Nghe vậy, Cửu công chúa mở to hai mắt nhìn Diệp Huyền, trong mắt ánh lên một tia không thể tin nổi.
Thần sắc Diệp Huyền càng thêm lạnh:
- Lấy ra!
Cửu công chúa nhìn Diệp Huyền hồi lâu, sau cùng, tự giễu cười một tiếng:
- Xem ra là ta đánh giá thấp mị lực của địa giai võ kỹ. Có điều, không nghĩ tới, ta cùng nàng đều có lúc nhìn lầm!
Nói xong, nàng khẽ đảo tay, một quyền trục màu đen xuất hiện trước mắt Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhìn qua quyển trục, vỏ ngoài bóng loáng, không biết dùng thứ gì đề ché tạo. Hắn mở ra nhìn thoáng qua, đập vào mắt là một hàng chữ lớn: Địa giai thượng phẩm: Tịch Diệt chỉ.
Không xem kỹ, Diệp Huyền liền thu lại quyền trục, đứng dậy đi ra ngoài.
Cửu công chúa cứ vậy nhìn Diệp Huyền,ánh mắt băng lãnh, không nói, một hồi sau, lấy ra một tảng đá đen nhánh, cầm lấy tảng đá, một sợi huyền khí tràn vào, ngay sau đó nàng lại khép mắt lại: “Tiểu an, người này không thể tin!”
Một dãy núi nào đó ngoài ngàn dặm, một nữ tử bạch y ngừng lại, lấy ra một tảng đá đen nhánh, nhìn tảng đá hồi lâu, nữ tử đột nhiên quay người.
- Tiểu thư? Người đã hẹn luận bàn với Yêu soái!
Sau lưng, có người hô.
Nhưng, nữ tử bạch y cũng không quay đầu lại.
…
Diệp Huyền rời trúc gian, nhảy mấy cái, đi tới trước cung điện, nhìn qua bốn phía, cười ha ha một tiếng:
- Cuối cùng cũng tới tay!
Nói xong, thân hình hắn lóe lên, xa xa lướt đi.
- Là địa giai võ kỹ kia!
Trong bóng tối, không biết ai lên tiếng, rất nhanh, vô số tàn ảnh đuổi theo Diệp Huyền. Người cầm đầu, chính là Bắc Thần, ngoại trừ Bắc Thần, còn có một nam một nữ kia, thực lực hai người này cũng cực mạnh, Bắc Thần cũng phải kiêng dè không thôi!
Tốc độ Diệp Huyền cực nhanh, chớp mắt đã lao ra khỏi động phủ, sau đó chạy vào sâu trong núi, sau lưng hắn, đoàn người điên cuồng truy đuổi.
Còn Cửu công chúa, đã không ai để ý tới nàng!
Tất cả đều tập trung đuổi theo Diệp Huyền, không, là đuổi theo địa giai võ kỹ!
Diệp Huyền một đường chạy như điên, hắn chuyên môn chạy tới những nơi có địa hình phức tạp, chính vì vậy, đám Bắc Thần mới không thể lập tức đuổi kịp! Không chỉ như thế, hắn còn lợi dụng địa hình phức tạp kéo dài khoảng cách với đám Bắc Thần!
Có điều, đám Bắc Thần cũng không hề có ý thả, một đường điên cuồng đuổi theo!
Mà Diệp Huyền, như hóa thân thành linh hầu, không ngừng nhảy tới nhảy lui trong núi rừng mờ mịt, hắn không đánh, gặp người liền chạy, cứ vậy chạy, chạy tới tận đêm!
Bóng đêm buông xuông, Diệp Huyền cười nhẹ.
Màn đêm đưa tay không thấy năm ngón, nhưng với Diệp Huyền hắn lại không chút khó khăn, bởi hắn đã quá quen với hoàn cảnh này.
Đám Bắc Thần lại có chút ngưng trọng, trong bọn hắn, đại đa số đều từng rèn luyện trong núi tương tự, nhưng cũng không phải loại người quá quen với hoàn cảnh này, bởi vậy bóng đêm vừa buông xuống, mấy người Bắc Thần đã có chút cố kỵ. Cố kỵ này, không chỉ là cố kỵ Diệp Huyền, mà còn là cỗ kỵ lẫn nhau!
Phải biết, chuyện đâm dao sau lưng, trong thiên hạ này đâu đâu cũng có!
Trong bóng đêm, Diệp Huyền núp trên một cây đại thụ rậm rạp, lấy người gỗ của Diệp Linh ra nhìn, mỉm cười:
- Ca lập tức sẽ về.
- Sợ là ngươi sẽ không về được!
Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Diệp Huyền híp mắt, bỗng quay đầu, bên trái không xa là một nữ tử.
Người tới, chính là Bắc Thần, không chỉ Bắc Thần, còn có đôi nam nữ kia.
Diệp Huyền trầm mặt:
- Sao các ngươi có thể tìm được ta!
