Tất cả vẻ mặt cùng động tác của Tiêu Vũ Lạc đều rơi vào trong mắt hai người, một người đương nhiên là Lê Phi Kì, người còn lại là Tiêu Vũ Dận ngồi cùng bàn với hắn.
Lê Phi Kì thu hết biểu tình cùng động tác của Tiêu Vũ Lạc vào đáy mắt, thực vừa lòng phản ứng như vậy của hắn. Đây chính là sách lược lạt mềm buộc chặt đối với Tiêu Vũ Lạc, y thật cao hứng nhìn mất mác vừa chợt lóe qua của Tiêu Vũ Lạc. Cái này chứng minh Lạc Nhi cũng không phải không có cảm giác với y.
Cũng đồng dạng thu hết phản ứng của Tiêu Vũ Lạc vào đáy mắt là Tiêu Vũ Dận cũng không có tâm tình tốt như Lê Phi Kì. Gã thực lo lắng cho đệ đệ mình, tuy rằng gã cũng nhìn ra Thái tử thật sự đối xử tốt với Lạc Nhi. Nhưng ai có thể cam đoan tình cảm của Thái tử đối với Lạc Nhi có thể dài lâu, không phải đều nói đế vương vô tình sao? Ngốc đệ đệ của gã đơn thuần như thế, có thể bắt lấy tâm của Thái tử hoặc phải nói là hoàng đế tương lai sao? Huống chi cho dù tình cảm của Thái tử đối với Lạc Nhi có thể thiên trường địa cửu, Lạc Nhi đơn thuần không có tâm nhãn có thể ở trong hậu cung đông đảo hãm hại lẫn nhau bảo hộ tốt bản thân sao? Hoặc là nói Lê Phi Kì có thể bảo vệ tốt Lạc Nhi không? Một loạt lo lắng này vẫn quanh quẩn ở trong lòng Tiêu Vũ Dận, không thể gạt đi được .
Bên này Tiêu Vũ Dận đang phiền não, lo lắng, bên kia Tiêu lão gia ngồi ở chủ tịch(2) cũng không dễ chịu. Tuy rằng lão vẫn ở chủ tịch, nhưng cũng biết ít nhiều, tiểu nhi tử tối bảo bối của lão bị Thái tử điện hạ coi trọng. Hơn nữa giống như còn nói muốn Lạc Nhi gả cho Thái tử, vậy phải làm sao bây giờ. Tục ngữ nói vào nhà quyền quý sâu như biển, huống chi là tiến cung. Đế vương đều vô tình a, làm sao mới tốt a? Nhưng đối phương là Thái tử, nếu đã nói muốn người thì bọn họ có thể làm gì? Ai ~~~ thực là oan nghiệt mà.
Bộ dáng Tiêu lão gia một hồi nhíu mày, một hồi thở dài làm cho ông thông gia Tề Chân lo lắng không thôi, biết lão đang vì tiểu nhi tử bảo bối của mình hao tổn tinh thần. Kỳ thật Tề Chân cũng thực lo lắng, nhưng cũng vô kế khả thi, dù sao cũng là người Thái tử coi trọng. Bất quá hắn cũng không quên an ủi ông thông gia một chút, vỗ nhẹ Tiêu lão gia, nói: “Ông thông gia a, ngươi đang lo lắng cho Lạc Nhi sao?”
“Đúng vậy, điều này có gì tốt chứ? Nếu Lạc Nhi phải tiến cung, lão phu thực là ngàn vạn lần không yên lòng a.”
“Ông thông gia a, ngươi cũng đừng quá lo lắng, ta thấy Thái tử điện hạ thật tình với Lạc Nhi, chắc là thích Lạc Nhi đi. Lạc Nhi tiến cung sẽ không có hại, đến lúc đó cũng chỉ có thể đi từng bước. Cả thiên hạ đều là vương thổ, thần tử bách tính như chúng ta cuối cùng vẫn không có cách khác a.”
