Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 50: Xuất Hiện



Đại hoàng tử hơi trầm ngâm, sau đó lắc đầu:

- Ta cũng không quen người này, cũng chưa từng mời hắn!

Nghe Đại hoàng tử nói, Lục Tiêu Nhiên lập tức thấp giọng thở dài, kỳ thực, hắn đã đoán được kết quả. Sau lưng Mạt Tùy Thanh là Mạt gia, mà hiện tại Diệp Huyền lại chọc quá nhiều người tức giận, Đại hoàng tử căn bản không thể đứng bên Diệp Huyền!

Nghe Đại hoàng tử, Diệp Huyền bình thản như cũ, chỉ kéo Diệp Linh.

Đúng lúc này, có người lên tiếng châm chọc:

- Khó trách vừa rồi ăn uống hăng say như vậy, hóa ra là trà trộn vào đây, thật là, đám tôi tớ ở ngoài thật kém cỏi, lại để loại người này trà trộn vào đây!

Lục Tiêu Nhiên đứng dậy, ôm quyền với bốn phía:

- Tại hạ Thiên Sơn thành thành chủ Lục Tiêu Nhiên, vị tiểu hữu này là do ta dẫn tới, khiến chư vị không vui, ta ở đây xin lỗi chữ vị.

Nói xong, hắn nhìn Diệp Huyền, cười khổ:

- Không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, Diệp Huyền tiểu hữu, xin lỗi!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không có quan hệ với ngươi.

Lục Tiêu Nhiên gật nhẹ, quay đầu nhìn Đại hoàng tử Khương Niệm Sinh, Khương Niệm Sinh gắt gao nhìn hắn:

- Lục lão, ngươi biết ngươi đang làm gì không?

Lục Tiêu Nhiên cười nói:

- Đại hoàng tử, quấy rầy!

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Tiểu hữu, chúng ta đi thôi!

Hiển nhiên, hắn chọn đứng bên Diệp Huyền!

Đám người xung quang có chút không thể tin được, đặc biệt là Đại hoàng tử, không nghĩ tới, Lục Tiêu Nhiên lại chọn ở bên Diệp Huyền, đồng thời cũng có chút kinh hãi, Diệp Huyền này có thân phận thế nào?

Diệp Huyền gật đầy, sau đó kéo Diệp Linh theo Lục Tiêu Nhiên rời đi, mà lúc này, Mạt Tùy Thanh lại lạnh lùng nói:

- Thế nào? Cứ thế muốn rời đi?

Lục Tiêu Nhiên hơi trầm ngâm, đi tới trước mặt Mạt Tùy Thanh:

- Mạt cô nương, chuyện lúc trước là hiểu lầm, mong Mạt cô nương cho lão hủ chút tình mọn, việc này dừng ở đây, thế nào?

Mạt Tùy Thanh lãnh đạm nói:

- Muốn bỏ qua chuyện này, có thể, để hắn quỳ xuống xin lỗi ta, ta có thể bỏ qua chuyện này, thế nào?

Nghe vậy, Lục Tiêu Nhiên liền cau mày.

Lúc này, Hàn Hương Mộng đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyền, hơi thi lễ:

- Diệp cong tử, việc này dù không phải ta chủ động gây nên, nhưng nguyên nhân cũng bắt nguồn từ ta, thật có lỗi!

- Hương Mộng!

Mạt Tùy Thanh cả giận nói:

- Đến cùng ngươi đứng ở đâu?

Hàn Hương Mộng nhìn thoáng qua Mạt Tùy Thanh:

- Tùy Thanh, nếu ngươi coi ta là bạn, việc này bỏ qua, được không?

Sắc mặt Mạt Tùy Thanh có chút khó coi.

- Việc này sao có thể bỏ qua?

Đúng lúc, một thanh âm vang lên.

Một thanh niên nam tử từ bậc thang đi lên, người tới chừng mười tám mười chín tuổi, dáng người khôi ngô, tóc húi cua, vẻ mặt đầy hung tợn.

- Thương Kỳ!

Có người kinh hô:

- Là thiên tài Thương gia? Nghe nói hắn được Thương Mộc học viện tuyển từ sớm…

Tuyển sớm!

Đa phần muốn vào Thương Mộc học viện, phải qua một kỳ khảo hạch, nhưng cũng có ít người, không cần sát hạch, những người này đều có điểm đặc biệt riêng, mà năm nay, chỉ có năm suất không cần sát hạch như thế!

Thương Kỳ này là một trong số đó!

Mà Thương Kỳ, chính là người theo đuổi của Mạt Tùy Thanh, đây chính là chuyện mà cơ hồ ai ai cũng biết!

Thương Kỳ tới trước mặt Mạt Tùy Thanh, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Tùy Thanh, ta giúp ngươi hả giận!

Mạt Tùy Thanh nhíu mày:

- Thương Kỳ, chuyện này không quan hệ tới ngươi!

Thương Kỳ gằn giọng nói:

- Hắn nhục ngươi, cũng là nhục ta.

Nói xong, liền quay người nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi là cái thứ chó gì? Cũng dám làm nhục Tùy Thanh? Hôm nay lão tử muốn nghiền xương ngươi.

