Cả Kim Thiếu Thu lẫn Cát Nguyên và bốn tên hắc y đại hán đều giương to mắt, dõi trông theo hướng của Bạch Y Khách đang nhìn.
Nhưng... chỉ là một khoảng trống mênh mông, xa tít, vắng lặng, tuyệt chẳng thấy một bóng người!
Kim Thiếu Thu không nhịn được, vọt miệng hỏi :
- Các hạ nói ai trở lại? Đâu?
Bạch Y Khách bảo :
- Thiếu chủ ngó kỹ lại xem!
Cố vận mục lực nhìn lần nữa, Kim Thiếu Thu và Cát Nguyên mới thấy, quả nhiên đang có một bóng người vùn vụt lao lại, thoáng mắt đã đến đầu rặng dương liễu.
Bóng người ấy vọt lên ngọn liễu, chuyển nhãn quan sát chung quanh một lượt, rồi lại tiếp tục lướt tới, hiển nhiên là Đường Đại Bằng.
Đường Đại Bằng đáp xuống ngay trước mặt Bạch Y Khách.
Từ sau vành nón rộng sùm sụp tia ra hai luồng nhãn tuyến xoáy vào mặt Bạch Y Khách.
Lão cứ đứng bất động mà nhìn như vậy, chẳng nói chẳng rằng, thái độ cực kỳ khủng bố.
Bạch Y Khách vẫn thản nhiên, trên môi thoáng hiện nét như cười mà không phải cười, cũng nhìn trả lại Đường Đại Bằng và cũng chẳng nói chẳng rằng.
Một chập khá lâu, Đường Đại Bằng bỗng mở miệng :
- Vật ấy đâu?
Bạch Y Khách hỏi lại :
- Vật gì?
Đường Đại Bằng trầm giọng :
- Đừng giả vờ! Còn thiếu một món! Địa đồ đâu?
Bạch Y Khách chưng hửng :
- Ủa! Vừa rồi các hạ đã chẳng đoạt trong túi của cô cháu gái yêu quí là gì? Kim thiếu chủ và đại tổng quản của “Vân Mộng thế gia” đều mục kích rõ ràng như thế, các hạ còn hỏi tại hạ chi nữa?
Đường Đại Bằng lạnh lùng :
- Họ mục kích ta lấy chiếc túi gấm đem đi, nhưng không ngờ ngươi đã lấy bớt đi một món trong túi gấm ấy từ trước rồi.
Bạch Y Khách liền mắng át :
- Đường Đại Bằng! Đừng ngậm máu phun người!
Đường Đại Bằng xỉa tả thủ chụp vào huyệt Kiên Tỉnh trên vai hữu Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách bỗng cười gằn :
- Đường Đại Bằng, tuyệt đối lão không dám làm gì ta đâu!
Đường Đại Bằng “hừ” một tiếng băng giá nói :
- Người khác sợ Đông Môn Trường Thanh lão ưng khuyển ấy chứ ta không sợ đâu!
Bạch Y Khách đáp lại :
- Người khác không biết bức địa đồ cất giấu ở đâu chứ ta biết!
Đường Đại Bằng cật vấn :
- Ngươi đem giấu bức địa đồ ấy đâu rồi?
Bạch Y Khách bảo :
- Buông tay lão ra! Chớ có làm rách áo ta!
Đường Đại Bằng lại xạ hai luồng nhãn tuyến đầy sát khí, từ sau vành nón sùm sụp ngó Bạch Y Khách và lặng thinh đầy đe doạ.
Bạch Y Khách hỏi :
- Lão có nghe ta bảo gì không?
Đường Đại Bằng vẫn không nói năng, chẳng nhúch nhích.
Bạch Y Khách cười lạt :
- Ta nhắc lại, lão buông tay ra, chớ có làm dơ bẩn, sờn rách vai áo của ta, nghe rõ chưa?
Nếu không, lão đừng trách sao ta không biết điều đấy.
Đường Đại Bằng vẫn bất đáp ứng.
Bạch Y Khách hờ hững ngẩng mặt nhìn lên trời, nét cười thách thức càng hiện rõ trên môi.