” Ai.., lão phu cũng biết, nhưng Thái tử điện hạ tương lai đã được định làm hoàng đế. Hậu cung ba nghìn mỹ nữ này, hãm hại lẫn nhau, lão phu thật sự lo lắng Lạc Nhi có thể bình an hay không a.” Tiêu lão gia nói xong chân mày nhíu chặt, qua một lát, lại nói tiếp: “Lão phu cũng biết là trứng chọi đá. Nếu Thái tử nhất định muốn thú Lạc Nhi, lão phu cũng chỉ có thể mỗi ngày ăn chay niệm Phật, khẩn cầu ông trời phù hộ Lạc Nhi của ta bình an.” Tiêu lão gia nói xong như đã dùng hết khí lực, có vẻ rất tiều tụy tái nhợt, giống như lập tức già đi mười tuổi, thật sự là thương cho tâm phụ mẫu trong thiên hạ a.
“Ông thông gia a, nghĩ thông suốt là tốt rồi. Ta nghĩ Lạc Nhi hắn cát nhân thiên tướng(3), Thái tử điện hạ sẽ không bạc đãi Lạc Nhi đâu.”
Sắc trời đã tối sầm, hỉ yến cũng tới lúc kết thúc, các khách nhân đều cáo từ rời đi, làm chú rể Tề Hiên khẩn cấp trở về động phòng gặp mĩ kiều nương của mình, nhấc hỉ khăn, uống chén rượu giao bôi, vội đến chóng mặt . Lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại Thái tử Lê Phi Kì, Thừa tướng Tề Chân, Tiêu lão gia, Tiêu Vũ Dận cùng Tiêu Vũ Lạc.
“Thảo dân khấu kiến Thái tử điện hạ, hiện giờ sắc trời đã muộn, thảo dân cùng khuyển tử(6) cáo từ trước.” Tiêu lão gia lôi kéo Tiêu Vũ Dận cùng Tiêu Vũ Lạc cáo từ Thái tử.
“Tiêu lão gia nhanh đứng lên. Bản cung có một số việc muốn cùng Tiêu lão gia thương lượng một chút, nói vậy Tiêu lão gia cũng đã biết là sự tình gì đi.”
“Ách, thảo dân ngu dốt, không biết Thái tử điện hạ có chuyện gì phân phó.” Tiêu lão gia giả ngu, ôm một tia hy vọng cuối cùng, nhưng ai có thể chống lại vận mệnh. Duyên phận trời định, dù là ai cũng trốn không thoát, tránh không khỏi.
“Tiêu lão gia cũng không cần giả vờ, Bản cung muốn nói chuyện Lạc Nhi tiến cung, hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai Bản cung tự mình đến quý phủ cùng lão thương lượng một chút việc liên quan.” Lê Phi Kì trực tiếp nói rõ, không để cho Tiêu lão gia có cơ hội tiếp tục giả ngu .
“Ách, hảo, được rồi, vậy thảo dân cùng khuyển tử cáo từ trước.” Tiêu lão gia thấy giả ngu không xong, đành bất đắc dĩ đáp ứng, nhưng vẫn khó nén hoảng hốt.
Chờ Tiêu lão gia cùng Tiêu Vũ Dận, Tiêu Vũ Lạc đi rồi, Lê Phi Kì cũng tính hồi cung, Tề Chân nghĩ muốn đưa tiễn, bị Lê Phi Kì ngăn lại: “Thừa tướng đại nhân không cần đưa tiễn, Bản cung tự mình trở về là được rồi. Nói vậy hôm nay Thừa tướng đại nhân cũng đã mệt mỏi, sớm trở về nghỉ ngơi đi.”
