúc này, một thanh niên cao lớn thô kệch bước vào, hắn ngậm một điếu thuốc, liếc nhìn Hứa Do Thanh sau đó quay sang quát lão Trương: "Anh có chắc chắn bắt cái tên này có tác dụng không? Mặc dù tên này trông rất đẹp mã nhưng mà Bùi tổng thực sự sẽ vì một thằng nhóc con mà cho chúng ta tiền?"
Lão Trương cúi thấp đầu, nước mắt từ khóe mắt chảy dài trên mặt, anh ta không trả lời thanh niên kia mà quay sang hướng Hứa Do Thanh nói: "Con gái tôi sắp chết, tôi còn nợ tiền, tôi cũng là buộc lòng phải làm vậy..." Nói xong che mặt khóc rống lên.
Hứa Do Thanh ngược lại rất bình tĩnh. Anh thản nhiên nói: "Tôi và Bùi tổng đúng là từng có quan hệ yêu đương, nhưng chúng tôi đã chia tay rồi. Anh ấy bây giờ còn không nhớ rõ tôi, mấy người bắt cóc tôi cũng không có tác dụng gì."
Thanh niên ném điếu thuốc xuống đất chửi lão Trương: "Con mẹ nó, lão già ông dám chơi tôi! Bệnh của Đình Đình không thể trì hoãn được nữa!"
Hứa Do Thanh nhìn hai người bọn họ, không giống như loại người hung hãn tàn bạo, khả năng là không còn cách nào mới đi dùng hạ sách này. Vừa cảm thấy bình bĩnh hơn một chút thì đã thấy thanh niên kia đột nhiên quay người đi lấy một con dao.
Hứa Do Thanh: Tôi còn trẻ, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng!
Lão Trương nhìn thấy hành động của thanh niên nhanh chóng đứng lên bảo vệ Hứa Do Thanh: "Kiến Quốc, đừng bốc đồng." Sau đó quay sang Hứa Do Thanh nói: "Hôm qua tôi nhìn thấy Bùi tổng với anh tiểu Hứa... Làm hòa rồi. Tiểu Hứa, chúng tôi cũng là không còn cách nào khác, Kiến Quốc nếu mà làm ra chuyện gì thì tôi cũng không ngăn cản được...Tiểu Hứa anh..."
Trong lòng Hứa Do Thanh trầm xuống, anh nhìn Kiến Quốc đang vô cùng nóng nảy, nói với lão Trương: "Anh có thể đưa cho tôi điện thoại di động của tôi không?"
Kiến Quốc lập tức trở lên cảnh giác, lão Trương cũng lộ vẻ mặt khó xử.
Hứa Do Thanh thở dài: "Anh có thể quan sát tôi. Tôi chỉ tìm một bức ảnh thôi, anh gửi nó cho Bùi Sính để anh ấy tới cứu tôi."
Lão Trương và Kiến Quốc hai mặt nhìn nhau, Kiến Quốc đưa điện thoại cho anh nhưng không cởi trói cho Hứa Do Thanh. Hứa Do Thanh buồn bực lẩm bẩm: "Tôi đã nói là anh ấy không nhớ rõ tôi, sao mấy người lại không tin...Anh mở máy đi, không có mật khẩu, đúng, vào album ảnh, tìm tháng 12 năm ngoái, xuống chút nữa, đúng, là cái này."
Hứa Do Thanh chỉ huy Kiến Quốc mở ra một bức ảnh, lúc thấy nó Kiến Quốc hơi sửng sốt một chút sau đó lông mày nhíu thành một đống.
Đây là cảnh hai thanh niên vô cùng đẹp trai, anh tuấn đứng dưới gốc cây thông rực rỡ ánh đèn hôn môi.
Khẳng định là ngày đó Hứa Do Thanh say thật, anh mượn rượu làm càn, kéo Bùi Sính chạy trên phố đêm Giáng Sinh. Bùi Sính thấy anh đang vui vẻ nên cũng đi theo anh, còn cẩn thận che chở tránh cho anh đụng phải người khác. Sau đó, Hứa Do Thanh đột nhiên kéo Bùi Sính chạy đến một cây thông Noel to lớn được trang trí đẹp đẽ trên phố.
Hứa Do Thanh ngẩng đầu nhìn cây thông Noel rực rỡ, còn Bùi Sính thì nhìn anh. Tất cả ánh sáng trên cây thông Noel đều rơi vào mắt Bùi Sính lấp lánh tựa những vì sao, Bùi Sính cảm thấy tim mình đập rất nhanh, mọi âm thanh huyên náo xung quanh như được ngăn cách với hắn, trong mắt hắn chỉ còn lại một mình Hứa Do Thanh, hắn nhìn Hứa Do Thanh nói: "Thanh Thanh, anh xin thề, mỗi giây mỗi phút trong cuộc đời này anh sẽ mãi không ngừng yêu em."
Lúc đấy, trong lòng Hứa Do Thanh chỉ toàn là cây thông Noel đẹp đẽ, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm, hoàn toàn không để tâm đến lời tỏ tình từ tận đáy lòng của Bùi Sính, lấy điện thoại di động ra, hào hứng nói với Bùi Sính: "Tự sướng nào!"
Bùi Sính nhìn Hứa Do Thanh hào hứng đến đỏ bừng khuôn mặt, không khỏi cười ra tiếng, dịu dàng đáp lời: "Được."
Hứa Do Thanh cầm điện thoại giơ lên, nhưng đúng lúc tiếng 'trập' vang lên thì Bùi Sính quay đầu lại hôn anh. Đám người xung quanh ồ lên cảm thán.
Hứa Do Thanh ngây ngây ngất ngất, hồi hồn đáp lại Bùi Sính. Người vây xem thỉnh thoảng vang lên tiếng bàn tán nhưng sau đó đều vỗ tay tán thưởng. Chắc hôm nay là lễ hội của phương Tây nên thu hút đa số là người trẻ tuổi tư tưởng cởi mở, hoặc có lẽ là do hai người họ quá mức đẹp đôi nên không người nào có thể sinh lòng căm ghét. Sau cùng hai người nhận được đều là những lời phúc lành.
Mặc dù Kiến Quốc không tỏ rõ vẻ mặt cũng không nói gì, nhưng lại bối rối chụp hình Hứa Do Thanh rồi gửi luôn cho Bùi Sính cả hai cái.
Hứa Do Thanh thấy hơi bất an, anh không biết tối hôm qua Bùi Sính có tra ra được cái gì không, cũng không biết sáng nay nếu như Bùi Sính format lại rồi thì còn có đến cứu anh không nữa. Nhưng không có gì là chắc chắn cả, Hứa Do Thanh dứt khoát không nghĩ tiếp, nói với lão Vương một cách đáng thương: "Lão Vương, tôi đói bụng còn khát nữa..."
Lão Vương nghe vậy lập tức rót cho anh một cốc nước và đưa một cái bánh mì, thấy anh không tiện hoạt động liền nói với Kiến Quốc: "Tiểu Hứa như này cũng không chạy nổi, cởi dây thừng được không?" Kiến Quốc nghe xong sắc mặt không tốt lắm nhưng cũng không ngăn cản.
Lấy lại được tự do Hứa Do Thanh hài lòng ăn đồ ăn, anh cũng không nghĩ đến việc chạy trốn. Dù sao thì Kiến Quốc cao to khỏe mạnh hơn nữa còn có dao, anh cũng không phải đứa ngu.
Từ đáy lòng Hứa Do Thanh vẫn luôn tin tưởng Bùi Sính, nhưng anh không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh như vậy. Khi anh ăn hết miếng bánh mì cuối cùng thì cửa đột nhiên bị phá tung, tiến vào là những cảnh sát được đào tạo bài bản.
Hai người này vốn không phải là kẻ bắt cóc chuyên nghiệp, cũng không lên kế hoạch bài bản, cảnh sát ung dung áp chế được bọn họ. Hứa Do Thanh còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì đã rơi vào một cái ôm quen thuộc.