Lặng trang. Căng thẳng!
Bất chợt, hai luồng nhãn tuyến khủng bố tắt phụt sau vành nón sùm sụp và tự dưng Đường Đại Bằng buông lỏng ngũ chỉ ra, thù tay về, thúc giục :
- Giấu ở đâu? Nói thật đi!
Bạch Y Khách bĩu môi :
- Bộ lão tưởng ta chịu nói cho lão biết ư?
Đường Đại Bằng thịnh nộ gầm lên và lại phóng tả thủ bấu vào vai Bạch Y Khách vừa nghiến răng rít hỏi :
- Ngươi tưởng ta không dám động thủ chăng?
Bạch Y Khách thản nhiên :
- Dám hay không lão hãy tự hỏi lấy!
Lại cười gằn một tiếng, y nói tiếp :
- Chả trách cả đời lão chẳng làm nên được trò trống gì đáng kể cả! Hừ, con người gì mà chỉ biết có mỗi chút là hầm hầm hừ hừ động thủ động cước mà thôi!
Đường Đại Bằng lạnh lùng :
- Không cho ngươi nếm mùi đau khổ, mi chưa biết sợ!...
Bạch Y Khách cười lạt, nói một hơi dài :
- Ta đã từng hợp lực sư phụ ta giải quyết nhiều vụ án, thẩm vấn qua không ít phạm nhân đủ loại, đủ hạng. Có thứ phạm nhân yếu bóng vía, chỉ doạ sơ thôi đã sợ; có hạng phạm nhân phải dùng đến cực hình kềm kẹp, khảo trao thì mới chịu cung khai; nhưng cũng có hạng chẳng thể đe doạ, càng không thể dùng cực hình, vì chỉ có vô ích mà thôi. Với loại này phải khéo đối xử nhẹ nhàng, tử tế thì mới mong thu thập được những điều xác thực. Lắm khi, còn phải thương thảo với họ, đưa ra những điều kiện trao đổi nữa mới được họ hợp tác. Thường thì cách hoà nhã như thế vẫn hiệu quả hơn hết, vừa được việc như mong muốn, vừa giữ được công đức nhân đạo. Như thế há chẳng vui vẻ hơn sao?
Đường Đại Bằng không biết vì lẽ gì lại yên lặng lắng nghe. Nhưng rốt lại, lão bỗng gặng hỏi :
- Ngươi tưởng ta phải bắt chước sư đồ bọn ngươi mà hoà hoãn thương thảo với ngươi ư?
Bạch Y Khách thản nhiên đáp :
- Cái đó thì còn tuỳ hạng người. Lão thích thế nào mặc kệ lão. Đây chỉ là ta nói về lối tốt đẹp của sư phụ ta mà ta học được, thế thôi. Cố nhiên, lão làm sao sánh với sư phụ ta được.
Đường Đại Bằng lại hỏi :
- Theo kiểu ngươi nói là ngụ ý muốn ta thương thảo với ngươi, nếu ta muốn lấy bức địa đồ ấy, phải không?
Bạch Y Khách khẽ gật đầu :
- Phải rồi. Ta chỉ muốn sự việc đi đến chỗ tốt đẹp, nên mới gợi cho lão ấy, còn như lão có thức thời vụ mà làm theo hay không là tuỳ ở lão, ta chẳng màng.
Đường Đại Bằng trầm mặc một lúc, bỗng hỏi thêm :
- Ngươi muốn ta thương thảo với ngươi như thế nào?
Bạch Y Khách đáp :
- Ý muốn hiện tại của lão là lấy cho được bức địa đồ, còn điều cần thiết của ta lúc này là cái gì, tưởng khỏi nói ra, lão cũng đủ thông minh đoán biết mà!
Đường Đại Bằng hỏi :
- Thuốc giải độc?
Bạch Y Khách cười lạt :
- Đường Đại Bằng! Lão hiểu như vậy là tốt, là còn hy vọng rủ ta cùng đi tìm chỗ cất giấu món ấy...
