Mới trở lại trong cung, Thục phi Tần Thủy Tâm đã tới Phượng Dạ cung.
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thanh Viễn Vương điện hạ.”
“Miễn lễ, có chuyện gì không?” Lê Phi Kì lạnh lùng hỏi han.
“Hoàng thượng, hôm nay gia phụ tiến cung thăm nô tì, muốn mời Hoàng thượng cùng dùng bữa tối, không biết …”
“Tần tướng quân sao?” Lê Phi Kì suy nghĩ một chút, “Được rồi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Tần Thủy Tâm nói xong liền liếc Tiêu Vũ Lạc một cái.
“Lạc Nhi, xong vãn thiện thì ta lập tức sẽ trở lại được không?” Lê Phi Kì hơi lo lắng hỏi Tiêu Vũ Lạc, sợ hắn thấy không thoải mái trong lòng.
“Ân, ta chờ ngươi.” Tiêu Vũ Lạc nhẹ nhàng gật đầu, tuy rằng trong lòng ngàn lần không muốn.
“Bãi giá Cảnh Ương cung.”
Lê Phi Kì rời đi, Nhan Tuấn ôm Tiêu Vũ Lạc, an ủi hắn: “Đừng lo lắng, y sẽ rất nhanh trở về, chúng ta ăn cơm trước nha?”
“Hảo.” Tiêu Vũ Lạc mỉm cười với Nhan Tuấn, “Tuấn, ta không sao, chúng ta ăn cơm đi.”
“Tuân lệnh, lão bà đại nhân!” Nhan Tuấn cười bỡn cợt, “Dạ Tình, dâng dồ ăn lên.”
“Ta là lão bà của ngươi khi nào hả!” Tiêu Vũ Lạc đỏ mặt.
“Bây giờ còn thẹn thùng cái gì?! Chúng ta đã có 1 đêm phu thê, ngươi không phải lão bà của ta thì ai là lão bà của ta?!”
“Tuấn!” Tiêu Vũ Lạc trừng y, “Ngươi dám nói thêm 1 câu thì ta sẽ không để ý ngươi nữa!”
“Hảo, hảo, ta không nói, nào, ăn nhiều một chút.” Nhan Tuấn gắp rau cho hắn.
“Ân.” Tiêu Vũ Lạc bắt đầu lang thôn hổ yết, hôm nay đi dạo cả ngày, cũng thật đói bụng.
Ăn xong, Tiêu Vũ Lạc vuốt cái bụng tròn dựa vào trên người Nhan Tuấn, còn rất bất nhã ợ một tiếng rõ to.
“Ợ, ăn ngon quá à ~” Tiêu Vũ Lạc lại ợ thêm một tiếng.
“Vũ Lạc, ngươi thật tham ăn!” Nhan Tuấn véo mũi hắn .
“Không phải ngươi kêu ta ăn nhiều một chút sao?!” Tiêu Vũ Lạc túm đầu tóc y.
“Phải, nhưng ta vẫn thấy kỳ quái, người khác mang thai sẽ nôn mửa, mà ngươi một chút phản ứng cũng không có, còn có thể ăn rất nhiều nữa?”
“Sao ta biết được ?!” Tiêu Vũ Lạc nói xong nhìn cửa trước, “Tuấn, vì sao Phi Kì còn chưa trở về?”
“Đừng lo, qua một lát y sẽ trở lại liền.” Nhan Tuấn giúp hắn vuốt tóc.
“Nga.”Tiêu Vũ Lạc thay đổi một tư thế càng thoải mái tựa vào Nhan Tuấn, “Chúng ta vừa nói chuyện phiếm vừa chờ Phi Kì đi.”
Bọn họ cứ như vậy vừa hàn huyên đủ chuyện trên trời dưới đất, vừa chờ Lê Phi Kì trở về.
Trong Cảnh Ương cung, Lê Phi Kì không kiên nhẫn ngồi ăn, không có Tiêu Vũ Lạc ở cạnh, cơm ăn trở nên vô vị, huống chi là loại bữa tiệc dối trá như vậy.
“Hoàng thượng, thần kính người một ly.” Tần Mộ nâng chén rượu kính Lê Phi Kì.
“Tần tướng quân khách khí rồi.” Lê Phi Kì đem rượu uống cạn một hơi.
“Hoàng thượng, nếm thử miếng cá hấp này đi, là nô tì tự tay làm đó.” Tần Thủy Tâm gắp một miếng cá đến bên miệng Lê Phi Kì.
Lê Phi Kì nhíu mi một chút, nhưng e ngại mặt mũi của Tần Mộ nên vẫn nuốt xuống, sau đó liền cảm thấy một trận vựng huyễn đánh úp lại, mọi vật trước mắt đều lắc lư lắc lư, càng ngày càng mơ hồ.
Tần Thủy Tâm nhìn thấy ánh mắt Lê Phi Kì dần dần trở nên sương mù cùng thân thể lảo đảo, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị.
“Hoàng thượng làm sao thế ạ?” Hai tay Tần Thủy Tâm quàng qua cổ Lê Phi Kì, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Tần Mộ.
“Nữ nhi, phải hảo hảo nắm chắc!” Tần Mộ hiểu ý liền rời đi.