Đầu ngón tay của Bùi Sính đều đang run rẩy.
Lúc này, hắn cuối cùng đã cảm nhận được rõ ràng Hứa Do Thanh đang thực sự ở trong vòng tay hắn, trái tim dường như mới học được cách đập lại một lần nữa. Trí nhớ của hắn vẫn còn mơ hồ và vụn vỡ, nhưng tình yêu say đắm của hắn dành cho Hứa Do Thanh vẫn luôn hiện hữu rõ ràng.
"Thanh Thanh, em có bị thương ở đâu không?" Bùi Sính bình tĩnh lại một chút rồi vội vàng hỏi.
Hứa Do Thanh lắc đầu: "Chỉ là chân có hơi tê tê."
Bùi Sính chưa kịp nói thì đột nhiên Kiến Quốc lại tức giận rống lên: "Thả tao ra! Dựa vào cái gì mà Đình Đình đang nằm trong bệnh viện mà mấy kẻ có tiền này lại có thể ung dung sống tốt như vậy!" Hắn phát rồ giãy giụa, trợn muốn rách cả mí mắt. Cảnh sát xung quanh nhanh chóng quàng lấy hắn ta, cưỡng chế đè lại.
Bùi Sính nhíu nhíu mày, dìu lấy Hứa Do Thanh chuẩn bị rời đi trước. Hứa Do Thanh vừa mới đứng lên ngay lập tức cảm giác được sau tai có gió, sau đó trời đất quay cuồng, anh bị Bùi Sính dùng sức xoay người, ngã nhào xuống đất.
Hóa ra khi mọi người đang bị Kiến Quốc thu hút sự chú ý thì lão Vương im lặng nãy giờ lại đột nhiên gây rối. Nhân lúc cảnh sát canh giữ anh ta bị phân tâm, anh ta lấy một cây côn thép sau đó liều mạng hướng về phía Hứa Do Thanh đánh đến: "Con gái của tao không sống nổi thì bọn mày cũng phải chết!"
Thế nhưng một côn này lại đánh trúng Bùi Sính, Hứa Do Thanh sững sờ nửa giây sau đó bàn tay đặt sau cổ Bùi Sính cảm nhận được dòng chất lỏng ấm áp.
"Má nó, Bùi Sính anh đừng chết!" Hứa Do Thanh vô cùng sợ hãi, nhưng Bùi Sính vẫn còn sức để đứng dậy, nhìn anh bật cười: "Không chết được."
Hứa Do Thanh cũng đứng dậy ngay lập tức nhưng không dám chạm vào Bùi Sính, tức khắc có người tiến đến kiểm tra vết thương của Bùi Sính. Bùi Sính vẫn nhìn Hứa Do Thanh, Hứa Do Thanh quỳ gối bên cạnh hắn, một tay nắm chặt tay Bùi Sính, cảm nhận nhiệt độ cơ thể vẫn còn ấm áp của hắn, trong lòng thấy an tâm hơn một ít.
Sau đó anh nghe thấy Bùi Sính nói với mình trước khi ngất đi: "Xin lỗi."
—Những điều sau đây đều không có cơ sở khoa học, không cần bận tâm quá nhiều, yêu thương* ❤—
*Ở đây tác giả viết là: 笔芯: Nghĩa là bắn tim nha, nhưng mình thích để là yêu thương hơn:)))
Vài ngày sau, tại bệnh viện đa khoa, Hứa Do Thanh và Bùi Hàm lại ngồi đối diện nhau lần nữa.
Bùi Hàm có hơi chột dạ mở miệng nói trước: "Anh trai tôi bây giờ bình thường lại rồi."
Hứa Do Thanh nói: "Ồ? Đập phải đầu nên ký ức quay lại rồi?"
Bùi Hàm hít sâu một hơi, thành thật khai báo: "Lúc anh tôi bị tai nạn xe không bị mất trí mà là do mẹ tôi thôi miên anh ấy."
