Hàn Hương Mộng xiết chặt nắm tay, lòng có chút khiếp sợ.
Bởi lời Diệp Huyền nói, chính là suy nghĩ lúc trước của nàng!
Bên cạnh, Cố trưởng lão cười lớn:
- Nàng ta chính là muốn như thế, chỉ có điều, nàng ta đánh giá thấp tình cảm của ngươi với tiểu nha đầu kia, càng đánh giá thấp thực lực của ngươi, nếu không, nàng sẽ liều mạng bảo hộ tiểu nha đầu kia, sau đó kết giao với ngươi, cho ngươi một ân tình! Đáng tiếc, nàng ta tính sai, ha ha…
Đúng lúc này, kiếm trong tay Diệp Huyền đã xuyên qua mi tâm Cố trưởng lão.
Xùy!
Máu tươi bắn tung tóe!
Thấy cảnh này, đám người xung quanh liền biến sắc, làm như vậy, chính là công nhiên khiêu khích Túy Tiên lâu a!
Sắc mặt Hàn Hương Mộng cũng trở nên tái nhợt!
Chuyện này chưa phải kết thúc, mà là mới bắt đầu!
Diệp Huyền thu kiếm, quay người đi tới trước mặt Diệp Linh:
- Bất kỳ ai khi dễ muội, ca muốn hắn không nhìn được mặt trời ngày mai!
Diệp Linh òa khóc.
Đúng lúc này, vân thuyền đột nhiên ngừng lại, đối diện vân thuyền, một đầu Tiên Hạc bay tới, Tiên Hạc rất lớn, cánh sải dài mười mấy trượng, mà trên lưng Tiên Hạc, một nam tử trung niên nho nhã xuất hiện, trong tay nam tử trung niên kia, nắm một cây quạt ngọc.
Rất nhanh, dưới ánh mắt vô số người, Tiên Hạc đáp lên vân thuyền, một cỗ kình phong cường đại nhanh chóng chấn đám người lui sau.
Nam tử trung niên xuống khỏi Tiên Hạc, Hàn Hương Mộng cùng lão giả bên cạnh liền biến sắc, hai người không nghĩ tới lại là người này, vội đi tới thi lễ:
- Bái kiến Hàn lâu chủ.
Nghe vậy, Thiên Sơn thành thành chủ Lục Tiêu Nhiên cũng ngưng trọng!
Túy Tiên lâu có cửu lâu, mỗi lâu có một lâu chủ, mà mỗi vị lâu chủ đều có quyền lực cực lớn, thực lực cũng càng thâm bất khả trắc!
Mà vị Hàn lâu chủ trước mắt này, chính là kẻ chưởng quản hết thảy cơ sở Túy Tiên lâu ở Khương quốc, cho dù là Quốc chủ Khương quốc nhìn thấy hắn, cũng phải có ba phần lễ ngộ!
Hàn lâu chủ khẽ gật đầu, nhìn qua thi thể Cố trưởng lão cách đó không xa, nói:
- Chết rồi?
Hai người Hàn Hương Mộng không dám trả lời, hơi hơi cúi đầu.
Hàn lâu chủ đưa mắt nhìn Diệp Huyền cách đó không xa, đánh giá Diệp Huyền, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc:
- Cơ sở vững chắc như thế, thực sự hiếm thấy, mà thế thì cũng thôi, lại còn là một vị Kiếm tu, lại lĩnh ngộ Kiếm Tâm Thông Minh, thực sự khó được. Không nghĩ tới, Khương quốc lại nhiều nhân tài đến thế!
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bốn phía:
- Chư vị, đây là việc riêng của Túy Tiên lâu ta, mời chư vị về phòng nghỉ ngơi!
Nghe vậy, đám người kia nào dám ở lại, vội càng xoay người, ai về phòng nấy.
Mà Lục Tiêu Nhiên cũng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau liền dắt tiểu mập mạp về phòng.
Boong thuyền chỉ còn lại mấy người.
Hàn lâu chủ lần nữa nhìn Diệp Huyền:
- Nơi bình thường không thể có người như vậy, nói xem, ngươi là người của thế lực nào, ta rất hiếu kỳ, đến cùng là dựa vào đâu mà ngươi dám giết người Túy Tiên lâu ta?!
Diệp Huyền lắc đầu cười:
- Thế nào, nếu thế lực sau lưng ta đủ lớn, ta có thể sống sót sao?
Hàn lâu chủ lắc đầu:
- Không thể, ngươi công nhiên giết trưởng lão Túy Tiên lâu ta, chính là miệt thị Túy Tiên lâu ta, cho nên, bất kể sau lưng ngươi là ai, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết. Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng mặt mũi Túy Tiên lâu, không thể để mất!
Nói xong, như nghĩ tới điều gì đó, lại nói:
- Hỏi thế lực sau lưng ngươi, không phải là sợ thế lực sau lưng ngươi, mà chính là để quyết định có truy cứu trách nhiệm thế lực sau lưng ngươi không, tại Khương quốc này, không có thế lực nào mà Túy Tiên lâu ta không chọc nổi!
Diệp Huyền im lặng.
Thế lực?
Hắn nào có thể lực gì, sau lưng quỷ cũng không có!
Có điều, hắn vẫn không hối hận vì giết những người kia.
Ngốc nghếch? Xúc động?
Hắn thừa nhận hắn ngốc nghếch, cũng thừa nhận hắn xúc động, nhưng nếu cho hắn chọn lại, hắn vẫn làm thế mà không chút do dự. Bởi nếu hắn không giết những người kia, Túy Tiên lâu cùng lắm chỉ trừng phạt những người kia một chút, thậm chí còn không cả trừng phạt.
Như vậy, muội muội hắn bị đánh vô ích sao?
Không!
Đánh hắn, hắn có thể vì muội muội hắn mà nhịn, nhưng đánh muội muội hắn, Diệp Huyền hắn chết cũng không đành lòng!
Hàn lâu chủ lãnh đạm nói:
- Thế nào, không muốn nói?!
Diệp Huyền cười nói:
- Không có thế lực, ta không lừa ngươi!
Hàn lâu chủ híp mắt:
- Không có thế lực đứng sau, lại dám giết người Túy Tiên lâu ta?
Diệp Huyền nhìn thẳng nam tử nho nhã trước mắt:
- Túy Tiên lâu ỷ thế hiếp người, ta muốn giết, chỉ đơn giản như vậy.
Nam tử nho nhã cười nhẹ:
- Ỷ thế hiếp người? Thế giới này vốn là cường giả vi tôn, Túy Tiên lâu ta ỷ thế hiếp người, ngươi nhịn một chút là được, nay vì một chút tức giận, lại chôn vùi tiền đồ tương lai, như vậy là ngu xuẩn, biết không?
Diệp Huyền đứng thẳng:
- Sống lưng Kiếm tu, sao có thể cong?
Nam tử nho nhã mỉm cười:
- Kiếm tu, cũng đúng. Nếu ngươi đã nói sau lưng không có thế lực, vậy chuyện này chỉ để mình ngươi gánh chịu.
- Ta, ta cùng ca ca ta!
Đúng lúc này, Diệp Linh đột nhiên ôm lấy Diệp Huyền, gắt gao nhìn nam tử nho nhã:
- Huynh muội chúng ta cùng gánh!
Hàn lâu chủ nhìn qua Diệp Linh, cười nói:
- Được, ta thành toàn huynh muội các ngươi.
Nói xong, lại nhìn về phía lão giả cách đó không xa:
- Treo thi thể bọn hắn lên mạn thuyền, để thế nhân đều biết, kết cục của việc phạm vào Túy Tiên lâu ta, cũng cho thế nhân biết, Túy Tiên lâu ta chính là muốn cậy thế khinh người, không phục, cứ tới!
Nói xong, hắn liền muốn quay người rời đi.
Cùng lúc, kiếm bên hông Diệp Huyền đột nhiên rung động kịch liệt.
Diệp Huyền hơi ngẩn người.
Mà Hàn lâu chủ đột nhiên quay đầu nhìn về phía đỉnh thuyền, không chỉ Hàn lâu chủ, mấy người trong sân cũng đều quay người nhìn về đó.
Đỉnh thuyền, một nữ tử bất ngờ xuất hiện.
Tóc dài tới eo, thân mặc tố y, đưa lưng về phía mấy người, tay phải thả lỏng phía sau, đầu ngón tay, có hai vật một đen một trắng xoay tròn.
Nữ tử cứ thế đứng trên đỉnh thuyền, nhìn xuống vân thuyền, mặc cho gió nhẹ thổi qua.
Đám người bên dưới cùng ngây người.
Người kia là ai?
Sắc mặt Hàn lâu chủ trầm xuống, bởi hắn không biết, nữ tử kia xuất hiện thế nào.
Đang muốn nói chuyện, nữ tử kia đột nhiên lên tiếng:
- Ta tới dạy cho ngươi biết, cái gì mới là ỷ thế hiếp người, giờ ta xuất kiếm, xuất hai kiếm coi như ta thua!
…
Nghe thanh âm này, Diệp Huyền liền ngây người!
Thanh âm rất quen thuộc!
Sau một khắc, toàn thân hắn run lên, bởi thanh âm nữ tử trước mắt, chính là thanh âm nữ tử thần bí trong Giới Ngục tháp!
Nàng ra rồi sao?
Nàng có thể đi ra?
Diệp Huyền hoàn toàn bối rối.
Nghe thanh âm nữ tử thần bí, Hàn lâu chủ hơi híp mắt lại:
- Dạy Túy Tiên lâu chúng ta? Khẩu khí các hạ thật lớn! Đừng nói các hạ, coi như đệ nhất đại quốc Thanh châu, Đại Hán đế quốc gần đây cũng không dám tùy tiện nói lời ấy.
Phải biết, thế lực Túy Tiên lâu không chỉ trong phạm vi Khương quốc, mà là trải rộng toàn bộ Thanh châu!
Thanh châu này, đã đổi qua vô số triều đại, nhưng Túy Tiên lâu vẫn tồn tại như cũ!
Điều này đủ để chứng minh, Túy Tiên lâu khủng bố ra sao!
Nữ tử thần bí không nói, trong ánh mắt đám người, tay nàng khẽ vung lên, trong nháy mắt, nước xông bên dưới đột nhiên ngưng lại, thoáng cái, ngưng thành một thanh Thủy kiếm!
Mà nước sông bên dưới, cơ hồ bị rút khô.
Nhìn thấy cảnh này, đám người bên dưới cùng biến sắc.
Ngay cả Hàn lâu chủ!
Thủ đoạn này?
-----------------