「?! Thầy….. Thầy…… Thầy nói thiệt hay nói giỡn vậy……?」 Đan Cư không thể tin hỏi.
「 Nếu tôi nói lần đầu tiên nhìn thấy em tôi liền yêu, em tin sao?」 Ân Chẩn chậm rãi tới gần Đan Cư, vây cậu vào trong vòng tay của mình.
「Đương nhiên là không tin! Đồ biến thái! Mau cút khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức!!」
Đan Cư lớn tiếng hét lên liền đỏ mặt giãy ra khỏi vòng kiềm kẹp của Ân Chẩn, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi văn phòng
「 Cư Nhi mỹ nhân, đáng yêu ghê a!」 Ân Chẩn cười cười nói, sau đó liền như không có việc gì trở về chỗ ngồi của mình.
Đan Cư hoảng loạn chạy xa khỏi phòng giáo viên mới dám dừng lại thở, cái chuyện hồi nãy là cái chuyện quỷ gì vậy a?! Rất điên đi! Đan Cư chạy trốn gấp đến mức thở cũng không ra hơi, lại còn phải dò xét xem ông thầy kia có đuổi theo hay không nữa chứ. Thực là khủng bố cuộc đời quá đi mà!! Bản thân cậu cũng có phải là nam sinh bộ dáng đáng yêu gì đâu, vì cái gì lại bảo là thích cậu a?!! Bản thân nhìn qua nhìn lại cũng đâu có giống đồng tính luyến ái?!!
Cuối cùng, Đan Cư cũng khôi phục lại hô hấp bình thường, xem ra ông thầy kia không có đuổi theo rồi, vậy nhanh trở về phòng học thôi, đã qua hết nửa tiết rồi còn gì.
Đan Cư từ cửa sau lẻn vào lớp, may mắn cậu luôn ngồi ở dãy ghế cuối cùng. Thầy giáo còn đang giảng bài đến nước miếng tung bay cuốn theo chiều gió, hoàn toàn không chú ý có người lẻn vào phòng, vì thế Đan Cư mới có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi.
「 Hồi nãy có chuyện gì vậy? Sao phải lên văn phòng?」 Trang Cao Ưng nhỏ giọng hỏi
「 Lát nữa trở về ký túc xá tớ nói cho cậu biết, giờ học trước đi.」
Đan Cư nhất thời cũng không biết phải trả lời làm sao, đành phải kéo dài thời gian với bạn tốt.
「Được thôi! Chút về sẽ cho cậu mượn vở chép. Cũng may ông thầy này gần hết giờ mới điểm danh.」 Trang Cao Ưng nói xong liền tiếp tục học.
Đan Cư cũng nhanh tay lấy bút chép bài, căn bản không có thời gian cho để cho cậu rảnh mà nghĩ ngợi. Bởi vì ông thầy này có tiếng là khó chịu, mỗi chương đều buộc sinh viên phải viết vào vở.
Có bạn học nói ở trên lớp chép làm gì, đi ngủ đi, chiều mượn tập chép cũng được vậy.
Nhưng mà ông thầy này không phải chỉ xem tập của ngươi chép có đủ không à nha, có đôi khi còn hỏi cậu vài câu nữa đó!
Nếu không đáp được, lập tức sẽ bị trừ điểm! Đến tiết học sau cũng sẽ tiếp tục gọi cậu lên kiểm tra bài vở, chỉ cần cậu dám không đi học chỉ mượn tập vở bạn bè chép lại vẫn sẽ bị trừ điểm, cuối cùng đương nhiên là rớt chắc!
Cố tình cái môn này lại là môn chuyên ngành hệ Trung văn, nếu không chăm chỉ sẽ không thể tốt nghiệp được, mọi người cho dù cảm thấy rất khó chịu nhưng đều ngoan ngoãn ngày ngày đi học.
Nhưng vị giáo viên này cũng không gây khó dễ nhiều, chỉ cần không ngủ gật, ngẫu nhiên cũng có thể chép được vài thứ, dù không nhiều lắm, chỉ cần trả lời được các câu hỏi thì cậu được thông qua, bởi vì thầy chỉ nhắm vào những gì mà cậu viết để hỏi thôi.
Cho nên kỳ thực thầy cũng không muốn gây khó dễ cho sinh viên, chỉ là hy vọng đám sinh viên như cậu đừng ngủ gật, lực chú ý toàn bộ đều dồn vào bài giảng trên lớp là tốt rồi.
Giữa trưa, Đan Cư và Trang Cao Ưng đi mua cơm đem về ký túc xá ăn vì buổi chiều cả hai không có tiết.
Nhưng Trang Cao Ưng cảm nhận được Đan Cư có chút khác thường, bởi vì Đan Cư vẫn không ngừng nhìn ra ngoài. Giống như là đang chú ý cái gì đó, Trang Cao Ưng cũng không muốn quấy rầy cậu, đành phải chờ Đan Cư thu dọn xong đồ đạc.
Trở lại ký túc xá, Đan Cư liền rủ Trang Cao Ưng đến phòng mình ăn cơm trưa, Trang Cao Ưng không cự tuyệt.
「Nói cho tớ biết, có phải hôm nay cậu gặp phải chuyện gì không?」 Trang Cao Ưng trực tiếp hỏi,
Đan Cư liền đem toàn bộ câu chuyện kể lại một lượt, hy vọng A Ưng có thể giúp mình nghĩ cách giải quyết, bằng không Đan Cư sẽ không dám đến phòng giáo viên thêm một lần nào nữa!