Ân Chẩn lái xe chở người yêu về nhà.
Đan Cư nhìn Ân Chẩn lôi vali, mở tủ quần áo, đem quần áo ra khỏi tủ mới yên tâm lấy sách ra xem. Ân Chẩn chậm chạp gấp từng cái áo từng cái quần bỏ vào vali, mỗi style mỗi màu đều lấy ra một bộ, đồ dùng cho mùa đông hay mùa hạ gì cũng đem bỏ vào tất, chỉ vì một mục đích chính là hi vọng Đan Cư có thể ở nhà anh lâu hơn tí xíu. Nhưng anh lại không biết Đan Cư thật ra đã quyết định hôm nay ở đây, tối chủ nhật lại về ký túc xá là được. Hiện tại ký túc xá rất ồn, cậu không có biện pháp làm cho mình chuyên tâm được.
Ân Chẩn cuối cùng cũng đã thu dọn xong, đang ai oán nhìn về phía Đan Cư. Cậu vừa vặn cũng ngẩng đầu lên.
「 Gì vậy?」 Đan Cư nghi hoặc hỏi,
「 Cư Nhi phải đi sao……」 Ân Chẩn thấp giọng nói, bộ dạng sắp sửa muốn ra ngồi góc tự mọc nấm hương tới nơi rồi.
「 Đâu có! Em muốn ở đây mà, hay là anh muốn em về?」 Đan Cư cố ý hỏi lại, nguyên lai Ân Chẩn đang phiền não việc này a!
「 Không có không có! Cư Nhi muốn ở đây anh đương nhiên là hoan nghênh a!」 Ân Chẩn lập tức vui vẻ nói, ôm lấy người yêu cọ a cọ,
「 Ân, em đói bụng, đi nấu cơm trưa cho em ăn đi, em muốn ăn sủi cảo.」 Đan Cư bốc đồng nói,
「 Được được được, Cư Nhi chờ anh một chút a!」 Ân Chẩn lập tức chân chó xuống lầu nấu cơm trưa. Đan Cư yên tâm tiếp tục lôi sách ra chuyên tâm đọc.
Ân Chẩn rất nhanh nấu xong sủi cảo, chuẩn bị nước tương chấm sủi cảo xong lại bưng lên lầu cho người yêu
「 Cư Nhi ~ có thể ăn rồi!」 Ân Chẩn nói,
「 Được.」 Đan Cư liền đóng sách lại, ngồi kế bên Ân Chẩn bắt đầu ăn bữa trưa ngon lành.
Ân Chẩn đương nhiên rất là vui vẻ đút cho người ăn, em một miếng anh một miếng, lại còn cầm sẵn giấy ăn trên tay thay người yêu lau nước canh lỡ dính xuống cằm. Thật là phi thường săn sóc a!
Đan Cư ăn no xong lại muốn ngủ
「 Em muốn ngủ.」 Đan Cư lại đùa giỡn tùy hứng,
「 Được, để anh dọn bàn xong chúng ta liền đi ngủ.」 Ân Chẩn ôn nhu nói,
「 Ân.」
Đan Cư vào phòng tắm súc miệng, chuẩn bị ngủ trưa. Ân Chẩn lấy tốc độ cực nhanh dọn dẹp, lên lầu cùng người yêu ngủ trưa! Ngủ trưa xong, Đan Cư lại bắt đầu đọc sách, Ân Chẩn ở bên cạnh quấy rầy, giả đò đáng yêu dụi tới dụi lui vào người Đan Cư.
「 Cư Nhi Cư Nhi, xem xong chưa?」 Ân Chẩn cách năm mười phút lại hỏi một lần.
「 Chưa xong.」 Đan Cư đều rất kiên nhẫn trả lời,
「 Ác……」 Ân Chẩn thất vọng đáp lại, qua năm mười phút lại hỏi lần nữa, cứ tuần hoàn như vậy, anh hỏi em trả lời. Cuối cùng, đến khi Đan Cư thật sự xem xong, Ân Chẩn liền vui vẻ đè người yêu xuống hôn.
「 Được rồi! Ngoan.」 Đan Cư sờ sờ đầu người yêu nói,
「 Cư Nhi hiện tại muốn làm cái gì?」 Ân Chẩn làm nũng hỏi,
「 Ân…… Anh muốn làm cái gì a!」 Đan Cư đem vấn đề hỏi ngược lại Ân Chẩn,
「 Ân…… Vậy xem phim đi!」 Ân Chẩn suy nghĩ một chút rồi trả lời,
「 Chúng ta đi tìm phim trước!」
Đan Cư kéo người yêu dậy. Hai người cùng nhau tìm phim, dù sao có nghỉ ngơi thì cũng phải cùng nhau tìm thứ để giải trí a! Hai người xem phim xong lại xuống lầu nấu cơm. Đan Cư nói cậu nấu, cho nên Ân Chẩn mừng rỡ đứng ở đằng sau Đan Cư hỏi cậu muốn nấu cái gì.
「 Chẩn hôm nay muốn ăn cái gì?」 Đan Cư hỏi,
「 Gì cũng được, Cư Nhi thích thì được rồi. Ta muốn ăn đồ Cư Nhi nấu.」 Ân Chẩn nghĩ nghĩ rồi nói,
「 Được, anh ra ngoài chờ đi.」 Đan Cư lấy nguyên liệu ra, bắt đầu nấu.
Ân Chẩn đành phải ngoan ngoãn tiêu sái đền ngồi ghế quầy bar, nhìn Đan Cư nấu cơm.