“Thần tuân chỉ, đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm. Đêm dài đường xa, Thái tử điện hạ nên chú ý.” Tề Chân kinh sợ đưa tiễn Lê Phi Kì xong liền đi tìm nhi tử Tề Hiên của mình, cũng không quản hôm nay là ngày đại hỉ của Tề Hiên, có thể sẽ phá hỏng hảo sự của hắn. Tề Hiên bị lão cha mình từ trong phòng kêu ra, tâm không cam lòng không nguyện bỏ lại tân nương đi gặp lão cha, cũng không biết lão cha hắn có chuyện trọng yếu gì, thế nào cũng muốn gọi hắn đi vào lúc này.
“Cha, cha tìm con có chuyện gì?”
“Hiên nhi a, ngươi là thống lĩnh thị vệ trong cung, bảo hộ bên người Hoàng thượng. Nếu Lạc Nhi tiến cung hầu hạ Thái tử, phải chiếu cố Lạc Nhi nhiều một chút a. Tề gia chúng ta cùng Tiêu gia giao hảo nhiều đời, cha vẫn thực thích Lạc Nhi, thương hắn như hài tử của mình. Lần này Lạc Nhi được Thái tử coi trọng, cha cũng thực lo lắng. Trong cung luôn hãm hại lẫn nhau, cha sợ hài tử Lạc Nhi đơn thuần kia không có biện pháp tự bảo vệ mình, chỉ có thể phó thác ngươi. Các ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình cũng tốt , ngươi hãy bảo vệ Lạc Nhi.”
“Cha yên tâm, ta sẽ. Vũ Lạc cùng ta ngoạn từ nhỏ đến lớn, vẫn là hảo huynh đệ, ta nhất định sẽ bảo vệ Vũ Lạc. Kỳ thật ta cũng có chút lo lắng, Vũ Lạc đơn thuần, luôn luôn thiếu tâm nhãn, không biết có thể hảo hảo sinh hoạt ở trong cung hay không.” Tề Hiên nói xong cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Đúng vậy, bất quá có ngươi chiếu cố Lạc Nhi, cha cũng yên tâm một chút. Tốt lắm, mau trở về đi, cũng đừng vắng vẻ Linh Nhi.”
“Vậy con trở về, cha cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Vũ Lạc bị Tiêu lão gia đào ra từ trong ổ chăn, rửa mặt chải đầu xong thì Lê Phi Kì đã đến. Lê Phi Kì khoan thai tiến đến, lúc đến đã gần giữa trưa, vì thế Tiêu gia thiết yến chiêu đãi Lê Phi Kì, làm cho chuyện Tiêu Vũ Lạc tiến cung đương nhiên cũng được nói trên bàn cơm.
Lê Phi Kì ngồi ở thượng tọa(4), thản nhiên mở miệng: “Tiêu lão gia, hôm nay Bản cung tới đây để bàn chuyện Lạc Nhi tiến cung, không biết Tiêu lão gia cân nhắc thế nào rồi?”
“Thái tử điện hạ nhất định muốn để Lạc Nhi tiến cung sao?”
“Đúng vậy, khi Bản cung cải trang đi tuần, ở Giang Nam xảo ngộ(5) Lạc Nhi, đối với Lạc Nhi nhất kiến chung tình, huống chi ~~~” Lê Phi Kì cố ý không nói hết, y muốn để Tiêu Vũ Lạc tự mình nói.
“Huống chi ~~~ huống chi cái gì ?” Tiêu lão gia khó hiểu.
” Để Lạc Nhi nói đi.”
“Lạc Nhi, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Cha, cái này, là như vậy, lúc con dạo chơi ở Giang Nam gặp phải kẻ xấu. Thái tử đã cứu con, sau đó, sau đó ~~~” Tiêu Vũ Lạc nói không được nữa, hắn hung hăng trừng Lê Phi Kì.
“Sau đó Lạc Nhi vì báo đáp ân cứu mạng của Bản cung, liền lấy thân báo đáp. Cho nên đây là ước hẹn Lạc Nhi thiếu Bản cung, phải thực hiện. Sao nào? Chắc là Tiêu lão gia sẽ không để Lạc Nhi làm người không tuân thủ ước hẹn đi?!”Lê Phi Kì không nhìn Tiêu Vũ Lạc đang trừng mắt, nhàn nhã nói tiếp lời hắn.
