Ngôn Sâm gửi tin nhắn cho Kỷ Hiết Nhan, hỏi hắn: Anh đã ngủ chưa?
Hai phút sau, Kỷ Hiết Nhan gọi điện thoại tới: “Làm sao, nhớ tôi rồi?”
Ngay trước mặt con trai, Ngôn Sâm không dám trả lời bừa, quy củ nói: “Miểu Miểu nói nhớ anh, muốn mời anh tới…”
“Chú Nhan ơi!” Ngôn Miểu hưng phấn lại gần gọi, “Con nhớ chú! Chú tới nhà của con ngủ đi! Ngày mai con không có đi học, chúng ta cùng ăn sáng cùng chơi cờ cùng vẽ vời, có được không ạ?”
“Được.” Kỷ Hiết Nhan cười cười, lại thấp giọng hỏi Ngôn Sâm, “Cậu thì sao, có nhớ tôi không?”
Ngôn Miểu cướp lời đáp: “Nhớ! Nhớ cực kỳ! Chú Nhan chú mau tới!”
“Được, chờ chú năm phút đồng hồ.”
Ngôn Sâm cũng không kịp thẹn thùng, nghe nói như thế liền cuống lên: “Năm phút tới cái gì, anh chạy xe chậm một chút.”
Kỷ Hiết Nhan dừng một chút, nói: “Vậy thì mười lăm phút.”
Ngôn Sâm trở về phòng đổi bộ đồ ngủ. Quần áo mới vừa mặc trên người là của mấy năm trước, kiểu cũ, tay áo còn có chút xù lông, chỉ là mặc vẫn rất thoải mái, nên cậu mới không nỡ bỏ.
Ngôn Miểu thấy cậu thay quần áo, cười khanh khách vài tiếng, khen cậu: “Ba ba, ba mặc đồ này trông thật đẹp mắt.”
Ngôn Sâm cười cười. Bộ áo ngủ này là sau đó cậu cố ý đi mua, cùng kiểu với bộ kia cậu mua cho Kỷ Hiết Nhan, chỉ là khác màu.
Đúng là đẹp, giá tiền càng đẹp hơn.
Làm cho Ngôn Sâm đau lòng chừng mấy hôm.
Kỷ Hiết Nhan mang theo đồ ăn khuya đến, ba người ngồi ăn trong phòng khách. Ăn xong mì hoành thánh, Kỷ Hiết Nhan theo Ngôn Miểu đi đánh răng, đánh răng xong lại nằm trên giường cùng bé, nghe bé đọc thơ, kể truyện cho bé, cậu nhóc quá mức hưng phấn, nháo gần hai tiếng đồng hồ. Trước khi sắp ngủ vẫn luôn nắm tay Kỷ Hiết Nhan, muốn hắn bảo đảm buổi tối không đi.
Kỷ Hiết Nhan nói không đi, buổi tối chú ngủ với ba con.
Lúc này Ngôn Miểu mới an tâm ngủ.
Kỷ Hiết Nhan ra khỏi phòng trẻ con, đến phòng của Ngôn Sâm, thấy cậu quy củ ngồi bên mép giường, hai tay đặt trên đầu gối, dáng dấp ngoan ngoãn như một cô dâu nhỏ, Kỷ Hiết Nhan không nhịn được bật cười: “Làm gì đó?”
Ngôn Sâm đứng lên, sắc mặt ửng đỏ: “Chờ anh.”
Kỷ Hiết Nhan đi tới trước mặt cậu, cố ý hỏi: “Chờ tôi làm gì?”
Ngôn Sâm nhìn thấy khuôn mặt Kỷ Hiết Nhan thật gần: “Chờ anh, ngủ, ngủ.”
Kỷ Hiết Nhan ôm eo cậu: “Cởi quần áo ngủ hay không cởi quần áo ngủ?” Ngôn Sâm run chân lên, Kỷ Hiết Nhan thuận thế áp đảo cậu ở trên giường, khẽ cắn vành tai cậu, “Xem ra là muốn cởi quần áo ngủ.”
Âm thanh của Ngôn Sâm run run: “Anh đừng, đừng cắn em.”
“Được.” Kỷ Hiết Nhan thay đổi liếm trong tai cậu: “Vậy em cắn tôi đi.”
Ngôn Sâm cắn hắn đến nửa đêm, mệt mỏi vô cùng, hai chân có chút không khép lại được. Kỷ Hiết Nhan vẫn còn chưa thỏa mãn, hai tay dùng sức xoa cái mông ửng hồng của cậu, lồng ngực nóng bỏng dán vào tấm lưng thấm mồ hôi của Ngôn Sâm, khàn khàn nói: “Lại tới một lần nữa.”
Ngôn Sâm còn đang thở dốc, trở tay khe khẽ đẩy hắn một cái: “Em không có sức…”
“Tôi có là được.”
“Không muốn…”
Kỷ Hiết Nhan lật người Ngôn Sâm lại, một tay vòng ra sau đỡ cái mông của cậu: “Không muốn thì đẩy tôi ra.” Trong thân thể Ngôn Sâm trơn dính nị, Kỷ Hiết Nhan thoáng dùng sức, không chút trở ngại nào đâm thẳng đến cùng, đỉnh lộng ra vào mấy lần, bên tai nghe được tiếng nước rõ ràng, hắn vùi mặt bên cổ Ngôn Sâm, trong miệng phát sinh tiếng thở dài thỏa mãn.
Ngôn Sâm không nỡ đẩy Kỷ Hiết Nhan ra, hai tay quấn quýt lấy cổ hắn, ôm chặt lấy hắn: “Làm xong lần này liền ngủ, có được không?”
“Vậy lần này tôi cần phải làm lâu một chút, tốt nhất đến sáng hôm sau.” Kỷ Hiết Nhan vừa nói vừa động, Ngôn Sâm khẽ thở dốc nhỏ giọng rên rỉ, Kỷ Hiết Nhan tăng sức va chạm, khiến cậu gọi lớn hơn, nhưng Ngôn Sâm không dám, đơn giản cắn chặt môi, Kỷ Hiết Nhan thấy cậu như vậy, càng muốn khi dễ, sống lưng cực tốc đong đưa, đụng phải cái mông của cậu vang lên bành bạch.
Ngôn Sâm rất nhanh lại cứng lên, bị Kỷ Hiết Nhan nắm trong tay.
Hắn tuốt động mấy lần, đột nhiên hỏi: “Miểu Miểu là con của anh đúng chứ?”
Ngôn Sâm mãnh liệt run rẩy, rồi mềm nhũn.