Đường Đại Bằng gật đầu một cái, vành nón càng sụp xuống sâu hơn, nói :
- Được! Ta chẳng tiếc làm gì một chút giải dược cho ngươi, miễn là...
Bạch Y Khách ngắt lời :
- Miễn là lão đừng xảo trá lừa gạt ta thì ta cũng chẳng tiếc làm gì một chút đáp ứng cho lão.
Đường Đại Bằng hăm hở hỏi ngay :
- Chỗ cất giấu bức địa đồ là địa phương nào?
Bạch Y Khách hỏi lại :
- Thuốc giải độc của lão ra sao? Là thuốc hoàn hay thuốc tán?
Đường Đại Bằng thình lình đổi thái độ, lạnh như băng nói :
- Đừng hòng! Ngươi phải tự hiểu lấy thân phận cá nằm trên thớt! Ngươi đừng quên là đang nằm gọn trong tay ta.
Bạch Y Khách lại hỏi :
- Lão tin là ta biết chỗ cất giấu bức địa đồ ấy không? Theo lão nghĩ thì giữa bức địa đồ ấy với một chút giải dược cái nào giá trị hơn?
Đường Đại Bằng không khỏi chưng hửng một hồi. Tuy nhiên lão bỗng “hừ” một tiếng nói :
- Ta không tin là ngươi đủ gan chịu nổi trong bàn tay thép của ta. Ta biết chắc là ta có cách bắt buộc ngươi phải cung khai.
Lời chưa dứt, lão lại kiềm chế huyệt kiên tĩnh của Bạch Y Khách và lần này, lão mạnh tay thật.
Bạch Y Khách cười lạt :
- Rồi lão sẽ thấy rõ, chỉ làm bẩn, làm rách áo ta là cùng!
Đường Đại Bằng cũng cười gằn, đồng thời ngũ chỉ lão siết lại, ngấm ngầm vận kình lực, từ từ xung nhập huyệt đạo Bạch Y Khách.
Phàm là người luyện võ, ai cũng biết một khi bị ngũ chỉ của đối phương bấu vào yếu huyệt kiên tĩnh thì mùi vị thật là đau khổ, đến dở sống dở chết chứ chẳng phải tầm thường.
Kim Thiếu Thu và Cát Nguyên xem tình trạng trứơc mắt mà tự dưng nhăn mặt, không khỏi rợn người lo thay cho Bạch Y Khách.
Nhưng Bạch Y Khách vẫn thản nhiên như không, sắc diện chẳng chút biến đổi, nụ cười vẫn tiếp tục nở trên môi.
Đường Đại Bằng lạnh lùng “hừ” giọng mũi, lại gia tăng ba phần lực đạo.
Kim Thiếu Thu và Cát Nguyên vừa thót ruột, tưởng chừng như kiên tĩnh huyệt của mình đau nhói, vừa ngấm ngầm lấy làm kỳ trước thái độ dửng dưng không lộ chút gì là đau đớn của Bạch Y Khách.
Mà quả nhiên vậy, Bạch Y Khách vẫn mỉm cười, lại đưa ánh mắt an tường, lơ đãng nhìn mây bay.
Đường Đại Bằng đột nhiên nới lỏng chỉ đạo, thu giảm kình lực thốt :
- Chúng ta một tay giao địa đồ, một tay giao thuốc giải!
Bạch Y Khách làm như chẳng nghe gì hết.
Đường Đại Bằng nhắc lại :
- Ngươi giao địa đồ cho ta, ta giao thuốc giải cho ngươi, song phương cùng trao đổi một lượt!
Bạch Y Khách gật đầu nói :
- Ta cũng vừa nghĩ ra như vậy. Được rồi, ta sẽ dẫn lão đến chỗ cất giấu địa đồ, nếu ta phục sức, đi đứng bình thường trở lại.
Đường Đại Bằng xoay cổ tay phải, đưa bàn tay lên xòe ra, trong lòng bàn tay lão lấp lánh một hoàn thuốc sắc đỏ bóng loáng bằng hột bắp.
