Diệp Huyền ôm Diệp Linh trở về phong, sau đó mới quay lại Thương Lan điện, ngồi cách Mạc Vân Khởi không xa, Mạc Vân Khởi ngưng mắt đề phòng.
Diệp Huyền lấy một hồ lô rượu, ném cho Mạc Vân Khởi:
- Thật có lỗi!
Mạc Vân Khởi nhìn qua Diệp Huyền, cầm hồ lô rượu uống một hớp, sau đó nói:
- Chiêu vừa rồi của ngươi là gì?
- Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Diệp Huyền trả lời.
Mạc Vân Khởi gật đầu:
- Rất mạnh, ta không ngăn được!
Diệp Huyền nhìn qua Mạc Vân Khởi:
- Trước đó, dưới chân ngươi xuất hiện hai đạo gió xoáy, đó là võ kỹ sao?
Mạc Vân Khởi gật đầu:
- Vạn Lý Truy Phong kỹ, huyền giai hạ phẩm.
Nói xong, hắn nằm xuống thềm đá:
- Nếu không có môn võ kỹ này, đoán chừng vừa rồi đã bị ngươi một kiếm bổ chết!
Diệp Huyền cũng nằm xuống, hai tay ôm đầu, nhìn lên trời:
- Thực xin lỗi!
Mạc Vân Khởi lắc đầu:
- Cũng phải trách ta phạm tiện, thấy muội muội ngươi đang khóc, ta liền đùa nàng một chút, nói ngươi bị ta đánh, nàng mới càng khóc lớn hơn…
Diệp Huyền: “…”
Đúng lúc này, tại cuối tầm mắt hai người, một tên đầu trọc đi tới.
Người tới chừng mười tám mười chín tuổi, đầu trọc, dáng người khôi ngô, so với Mạc Vân Khởi cùng Diệp Huyền còn lớn hơn một vòng, mà trên người hắn, chỉ mặc độc một chiếc quần, bắp thịt toàn thân săn chắc, nhìn có chút dọa người.
Trên cổ người này, còn treo một chút xương cốt, thậm chí, một số vẫn còn dính máu tươi!
Mạc Vân Khởi nói khẽ:
- Tên này, hẳn cũng là học viên học viện chúng ta.
Nói xong, quay đầu nhìn Diệp Huyền:
- Đánh hắn một trận?
Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ngươi lên trước?
Mạc Vân Khởi nhún vai:
- Lên thì lên!
Nói xong, hắn nhẹ điểm chân, trực tiếp bay ra, cực kỳ tiêu sái, tốc độ cũng cực nhanh, tốc độ này, khiến Diệp Huyền mặt cảm!
Rất nhanh, Mạc Vân Khởi xuất hiện trước mặt người tới, một cước trực tiếp quét về phía bả vai đối phương.
Nam tử đầu trọc không né không tránh.
Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, Mạc Vân Khởi trực tiếp bị đẩy lui mấy trược, chân phải không ngừng run lên, mà nam tử đầu trọc, không chút nhúc nhích!
Nam tử đầu trọc nhìn về phía Mạc Vân Khởi, thần sắc bất thiện.
Mạc Vân Khởi khẽ biến sắc, quay đầu nhìn Diệp Huyền:
- Cùng lên!
Diệp Huyền đi tới trước mặt nam tử đầu trọc, nam tử đầu trọc có chút đề phòng, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ôm quyền:
- Thương Lan học viện, hoan nghênh ngươi!
Mạc Vân Khởi kinh ngạc nhìn Diệp Huyền:
- Ngươi…
Nam tử đầu trọc ôm quyền với Diệp Huyền:
- Đa tạ!
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Mạc Vân Khởi, Mạc Vân Khởi ngượng ngùng cười cười:
- Hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm…
Nam tử đầu trọc đột nhiên vọt tới, Mạc Vân Khởi biến sắc, xoay người chạy:
- Diệp Huyền, cái tên vương bát đản nhà ngươi, ngươi bán đứng ta…
…
Giữa trưa, Thương Lan điện.
Kỷ lão đầu ngồi chủ vị, lão thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, lúc nào cũng trong trạng thái say khướt. Bên phải là Kỷ An Chi, Kỷ An Chi cầm đũa liếm láp. Mà bên trái Kỷ lão đầu, là nam tử đầu trọc, người này cầm một chuỗi thiết châu, thiết trâu rất bóng loáng, hơn nữa còn lóe lên u quang nhàn nhạt, rõ ràng không phải vật phàm.
Bên cạnh nam tử đầu trọc, chính là Mạc Vân Khởi, bộ dạng Mạc Vân Khởi hiện có chút thảm, mặt mũi sưng vù, trên người còn có vô số dấu chân. Mà nam tử đầu trọc cách đó không xa, thỉnh thoảng lại nhìn hắn một cái, thần sắc bất thiện!
