Mang vọng tưởng đối với ngôi vị Hoàng đế, Thanh Trữ Vương Lê Phi Tuyệt tới trước cửa Ngự thư phòng, Tiểu Bảo nhìn thấy người đến là Thanh Trữ Vương vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng thỉnh an: “Nô tài khấu kiến Thanh Trữ Vương.”
“Đứng lên đi. Ngươi không hầu hạ bên người Hoàng thượng, sao lại chạy ra đây đứng?” Lê Phi Tuyệt hồ nghi nhìn Tiểu Bảo.
“Ách, hồi Vương gia, là Hoàng thượng kêu nô tài đứng ngoài cửa, Hoàng hậu nương nương đang ở bên trong!” Tiểu Bảo trộm nhìn biểu tình của Lê Phi Tuyệt.
Lê Phi Tuyệt ngây ra một lúc mới nói: “Nga? Phải không?”
Lúc này, trong Ngự thư phòng truyền ra giọng nói của Lê Phi Kì: “Tiểu Bảo, Thanh Trữ Vương đến sao? Còn không mau mời vào!”
“Vâng, vâng, nô tài đáng chết. Vương gia, thỉnh!” Tiểu Bảo nhận được lệnh của Lê Phi Kì xong, vội vàng thỉnh Lê Phi Tuyệt đi vào.
Trong Ngự thư phòng, Lê Phi Kì cùng Tiêu Vũ Lạc đã tách ra ngồi riêng.
“Thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.” Lê Phi Tuyệt nghiêm trang quỳ xuống thỉnh an Lê Phi Kì cùng Tiêu Vũ Lạc.
“Hoàng huynh, mau mau đứng lên, giữa huynh đệ chúng ta còn phân biệt quân thần làm gì! Cứ xưng hô như trước là được rồi. Lạc Nhi, đến, kiến qua hoàng huynh đi.”
“Lạc Nhi kiến qua hoàng huynh.” Tiêu Vũ Lạc giả vờ ngượng ngùng thỉnh an Lê Phi Tuyệt, kỳ thật ánh mắt rất không kiêng nể đánh giá Lê Phi Tuyệt. Trong lòng vừa đánh giá, nếu so sánh với Lê Phi Kì thì phát hiện dung mạo của Lê Phi Tuyệt cũng không tệ lắm, nhưng vẫn kém Lê Phi Kì nhiều lắm, (chẳng lẽ đây là “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” trong truyền thuyết?) .Hơn nữa người này nhìn qua tâm thuật bất chính, không giống Lê Phi Kì trên người có một cỗ khí chất vương giả, uy nghiêm không thể xâm phạm, tuy rằng có đôi khi y rất vô sỉ.
Tiêu Vũ Lạc đánh giá đến vui vẻ, lại làm cho Lê Phi Kì nghẹn một bụng lửa giận, còn rơi vào vại dấm chua thiếu chút nữa thì chết đuối, đâu còn cái khí độ vương giả gì mà Tiêu Vũ Lạc nghĩ trong lòng, hoàn toàn là hình tượng đố phu đang bị đố kị hừng hực thiêu đốt, sắp sửa bùng nổ rồi. (zoe: người ta chỉ có đố phụ thôi, đằng này lại là đố phu, thiệt là mất mặt anh quá =]]])
Lê Phi Kì nghĩ thầm: Hảo, dám trắng trợn nhìn nam nhân khác ở trước mặt lão công mình, hừ, hồng hạnh xuất tường thì phải bị trừng phạt . (cái này cũng tính là ‘hồng hạnh xuất tường’ sao?)
Lê Phi Kì cảnh cáo bản thân: ta là Hoàng đế, phải chú ý hình tượng, hít sâu, hít sâu. Vất vả giãy dụa bò ra vại dấm chua, oán niệm nhìn chằm chằm Lê Phi Tuyệt, nếu ánh mắt kia là tia laser, phỏng chừng Lê Phi Tuyệt đã bị y bắn thủng, hết dám mưu nghịch nữa. Nhưng mà ánh mắt cũng không phải tia laser kia, cho nên Lê Phi Tuyệt vẫn là hảo hảo mà đứng tại chỗ đần ra, Lê Phi Kì đành thở gấp nói: “Tiểu Bảo, ban thưởng tọa cho hoàng huynh.” (zoe: thời đó có tia laser rồi hả???) (Ly : lo làm việc đi, quản nó là tia laser hay tia chớp làm j.)
“Tạ ơn Hoàng thượng, a, nên gọi là Tam Hoàng đệ.” Lê Phi Tuyệt thực hưởng thụ ngồi xuống, trong lòng rất đắc ý, nhưng vì sao hắn lại có cảm giác muốn chạy trốn? Oán khí mãnh liệt như vậy là từ đâu phát ra, hắn mới mơ ước ngôi vị Hoàng đế mà thôi, còn chưa làm chuyện gì thương thiên hại lí a, quá lạnh ~~~ ân, chắc là Ngự thư phòng này không sạch sẽ, sau này hắn làm Hoàng đế nhất định phải thỉnh đạo trưởng đến làm phép, trừ ma đuổi quỷ.
“Hoàng huynh, ngươi tới Ngự thư phòng tìm ta, có chuyện gì sao?”
“Là thế này, đầu tháng chín là sinh thần của hoàng đệ, nghe nói Kiêu quốc cạnh Tản quốc sẽ phái sứ giả tới chúc mừng. Hơn nữa lần này sứ giả là vương tử cùng công chúa Kiêu quốc, vì vậy hoàng huynh nghĩ lần sinh thần này nhất định phải làm yến tiệc thanh thế lớn một chút, thể hiện uy nghiêm của Tản quốc, không đến mức bị sứ giả Kiêu quốc coi thường.”
“Ân, hoàng huynh nói rất đúng, ta cũng nghĩ như vậy, bất quá còn chưa nghĩ ra chủ ý. Nếu không yến hội lần này liền giao cho hoàng huynh an bài đi?” Lê Phi Kì nói với Lê Phi Tuyệt .
“Hảo, Nếu hoàng đệ đã nói như vậy, hoàng huynh nhất định không phụ sự ủy thác của hoàng đệ, ta phải bắt tay chuẩn bị ngay, cáo từ trước.” Lê Phi Tuyệt đúng với ý nguyện, mục đích đạt thành.
“Hảo, hoàng huynh đi thong thả.” Lê Phi Kì nhếch miệng, mắt lạnh nhìn chăm chú vào bóng dáng của Lê Phi Tuyệt, không hề có ý cười, chỉ có nghiền ngẫm, giống một con sư tử nhìn chằm chằm con mồi.
(tâm thuật bất chính: gần giống với miệng a di niệm Phật bụng một bồ dao găm ý)
(đố phu : đố là đố kị, phu là chồng)