Lão chuyển động bàn tay một cái, hoàn thuốc đỏ đã nằm gọn giữa hai ngón tay và lão bỗng bấm hoàn thuốc bể làm đôi nói :
- Ta cho ngươi uống một nửa liều giải dược, cho ngươi có thể đi đứng được mà cùng lên đường với ta, chờ đến nơi cất giấu địa đồ, lấy được rồi, bấy giờ ta lại sẽ cho ngươi một nửa hoàn thuốc còn lại.
Bạch Y Khách cười cười :
- Ái chà! Thế là lão săn sóc ta hơi kỹ đấy! Đáng tiếc, hiện giờ, dù ta muốn cất tay lên để lấy thuốc uống cũng chẳng cử động được.
Đường Đại Bằng bảo :
- Nói ít ít một chút có được không! Há miệng ra mau!
Bạch Y Khách đáp :
- Được rồi, ta nghe theo lão đây.
Đường Đại Bằng lấy từ trong túi áo ra một chiếc bình ngọc nhỏ, cất bớt nửa hoàn thuốc trên tay mình vào bình.
Bạch Y Khách đang há miệng. Lão bèn búng nửa hoàn thuốc đỏ bay vèo vào cho Bạch Y Khách nuốt đi.
Nuốt xong nửa hoàn thuốc giải rồi, Bạch Y Khách lắc đầu nói :
- Lão quả đúng là một thứ người gian hoạt đáng nể! Ta phục lão lắm!
Đường Đại Bằng đáp :
- Đối phó với đồ đệ của lão ưng khuyển ta không thể không cẩn thận thủ phần chắc.
Bạch Y Khách thở dài :
- Ta thật không xứng là đồ đệ của sư phụ ta. Nếu đổi lại là lão nhân gia trong trường hợp này, nhất định lão nhân gia chẳng lọt vào chỗ phục kích, để cho người ta nắm trong tay...
Ngừng lại một chút, y hỏi :
- Ta phải đợi bao lâu mới cử động được?
Đường Đại Bằng đáp :
- Một khắc.
Bạch Y Khách cười :
- Được rồi! Hãy đợi một khắc xem sao cái đã, rồi sẽ tính thêm.
Nói xong, bèn nhắm mắt lại, chẳng lên tiếng nữa.
Kim Thiếu Thu đột nhiên mở lời thật mềm mỏng :
- Đường tiền bối! “Vân Mộng thế gia” với “Tứ Xuyên” Đường gia mặc dầu không có sự vãng lai, nhưng bấy lâu nay cũng chưa từng xảy chuyện hiềm khích gì, vẫn giữ gìn câu “nước sông không phạm nước giếng”...
Đường Đại Bằng lạt lẽo hỏi :
- Bọn ngươi lại muốn thuốc giải chăng?
Kim Thiếu Thu đáp :
- Xin Đường tiền bối “giơ cao đánh khẽ”.
Bạch Y Khách vẫn nhắm mắt, nhưng bật cười hỏi xen vào :
- Kim thiếu chủ của “Vân Mộng thế gia” sao bây giờ cũng biến thành ngọt ngào, khiêm cung quá nhỉ?
Gương mặt trắng trẻo của Kim Thiếu Thu bỗng bừng đỏ.
Đường Đại Bằng lên tiếng :
- Ta cũng có thể cho ngươi thuốc giải, chứ không hẳn là không cho, nhưng... với một điều kiện.
Kim Thiếu Thu mau mắn hỏi :
- Điều kiện chi, xin Đường tiền bối chỉ giáo?
Đường Đại Bằng lạnh lùng :
- Với điều kiện là “Vân Mộng thế gia” từ nay không nhúng tay vào vụ này nữa.
Bạch Y Khách lại xen lời :
- Phải! Cái đó kêu bằng trông xa thấy rộng, cứ mài giũa lần lần, tỉa bớt được kẻ cường địch nào, đỡ lo kẻ ấy. “Vân Mộng thế gia” quả đáng ngại thật, họ mà tự nguyện đứng ngoài thì đỡ ngại đi nhiều lắm!
Kim Thiếu Thu quát nạt :
- Ngươi đừng có hòng khiêu khích, ly gián...