Đúng lúc này, một mùi thơm đập vào mặt.
Kỷ lão đầu vừa mở mắt, Kỷ An Chi lập tức ngồi thẳng, tay cầm đũa dài, vận sức chờ động.
Diệp Huyền cùng Diệp Linh bưng đĩa đi tới, Diệp Huyền bưng gà quay, vàng óng ánh, thoạt nhìn cực mê người. Mà Diệp Linh thì bưng một đĩa cá hấp, thoạt nhìn cũng khiến người muốn ăn!
Hai huynh muội vừa đặt đĩa lên bàn, Kỷ lão đầu cùng Kỷ An Chi lập tứ hạ đã!
Tốc độ nhanh chóng, trực tiếp khiến nam tử đầu trọc cùng Mạc Vân Khởi ngây người, đừng nói bọn ắn, dù là Diệp Huyền cùng ldh cũng ngốc tại chỗ.
Kỷ lão đầu còn tốt, chủ yếu là Kỷ An Chi, tốc độ của nàng, còn hơn cả thổ phỉ càn quét thôn làn, không tới mười hơi thở, con gà quay bày trước mặt Kỷ An Chi đã biến thành một đống xương, mà con cá kia, cũng hết sạch.
Nam tử đầu trọc cùng Mạc Vân Khởi nhìn tới ngây người, bọn hắn, mới cầm đũa lên.
Kỷ lão đầu nhìn qua Kỷ An Chi:
- Hàm súc một chút!
Kỷ An Chi liếm đũa, nhìn Diệp Huyền:
- Còn gì nữa không?
Mọi người: “…”
Qua hồi lâu, Thương Lan điện chìm trong mảnh yên tĩnh, mọi người ngồi quanh bàn, bảy tám cái đĩa trên bàn, đều sạch sẽ!
Nam tử đầu trọc cùng Mạc Vân Khởi hận sinh không thể luyến, bởi bọn hắn mới ăn được có mấy miếng…
Diệp Huyền cùng Diệp Linh lại nhìn nhau cười, bởi trong phòng bếp, hai huynh muội đã sớm ăn no!
Lúc này, Kỷ lão đầu đột nhiên nói:
- Giới thiệu người mới một chút.
Nói xong, hắn chỉ nam tử đầu trọc:
- Bạch Trạch, đến từ phía bắc Mang sơn, bán yêu chi thể.
Nam tử tên Bạch Trạch đứng dậy, hơi thi lễ với mọi người, nhưng lại bất thiện nhìn Mạc Vân Khởi.
Khóe miệng Mạc Vân Khởi hơi co rút, sau đó hung hăng liếc mắt nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, Kỷ lão đầu chỉ Mạc Vân Khởi:
- Mạc Vân Khởi, đến từ biên thùy Cực nam, Mặc trấn, Khinh Linh chi thể, luyện các loại võ kỹ thiên về tốc độ, có thể làm ít công to. Thiện dùng côn, phi đao!
Phi đao!
Diệp Huyền nhìn qua Mạc Vân Khởi, gia hỏa này còn giấu tài!
Mạc Vân Khởi đột nhiên chỉ chỉ Diệp Huyền:
- Lão đầu, hắn thì sao!
Kỷ lão đầu nhìn qua Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, đến từ Thanh thành Diệp gia, Kiếm tu! Đại Kiếm tu!
Kỷ An Chi cùng Bạch Trạch nhìn Diệp Huyền, ánh mắt ánh lên vẻ kinh ngạc cùng tò mò!
Đại Kiếm tu!
Thực sự hiếm thấy, đặc biệt còn là Đại Kiếm tu trẻ như thế!
- Diệp Huyền!
Đúng lúc này, Mạc Vân Khởi đột nhiên đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền:
- Đại ca, ngươi là rác rưởi mà Thương Mộc học viện không cần sao? Ngươi…
- Ngươi mới là rác rưởi!
Diệp Linh đột nhiên căm tức nhìn Mạc Vân Khởi:
- Sau này không nấu cơm cho ngươi!
Bạch Trạch gật đầu:
- Đừng cho hắn ăn!
Khóe miệng Mạc Vân Khởi khẽ co quắp, nhẹ nhàng phẩy phẩy, tự giễu:
- Tiểu muội muội, là ta lỡ lời, đừng nóng giận ha…
Hắn hiểu rõ, Thương Lan học viện này chỉ có huynh muội hai người này biết làm cơm, nếu bọn hắn không nấu, như vậy sau này hắn chỉ có thể gặm cỏ mà sống qua ngày!
Diệp Linh hừ lạnh một tiếng, không nói thêm.
------------