Vài ngày trước Đan Cư nhận được một cái tin nhắn, là của Ân Chẩn gửi đến. Đan Cư thực sự không hiểu sao anh lại có được số điện thoại của cậu a. Nhưng nội dung tin nhắn là:
Xin chào, bạn học Cư, xin hỏi em đã suy nghĩ kỹ chưa? Suy nghĩ kỹ rồi thì cho tôi một cái hồi đáp đi!
Yêu em ghê~ Chẩn
(kiếm cho ta cái túi nilon ói coi~)
Đan Cư sau khi xem xong cũng không biết nhắn lại như thế nào, nhưng quả thật bản thân cũng không cảm thấy chán ghét Ân Chẩn, cho nên…… Vẫn cứ đồng ý tiếp nhận đi….. Đan Cư chỉ nhắn lại một chữ “Được”, bởi vì cậu thực sự không biết viết cái gì.
Ân Chẩn nhận được tin nhắn cực kỳ vui vẻ, người đẹp Cư Nhi của anh quả nhiên là yêu anh rồi![?], có thể chính thức theo đuổi cậu rồi.
Đương nhiên là bí mật theo đuổi, nếu không sẽ bị kẻ khác hoài nghi! Như vậy, đối với thanh danh của cả hai cũng không tốt cho lắm.
Sau đó, mỗi ngày Đan Cư đều nhận được ít nhất ba cái tin nhắn. Tin thứ nhất là tin nhắn chào buổi sáng, nội dung bình thường chính là:
Chào buổi sáng, Cư Nhi~ Mau rời giường nha~ Phải nhớ ăn sáng đó~
Yêu em ghê~ Chẩn
Tin thứ hai nhận được vào buổi trưa.
Chào buổi trưa, Cư Nhi~ Buổi trưa phải nhớ ăn cơm trưa nha~ Hay là em muốn cùng anh ăn chung hả?
Giỡn thôi a~ Nhưng mà anh thực sự rất muốn cùng em ăn cơm chung.
Yêu em ghê~ Chẩn
Cuối cùng là tin nhắn vào buổi tối lúc chín giờ.
Chào buổi tối, Cư Nhi~ Sáng mai có tiết cho nên đừng ngủ muộn quá nha~
Yêu em ghê~ Chẩn
Ngày đầu tiên Đan Cư nhận được mấy loại tin nhắn kiểu này còn cảm thấy thẹn thùng, nhưng nhận mãi nhận cho đến bây giờ, cái cảm giác thẹn thùng kia lại biến thành một cảm giác là lạ. Giống như ngọt ngào, ấm áp, cảm giác có người quan tâm tới mình thật sự rất tốt nha! Khiến Đan Cư không tự chủ được mà sa vào. Nhưng cảm giác này lại rất không thực tế! Giống như tùy thời đều có thể biến mất!
Bất quả loại cảm giác bất an này Đan Cư không thể để cho Ân Chẩn biết, bởi vì Đan Cư sẽ thẹn thùng…. Sợ Ân Chẩn biết sẽ liền đắc chí vui vẻ.
Nhắn tới nhắn lui giằng co cả một tháng trời, đến ngày thứ ba mươi mốt, Ân Chẩn lại nhắn một tin hẹn Đan Cư mấy ngày sau cùng đi ăn tối. Đan Cư nhận được không biết phải làm sao, đành phải đi tìm Trang Cao Ưng thương lượng.
Trang Cao Ưng là người duy nhất biết cả hai đang kết giao.
「 Vậy đi đi a! Tớ cảm thấy anh thiệt tình muốn theo đuổi cậu á, không cần lo lắng đâu, cứ yên tâm mà đi thôi! Nếu không tớ đi cùng cậu, tớ sẽ ngồi ở bàn khác ăn, vậy được không?」 Trang Cao Ưng nói,
「 Vậy cậu đi cùng tớ đi! Phiền cậu lần này vậy.」 Đan Cư cảm thấy vẫn là để cho bạn tốt đi cùng mình thì hơn,
Tuy không phải không tin Ân Chẩn! Nhưng cái nhà hàng kia cũng có tiếng tăm a! Cho nên mời Trang Cao Ưng đi ăn cũng tốt mà!
Đến ngày hẹn, Đan Cư có chút khẩn trương. Vì buổi chiều Đan Cư chỉ học có hai tiết, sau khi tan học liền trở về ký túc xá tắm rửa. Tắm rửa xong liền mở tủ quần áo bắt đầu chọn đồ, Đan Cư phi thường chán ghét, cậu có phải là cô gái nhỏ lần đầu hẹn hò đâu, nhưng vẫn thủy chung cặm cụi lựa đồ mặc! Mâu thuẫn cực kỳ a!
Cuối cùng, Đan Cư nhịn không được, liền đem mắt tùy tiện chọn lấy một bộ mặc vào, nhìn đồng hồ, quả nhiên đã mất cả đống thời gian rồi…. Nhưng vẫn còn dư thời gian.
Đan Cư sửa soạn xong liền đi tìm Trang Cao Ưng. Trang Cao Ưng thật ra đã sớm thay xong đồ đang ngồi chơi vi tính trong phòng.
Trang Cao Ưng lái xe đưa Đan Cư đến nhà hàng.
「Được rồi! Không cần khẩn trương như vậy, coi như là cùng thầy giáo ăn một bữa cơm là được. Nếu cậu thực sự không chịu được thì tớ liền qua ngồi cùng cậu! Cậu yên tâm rồi chứ!」 Trang Cao Ưng hứa hẹn,
Lúc này mới có thể làm cho Đan Cư yên tâm.