Đường Đại Bằng ngắt ngang :
- Hãy để y nói. Ngươi có quyền gì mà nạt nộ người ta?
Ngừng lại, hắng giọng một cái, lão lại hỏi tiếp :
- Sao? Kim Thiếu Thu, ngươi có nghe rõ điều kiện ta vừa nói đó không?
Kim Thiếu Thu chẳng đặng đừng, phải miễn cưỡng trả lời :
- Thưa, có nghe ạ.
Đường Đại Bằng hỏi :
- Thế ngươi có bằng lòng đáp ứng không?
Kim Thiếu Thu lấp loáng mục quang, trong trí như đã có sẵn ý liền trả lời :
- Thưa tiền bối, điều ấy tại hạ xin bằng lòng. Thực ra, “Vân Mộng thế gia” cũng chẳng tha thiết với vụ này mấy...
Đường Đại Bằng cười lạt :
- Thế là tốt! Ta nói thế là có lời giao kết trước, để sau này khỏi đụng chạm nhau, thế thôi, chớ ta cũng chả sợ gì ngươi. Kể cả ngươi có nuốt lời hứa mà làm càng đi nữa, bất quá là tự tìm cái chết vì “Vô ảnh chi độc” của ta mà thôi.
Kim Thiếu Thu rạng nét mừng rỡ, nói phụ hoạ :
- Vâng, tiền bối nói đúng lắm! Tại hạ hiểu rồi, xin tiền bối yên tâm, tuyệt đối tại hạ không dám sai lời cam kết.
Đường Đại Bằng tự đắc :
- Ta cũng liệu ngươi sẽ không dám vọng động sau này. Vì lẽ, “Vân Mộng thế gia” của ngươi tuy cơ nghiệp đồ sộ, võ công đã mấy đời tự lập một phương, người người đều là cao thủ thật đấy, nhưng vẫn không chống nổi độc chất này của ta đâu!
Lão thò ray vào túi, lại lấy ra chiếc bình ngọc nhỏ và vắn tắt ra lệnh :
- Há mồm ra!
Chỉ chờ mong có vậy, Kim Thiếu Thu lẹ làng há miệng, bọn Cát Nguyên với bốn hắc y đại hán cũng tự động há miệng theo, tất cả đều há thật to.
Đường Đại Bằng nghiêng bình ngọc, trút ra sáu hoàn thuốc giải, lần lượt búng vào từng miệng bọn Kim Thiếu Thu. Rồi lão ung dung cất bình ngọc vào túi nói :
- Hai khắc sau, “vô ảnh cho độc” sẽ tiêu giải, các ngươi chờ một lút nhé!
Kim Thiếu Thu đầy tin tưởng đáp liền miệng :
- Đa tạ Đường tiền bối! Đa tạ Đường tiền bối!
Bạch Y Khách đột nhiên cười thành tiếng nói :
- Kim thiếu chủ của “Vân Mộng thế gia” mà lại một niềm lễ độ như thế quã là chuyện lạ trong chốn võ lâm tại hạ mới mục kích đầy là lần đầu, mà... e rằng cũng là lần cuối cùng!
Kim Thiếu Thu biến sắc, không thốt nên lời.
Đường Đại Bằng liền ngó Bạch Y Khách, lạnh lùng nhắc :
- Một khắc đã qua, ngươi có thể cử động rồi đó.
Bạch Y Khách gật đầu :
- Tại hạ biết rồi. Có điều là bây giờ tại hạ vẫn chưa thể dẫn lão đến chỗ cất giấu địa đồ được.
Đường Đại Bằng hỏi mau :
- Vì lẽ gì?
Bạch Y Khách đáp :
- Tại hạ muốn chờ đợi một lúc nữa, để xem phân nửa hoàn thuốc giải của lão còn có phát tác nguy hại gì khác ngoài công hiệu tiêu giải “Vô ảnh chi độc” chăng.
Kim Thiếu Thu nghe qua lại động dung biến sắc lần nữa.