“Hừ, là ngươi hèn hạ, ta mới ~~~”
“Lạc Nhi, không được vô lễ!” Tiêu lão gia ngắt lời Tiêu Vũ Lạc, mặc kệ sự thật như thế nào, tóm lại Lạc Nhi trốn không được vận mệnh tiến cung.”Thái tử điện hạ, lão phu đã biết, không biết Thái tử điện hạ tính khi nào để Lạc Nhi tiến cung?”
“Hảo, Tiêu lão gia quả nhiên hiểu rõ lí lẽ, Bản cung đã đề cập qua việc này với phụ hoàng cùng mẫu hậu, bọn họ đều vui vẻ đồng ý, lệnh Lạc Nhi tùy ý tiến cung. Mẫu hậu nói muốn gặp mặt Lạc Nhi, muốn Bản cung hôm nay mang Lạc Nhi tiến cung để nàng nhìn một lần.”
Tiêu lão gia hiển nhiên đã buông tha, bất đắc dĩ đáp ứng xong , Lê Phi Kì nhận ra Tiêu lão gia lo lắng cho Tiêu Vũ Lạc, vì thế trấn an : “Bản cung biết Tiêu lão gia lo lắng, nhưng thỉnh Tiêu lão gia yên tâm, nếu Bản cung thú Lạc Nhi, nhất định sẽ không bạc đãi Lạc Nhi, thỉnh tin tưởng thực tâm của Bản cung đối với Lạc Nhi, yên tâm giao Lạc Nhi cho Bản cung, đúng rồi, Bản cung cũng nên gọi ngài một tiếng nhạc phụ.” (zoe : gì nhanh quá vậy, chưa bái đường mà đã gọi ‘nhạc phụ’ rồi, còn Nhan Tuấn ca anh quăng đâu rồi? = =+)
“Thảo dân không dám nhận, có những lời này của Thái tử, lão phu cũng biết, con cháu đều có phúc của con cháu. Lạc Nhi liền giao cho Thái tử điện hạ vậy.”
“Cha, sao ngươi có thể cứ như vậy đem bán ta. Ta, ta không muốn lập gia đình, ta là nam nhân, ta muốn thú nữ nhân. Sớm biết như vậy, lúc trước ta sẽ không đào hôn.”
“Lạc Nhi, cha nhìn ra Thái tử điện hạ thật tâm thích ngươi. Ngươi cũng đừng bướng bỉnh nữa, hảo hảo hầu hạ Thái tử điện hạ. Nói gì lúc trước là tự ngươi đáp ứng Thái tử điện hạ, hiện giờ sao có thể đổi ý. Làm người không biết báo đáp, nói không giữ lời đây?”
“Cha, ta ~~~”Tiêu Vũ Lạc còn muốn nói gì nữa, bị Tiêu lão gia dùng ánh mắt ngăn lại, tới tình trạng hôm nay, chỉ có thể nói hết thảy do trời định, không phải sức người có thể vãn hồi.
“Đến, đến, Thái tử điện hạ nếm thử chút thủ nghệ(7) của trù sư(8) quý phủ ta, mặc dù không bằng ngự thiện(9) trong cung, nhưng rất đặc sắc.”
****************************************************
*Chú thích :
(1) tâm nhãn : mắt nhìn người
(2) chủ tịch : ghế của người lớn trong nhà
(3) cát nhân thiên tướng : người tốt sẽ được phù hộ
(4) thượng tọa : ghế trên
(5) xảo ngộ : tình cờ gặp gỡ
(6) khuyển tử : con trai
(7) thủ nghệ : tay nghề
(8) trù sư : đầu bếp
(9) ngự thiện : thức ăn trong cung