Bắc Thần hơi nhếch miệng:
- Bởi bên trên chúng ta có người, mà trên ngươi hình như không, cho nên, ngươi rõ chưa?
Diệp Huyền đang muốn nói, đúng lúc biến cố chợt hiện.
Ba!
Một tiếng bạt tay thanh thúy vang lên, Bắc Thần trực tiếp bị đập bay vài chục trượng, chờ nàng đứng dậy, má phải đã xuất hiện một dấu vuốt đỏ rực.
Đám người: “…”
Diệp Huyền cũng ngây người, rất nhanh, hắn nghiêm mặt nói:
- Kỳ thực, bên trên ta cũng có người!
Ba người Bắc Thần: “…”
Đôi nam nữ kia lập tức đề phòng, đồng thời lui sau mấy bước.
Không ai nhìn rõ, Bắc Thần bị đánh thế nào, mà người có thể làm như vậy, không phải tồn tại mà bọn hắn có thể chống lại!
Một bên khác, sắc mặt Bắc Thần có chút khó coi.
Bởi chính nàng cũng không biết, bản thân bị đánh thế nào!
Người xuất thủ là ai?
Nàng lạnh lùng nhìn bốn phía, nhưng bốn phía lại không có bất cứ thứ gì. Cuối cùng, nhìn lại Diệp Huyền, Diệp Huyền chỉnh lại y phục, không chút sợ hãi:
- Các ngươi nghĩ, chỉ các ngươi mới có người bên trên?
Nói tới đây, hắn dựng thẳng một ngón tay, nhẹ nhàng lắc:
- Không, kỳ thực, phía trên ta cũng có người. Đã ra ngoài lăn lộn, ai mà không có chỗ dựa phía sau? Ngươi…
Ba!
Đúng lúc này, một tiếng bạt tai thanh thúy lại vang lên, một bóng người trực tiếp bay ra ngoài.
Người bay ra, không phải Bắc Thần, mà là Diệp Huyền!
Ba người Bắc Thần ngơ ngác.
Diệp Huyền cũng có chút ngây người, mẹ nó, tên này thấy ai khó chịu liền đánh kẻ đó a! Có điều, có thể chờ lúc khác lại đánh được không? Giờ làm sao xuống thang được?!
Diệp Huyền chậm rãi bò lên, má phải cũng hiện một vuốt hồng.
Không khí xung quanh có chút quỷ dị.
Diệp Huyền “Khục” một tiếng, sau đó nó:
- Ra ngoài đều là vì cầu cơ duyên, mọi người…
- Mọi người nên ngồi xuống nói chuyện, đúng không?
Bắc Thần khẽ cười:
- Ý ngươi là vậy?
Diệp Huyền nghiêm mặt:
- Không nghĩ tới, chúng ta lại cùng ý tưởng. Ta…
Bắc Thần lắc đầu, cắt ngang Diệp Huyền:
- Lúc trước ta còn nghĩ, đầu óc ngươi không bình thường, hiện tại có vẻ như không phải là nghĩ nữa, đầu óc ngươi thực sự…
Nói tới đây, nàng đột nhiên ngừng lại.
Bởi, Diệp Huyền đã quay người chạy xa! Tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt đã biến mất trong đêm.
Sắc mặt Bắc Thần trở nên cực khó coi!
Nam tử bên kia lạnh lùng nhìn Bắc Thần:
- Nói nhiều!
Nói xong, hắn cùng nữ tử bên cạnh lập tức đuổi theo Diệp Huyền.
Bắc Thần hơi híp mắt, khóe miệng ánh lên một tia dữ tợn, lập tức bay ra đuổi theo, những nơi nàng qua, đều để lại một mảnh vừa bộn!
Trong bóng đêm, Diệp Huyền một đường chạy như điên, thần sắc có chút ngưng trọng.
Bởi từ trong lời Bắc Thần vừa rồi, hắn biết, sở dĩ hành tung của hắn bại lộ, là bởi có người bên trên báo cho đám Bắc Thần biết!
Có người phá quy tắc trò chơi!
Mà sở dĩ đối phương dám làm vậy, chính bởi phía sau hắn không có người, nếu là An Lan Tú, đám đại lão kia tuyệt không dám làm như vậy!
Diệp Huyền xiết chặt nắm đấm, hiện hắn gặp vấn đề rất nghiêm trọng, bất kể hắn ẩn nấp thế nào, đám Bắc Thần cùng sẽ biến!
Nếu không trốn, dùng thực lực của hắn, tuyệt không đánh lại ba người Bắc Thần!
Vừa chạy, lông mày Diệp Huyền dần ngưng lại. Một hồi sau, như nghĩ tới điều gì, lông mày hắn lại giãn ra, nhìn qua bốn phía, cuối cùng chạy tới một sườn núi nhỏ, vừa tới sườn núi, hắn liền lăn khỏi chỗ, chớp mắt này, quyển trục võ kỹ kia đã bị hắn giấu trong một đống lá cây.
Hắn làm vô cùng bí mật!
-------------