Hứa Do Thanh nhướng mày ra hiệu cho anh tiếp tục nói. Bùi Hàm nói tiếp: "Mẹ của tôi thực ra cũng không phải cái loại mẹ chồng xấu xa trên phim truyền hình, chỉ là bà khá cứng đầu...Bà là tiến sĩ tâm lý học, anh tôi vẫn luôn phòng bị bà vì thế mẹ tôi không có cách nào thôi miên được anh ấy. Vụ tai nạn xe ô tô đã tạo ra một cơ hội cho bà. Chuyện lần này mẹ tôi cũng rất sợ hãi, bà vừa khóc lóc vừa nhận sai với chúng tôi, thôi miên cũng đã được giải trừ."
Hứa Do Thanh nghe được hai chữ "mẹ chồng" khóe mắt giật giật, sau đó hỏi: "Anh trai anh tỉnh rồi?"
Bùi Hàm gật đầu: "Anh mau vào thăm anh ấy đi."
Lúc này ánh mặt trời đang chiếu rọi phòng bệnh, Bùi Sính thẫn thờ nhìn lên trần nhà, cái đầu đang bị thương của anh phải mất một lúc mới có thể tiêu hóa hết những chuyện đã xảy ra.
Hứa Do Thanh nhìn thấy anh như vậy, rất lo lắng hỏi Bùi Hàm: " Anh của anh có phải bị đập hỏng đầu rồi không?"
Bùi Hàm:.....
Bùi Sính nghe thấy tiếng của Hứa Do Thanh thì ngay lập tức sống lại, hắn ngồi dậy, Hứa Do Thanh cũng lập tức đi tới bên giường, sau đó xấu xa hỏi: "Anh là ai?"
Bùi Sính hơi sững sờ, hắn nắm lấy tay Hứa Do Thanh, tiến tới hôn lên chóp mũi anh, Hứa Do Thanh cũng không tránh đi, ngoan ngoãn để hắn hôn.
Hứa Do Thanh cười lộ cả hàm răng trắng: "Biết sai là được rồi, mau khỏe nhanh đi rồi làm món sườn xào chua ngọt cho tiểu gia ăn. Em nói cho anh biết, tất cả mấy cái nhà hàng đều làm không ngon bằng anh." Nói đến cuối Hứa Do Thanh còn bất mãn bĩu môi, trên mặt đều là oan ức.
Bùi Sính đau lòng muốn chết, hắn nói: "Bây giờ chúng ta về nhà luôn, anh làm cho em ăn." Nói xong thật sự muốn đứng lên đi về.
Hứa Do Thanh đè người lại trên giường: "Thành thật nằm xuống đi, nếu như anh chết thì ai nuôi em?"
Bùi Sính cũng cười, sau đó hình như nhớ ra cái gì đó, nói: "Bảo bối, em thích chơi nhập vai?"
Hứa Do Thanh hai mắt lóe sáng, nói liền: "Cũng khá được, chơi rất vui."
Bùi Sính hôn lên khóe miệng anh: "Còn muốn chơi nữa sao? Anh nhờ mẹ thôi miên anh thêm lần nữa?"
Hứa Do Thanh nhìn người trước mắt vẻ mặt thành thật, trông không giống như đang nói đùa, chỉ cảm thấy buồn cười, trong lòng lại rất hạnh phúc vì được hắn cưng chìu như vậy, nói: "Thật ra cũng không vui mấy, anh lúc nào cũng chỉ có một phản ứng."
Bùi Sính hơi khó chịu: "Anh từng hứa rằng sẽ không bao giờ ngừng yêu em mỗi giây phút trong cuộc đời này, nhưng không ngờ lại quên mất em."
Hứa Do Thanh ôm lấy hắn hôn một cái: "Anh đúng là đã quên em, nhưng mỗi giây mỗi phút anh vẫn luôn không ngừng yêu em."
Bùi Hàm ợ một tiếng: Cơm chó ngon quá mà.
Tác giả có điều muốn nói:
Hoàn chính văn rồi, còn có một chút phiên ngoại nữa (:з"∠)_