Đường Đại Bằng nói :
- Ngươi cứ yên tâm hẳn đi. Nếu ta có muốn hạ sát ngươi thì ta đã chẳng cho ngươi uống thuốc giải.
Bạch Y Khách cười lạt đáp :
- Sở dĩ lão cho ta nửa hoàn thuốc giải chẳng qua là lão vì lão chớ đâu phải vì ta. Nếu không có thuốc giải, cố nhiên ta đi chẳng được, mà lão thì lại cần đến chỗ cất giấu bức địa đồ, như thế chẳng lẽ lão cõng ta đi? Đấy, lòng dạ lão là thế đó, chớ có tử tế hiền lành gì.
Ngừng lại một chút, y lại tiếp :
- Ta biết, hiện tại lão tuyệt đối không tính hạ sát ta. Nhưng đến khi lấy được địa đồ rồi lão lại cần giết ta. Chính vì vậy, lão chỉ cần cho ta uống nửa hoàn thuốc giải để sử dụng ta ngay cái đã, rồi tới lúc ấy, tự nhiên thuốc sẽ phát tác, lão khỏi mất công động thủ ta cũng mất mạng.
Kim Thiếu Thu tròn xoe mắt, trán mướt mồ hôi.
Đường Đại Bằng nói :
- Ngươi đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Bạch Y Khách lắc đầu :
- Thành ngữ ấy không thể áp dụng ở đây được. Mà với lão, con người của “Tứ Xuyên” Đường gia ta không thể không gia tâm hữu ý cảnh giác đề phòng. Vậy, như đã nói, ta cần ở lại đây một lúc nữa, rồi dẫn lão đi hay không sẽ tính.
Dứt lời, y lại nhắm mắt.
Đường Đại Bằng liền xuất thủ chụp lên huyệt Kiên Tỉnh của Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách cười lạt hỏi :
- Vừa rồi ta đã chẳng sợ, bây giờ há lại sợ sao?
Đường Đại Bằng lạnh lùng :
- Ngươi mà chọc giận ta thì ta giết phăng ngươi đi, không cần bức địa đồ nữa đâu!
Bạch Y Khách hỏi gặng :
- Thật không?
Đường Đại Bằng bỗng buông tay, từ từ lùi lại hai bước ngắn, không nói gì hết.
Nhưng, chẳng nhẫn nại được, lão lại hỏi :
- Ngươi muốn đợi bao lâu nữa?
Bạch Y Khách trả lời :
- Tới chừng nào ta nhận thấy đi được, tự khắc ta sẽ đi.
Đường Đại Bằng tức cơ hồ... muốn ăn tươi nuốt sống hắn mà chẳng làm sao hơn được.
Bạch Y Khách trả lời như thế rồi liền nhắm mắt trở lại như cũ, không buồn biết tới lão nữa.
Sau một thời gian khá lâu, Kim Thiếu Thu bỗng bắt đầu cử động được.
Tiếp đó đến Cát Nguyên và bốn hắc y đại hán cũng phục hồi khí lực Kim Thiếu Thu vươn vai, múa tay, cất chân lung tung một hồi để xem có vướng mắt trở ngại chỗ nào không.
Cát Nguyên với bốn hắc y đại hán cũng bắt chước chủ làm y như vậy.
Đúng ra là họ có dụng ý khác: muốn kéo dài thì giờ ra, chưa chịu rời bỏ đi vội.
Đường Đại Bằng lạnh lùng hỏi :
- Kim Thiếu Thu! Ngươi cũng định làm theo gã tuổi trẻ này, muốn chờ đợi một lúc xem sao phải không?
Kim Thiếu Thu tươi cười lẹ miệng đáp :
- Thưa không phải đâu ạ! Xin tiền bối chớ ngộ nhận. Bọn tại hạ chẳng dám có ý hoài nghi chút nào về công hiệu như thần của thuốc giải đâu ạ. Tại hạ sắp đi, vâng, tại hạ sắp đi đây ạ...
Đường Đại Bằng “hừ” một tiếng, không nói gì.
Kim Thiếu Thu bèn dẫn bọn Cát Nguyên cùng trổ thuật phi hành, rời khỏi đương trường....