Buổi tối, Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn bị Tiêu Vũ Lạc mạnh mẽ đuổi về, một mình hắn lẳng lặng nằm trên giường, nghĩ thời gian qua thật mau, còn lại hai mươi bốn ngày a, nghĩ nghĩ, hắn dần dần đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, một bóng đen lẻn vào trong Phượng Dạ cung, chỉ thấy bóng đen kia đụng đến bên giường Tiêu Vũ Lạc, vươn tay bắt mạch hắn, ánh trăng tiến vào, chiếu vào gương mặt nghiêm túc, đúng là Tiêu Thần Phong.
Tiêu Thần Phong ngưng thần bắt mạch, phát hiện độc trong cơ thể Tiêu Vũ Lạc đúng là độc dược độc môn của Phệ Nguyệt giáo – Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn, nhưng có điểm không giống, nhưng mặc kệ như thế nào, khẳng định là người Phệ Nguyệt giáo hạ độc, xem ra chỉ có thể tìm Giáo chủ cầu giải dược.
Tiêu Thần Phong nhanh chóng lao ra Hoàng cung, dùng bồ câu đưa tin rồi tới Quỳnh Thủy lâu chờ Giáo chủ đến.
“Nhật hộ pháp, ngươi tìm bổn tọa có chuyện gì sao?” Sau lưng Tiêu Thần Phong truyền đến thanh âm của Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo.
“Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ.”Tiêu Thần Phong vội vàng quỳ xuống, “Thuộc hạ cả gan cầu Giáo chủ giải dược của Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn.”
“Bổn tọa không có giải dược.”Nhan Tuấn biết hắn là vì Tiêu Vũ Lạc, nhưng y hiện tại cũng không có biện pháp.
“Khẩn cầu Giáo chủ ban thuốc.”Tiêu Thần Phong vẫn quỳ.
“Ngươi trở về đi.”Nhan Tuấn xoay người.
“Giáo chủ, Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn là độc dược độc môn của giáo ta, chỉ có ngài có giải dược, hiện giờ ngài lại nhất định không chịu cho, chẳng lẽ là Giáo chủ cố ý hạ độc Thiếu gia?”Tiêu Thần Phong đứng thẳng bức Nhan Tuấn.
“Không cần tự phỏng đoán.”Nhan Tuấn phi thân rời đi.
Tiêu Thần Phong phẫn nộ nhìn chằm chằm phương hướng Giáo chủ rời đi, đáng giận, Tiêu Thần Phong ta vì Phệ Nguyệt giáo tận tâm hết sức, hiện giờ ngay cả cầu một giải dược cũng không được , Giáo chủ, là ngươi bất nhân trước, đừng trách ta bất nghĩa!
Ngày kế, Tiêu Thần Phong ở Ngự thư phòng một mình cầu kiến Lê Phi Kì.
“Hoàng thượng, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.” Tiêu Thần Phong trải qua cả đêm tự hỏi, quyết định hướng Lê Phi Kì thẳng thắn.
“Chuyện gì, Tiêu thị vệ?”Lê Phi Kì cũng kỳ quái Tiêu Thần Phong sẽ có chuyện trọng yếu gì.
“Thuộc hạ là Nhật hộ pháp của Phệ Nguyệt giáo, vẫn lừa gạt Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng thứ tội.”Tiêu Thần Phong nặng nề đập đầu.
“Cái gì? Ngươi là Nhật hộ pháp của Phệ Nguyệt giáo?”Lê Phi Kì kinh ngạc, lập tức lạnh lùng nói: “Nếu vẫn lừa gạt, hiện giờ vì sao đột nhiên thừa nhận thân phận?”
“Thuộc hạ biết tội, không dối gạt Hoàng thượng, tối qua thuộc hạ thay Thiếu gia bắt mạch thì biết Thiếu gia trúng chính là độc dược độc môn Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn, chỉ có Giáo chủ mới có giải dược, nhưng Giáo chủ nhất định không chịu cấp thuộc hạ giải dược, thuộc hạ nghĩ chỉ có cho Hoàng thượng biết, mới có thể cứu Thiếu gia.”
“Cái gì? Là Phệ Nguyệt giáo hạ độc?”Lê Phi Kì xiết chặt nắm tay, hảo một cái Phệ Nguyệt giáo, lúc trước không cần thả tên Phệ Nguyệt giáo kia!
“Thuộc hạ có một chuyện khác, Thục phi Tần Thủy Tâm cũng người Phệ Nguyệt giáo, là Nguyệt hộ pháp Phệ Nguyệt giáo, nhưng đã bị Giáo chủ trục xuất Phệ Nguyệt giáo, hiện giờ không biết đang ở nơi nào.”
“Nga? Phệ Nguyệt giáo thật có năng lực, không riêng gì thị vệ của Trẫm, ngay cả phi tử của Trẫm đều là người của bọn họ.”Lê Phi Kì cười lạnh.
“Thuộc hạ tự biết mình khó tránh khỏi tội chết.”Tiêu Thần Phong đã có quyết tâm sẽ chết.
“Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo là ai?”
“Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, thuộc hạ không biết, Giáo chủ vẫn dùng khăn đen che mặt, chưa bao giờ để lộ chân diện mục.”
“Hừ, hảo một Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo! Ngươi lui xuống đi, xem ngươi thẳng thắn như thế, Trẫm không làm khó dễ ngươi, huống hồ Lạc Nhi cũng cần ngươi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng long ân, thuộc hạ cáo lui.”