Nói xong, lập tức xông ra ngoài.

Thế lên như mãnh hổ hạ sơn, người còn chưa tới, một cỗ khí thể đã đập lên người Diệp Huyền!

Diệp Huyền nắm tay phải thành quyền, cỗ khí thể kia lập tức biến mất, mà sau một khắc, trong mắt vô số người, Thương Kỳ đấm một quyền lên ngực Diệp Huyền, mà Diệp Huyền cũng đấm một quyền lên ngực Thương Kỳ.

Phanh phanh!

Diệp Huyền lui sau hơn trượng, thế nhưng Thương Kỳ lại lui tới mười trượng, cuối cùng đụng lên vách tường, mới dừng lại được!

Nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh lập tức ngây người!

Khương Niệm Sinh nheo mắt, hơi chút khiếp sợ, mà Mạt Tùy Thanh cũng cau mày.

Thực lực Thương Kỳ thế nào, bọn hắn đều biết rõ, đặc thù của Thương Kỳ chính là ở thể chất của hắn, lực lượng thân thể cực mạnh, trong cùng cảnh giới, cơ hồ rất ít người có thể chống lại!

Mà hiện tại, Thương Kỳ lại bị đánh xuống hạ phong!

Thương Kỳ đẩy vẻ khó tin:

- Sao ngươi có thể…

Diệp Huyền không chút biểu tình, so thân thể? Từ khi luyện tới Ẩn cảnh Kim Thân cảnh, đừng nói nhân loại, coi như vật lộn với yêu thú cũng không thành vấn đề!

- Lão tử không tin!

Thương Kỳ đột nhiên gầm thét, lần nữa vọt tới trước mặt Diệp Huyền, mà thân hình Diệp Huyền hơi rung lên, đã bước lên trước, trong mắt vô số người, hai người lần nữa đối quyền.

Ầm!

Rắc!

Một tiếng xương gãy vang lên, tay phải Thương Kỳ thực tiếp đứt gãy, ngay sau đó, cả người lập tức bay ra, đập ầm lêm vách tường.

Ầm!

Vách tường rung lên kịch liệt, mà Thương Kỳ vùng vẫy một hồi, cũng không thể đứng dậy!

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn bốn phía, sau đó kéo tay Diệp Linh:

- Chúng ta đi!

- Chậm đã!

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.

Là Đại hoàng tử Khương Niệm Sinh!

Đại hoàng tử đi tới trước mặt Diệp Huyền, cười nói:

- Diệp huynh, chuyện vừa rồi, xác thực là ngươi vũ nhục Mạt cô nương, mời ngươi xin lỗi Mạt cô nương!

- Đại hoàng tử uy vũ!

Một số người thi lễ với Khương Niệm Sinh:

- Mời Đại hoàng tử chủ trì công đạo!

- Người này ỷ thế hiếp người, vũ nhục Mạt cô nương, tội không thể tha, mong Đại hoàng tử hạ lệnh bắt người này lại!

“…”

Khương Niệm Sinh ồm quyền với bốn phía:

- Chư vị yên tâm, công đạo rõ ràng, ta quyết không nhắm mắt làm ngơ, chắc chắn đòi một câu trả lời cho Mạt cô nương!

Nói xong, hắn lại nhìn Diệp Huyền:

- Diệp huynh, nếu hôm nay ngươi không xin lỗi, bản điện hạ sợ là không thể để ngươi rời Tiên Khách lâu này.

Diệp Huyền cười nói:

- Đại hoàng tử thủ đoạn cao mình, hiện còn đang lôi kéo nhân tâm, quả là một công nhiều việc!

Khương Niệm Sinh lãnh đạm nói:

- Xin lỗi đi! Vì biểu đạt thành ý, mời ngươi quỳ xuống xin lỗi!

Thanh âm hắn vừa hạ, một đám thị vệ từ bốn hướng đã áp tới, ai nấy đều là tinh binh ngàn dặm mới có một.

Quỳ xuống xin lỗi!

Diệp Huyền khẽ nở nụ cười, nhìn về phía Lục Tiêu Nhiên:

- Lục tiền bối, còn có Hàn cô nương, nhờ hai vị trông chừng muội muội ta một chút!

Sở dĩ mời Hàn Hương Mộng, là bởi giờ thêm một người, cũng là thêm một phần bảo hộ cho Diệp Linh!

Nghe Diệp Huyền nói, Lục Tiêu Nhiên hơi do dự, sau đó liền gật đầu, Hàn Hương Mộng thấp giọng thở dài, không nói.

Diệp Huyền quay người nhìn Khương Niệm Sinh, Khương Niệm Sinh chậm rãi nhắm mắt:

- Người đâu, kẻ này tự tiện xông vào Tiên Khách lâu, công nhiên vũ nhục Mạt cô nương, đồng thời đả thương người, tội không thể tha, lập tức bắt giết.

Đám thị vệ lập tức vọt tới.

Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên chỗ đầu bậc thang, sau một khắc, đám người lập tức ngây dại.

Nơi bậc thang, một nữ tử đứng đó, áo trắng như tuyết, tựa như Cửu Thiên Thần Nữ.

An Lan Tú!

----------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv