Trên ghế chủ thẩm băng lẵnh, những công văn chất đống và cây pháp chuỳ băng lãnh trước đây giờ này đã bị thay thế bởi một bàn thức ăn nóng hổi. Còn ta thì cũng đang cố nắm chặt thời gian hưởng thụ niềm vui thú của thân xác cùng Eliza, giống như những đồng bạn khác trong quân đoàn.
Khục, đừng nghĩ quá đà, chỉ là ăn cơm mà thôi. Ngươi phải thông cảm cho kẻ hơn trăm năm chưa từng được hưởng thụ vị giác chứ.
Món ăn không nhiều, dạ dày nướng, bánh mì chiên, salad trái cây, mùi vị cũng không so sánh được những món ăn cung đình trong hồi ức, dù sao đây chỉ là mấy thứ mà quán ăn cố công làm vội. Chẳng qua, đối với ta, dù bây giờ phải ngồi nhai cái bánh mì đen cứng như đá món ăn cung đình.
“Khục khục khục!”, do ăn quá nhanh, ta không cẩn thận bị mắc nghẹn, tay trái ôm lấy cổ, tay phải vỗ bàn, tỏ ý Eliza mau đến cứu mạng.
“Lớn đầu rồi mà lại hệt như trẻ con, à không, ngươi giờ đây vẫn còn trong hình hài của trẻ con, ta không còn gì để nói.(*)”, Eliza vừa đưa chén trà cho ta vừa vỗ vỗ lưng giúp ta bớt nghẹn.
“Khục….Suýt thì bị miếng dưa vàng nghẹn chết, nếu thật sự chết vì miếng dưa cắt nhỏ, tất cả mọi người biết chắc sẽ cười lăn lộn đi.”
“Người chết còn chết được lần nữa à?”
“Đương nhiên, nếu không thể chết đi sống lại vài chục lần thì mặt mũi đâu tự xưng Boss cuối, người khác ta không biết, còn ta thì chết vài chục lần quá đơn giản.”
“Hừ, chết sớm đầu thai sớm, ăn cho nhanh rồi chuẩn bị lên đường.”
“Này này, cho dù là tội phạm tử hình cũng có quyền được ăn bữa ăn cuối cùng, giờ mà thu chén có sớm quá không?”
“Có quy định này à?”
“Nha, có vẻ còn chưa có, ta quên bỏ thêm. Nhớ chuyển cáo Lilith, lần hội nghị lập pháp tới đây đem chuyện này đưa lên, dù chấp pháp giả vô tình đến đâu cũng phải có chút tình, cho mấy tên tử tù chút ưu đãi, đây là nhân tính, cần phải giữ.”
“Chính ngươi đi nói đi.”
“Cái này… sợ có chút khó, thời gian không đủ…”
“Vậy lưu lại tờ giấy nhắn cũng được.”
Nhìn người thiếu nữ đang khó chịu, ta biết nếu nàng nổi tính tình thì làm thế nào nàng cũng sẽ không đáp ứng, bất đắc dĩ, ta đành phải lấy tờ giấy ra viết chút lời nhắn rồi cài lên bàn quan toà.
“Tốt rồi, tốt rồi, tạ ơn sự chiêu đãi.”, cơm no rượu say, ta gật đầu thoả mãn.
“Đây chỉ là chút đồ tiện nghi trong quán rượu, thời gian quá gấp, không chuẩn bị được tốt hơn.”, Eliza lắc đầu, trong đôi mắt có chút tiếc nuối và do dự.
“Đúng vậy, nếu tự mình ngươi làm thì tốt hơn.”
“Ngươi thừa hiểu ta không biết nấu cơm, nếu thật sự để ta làm thì ngươi phải ăn sạch nhé?”
Đích xác, một kẻ toàn năng như Eliza lại có điểm yếu ở phương diện này, có lẽ do huyết thống ác ma nên khẩu vị của nàng có điểm quái dị, món ăn nàng làm thường có khẩu vị rất nặng, trong ngọt có nhạt, trong nhạt có độc, ừm, không phải độc đâu, cái dáng vẻ đầu lưỡi và đôi môi sưng thành cái xúc xích đó còn thảm hơn trúng độc.
Không hiểu sao ta lại thở dài một hơi, Lisa chân chính là toàn năng gia vụ, trù nghệ của nàng vượt trên rất nhiều so với đầu bếp bình thường. Tuy vậy, ta cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi lại một câu.
“Là Eliza đúng không?”
“Ừm, Eliza, không phải Lisa, kia chỉ là lừa người thôi.”
Sau khi triệt để thở phào, ta cũng cười:
“Ta thấy Adam sẽ nhanh chóng nhận ra.”
“Vậy thì làm sao? Ngươi từng nói yêu đơn phương chỉ có thể kéo dài 36 ngày, kéo dài hơn trăm năm như vậy chỉ có thể gọi là trốn tránh thôi. Hắn cần cơ hội để chặt đứt đi lý do tránh né. Hiện tại hắn đã nhận thức rõ cảm tình của mình, sau ngày dù nhận ra thì cũng chỉ giả ngốc, đàn ông chẳng phải luôn giả ngốc sao?”
Eliza nói đến câu cuối thì mắt trừng trừng nhìn ta, còn nhấn mạnh chỗ ‘đàn ông chẳng phải luôn giả ngốc sao?’, hiển nhiên có ám chỉ.
“Ha ha, Adam là ngốc thật mà không phải giả ngốc…”, được rồi, ta là đàn ông, nằm cũng trúng đạn, cố gắng giả ngốc đi.
Mỗ thiếu nữ tiếp tục căm tức…
“…Xin lỗi.” vì không thể chịu được cái nhìn chằm chằm đầy khiển trách, người nào đó đành cúi đầu xin lỗi.
“Hiện tại ta không cần ai xin lỗi.”
“…Giờ ta chỉ có thể nói xin lỗi.”
Có lẽ người trốn tránh không chỉ có Adam, nghĩ đến những điều mình sắp phải đối mặt, dù biết Eliza chỉ cần một lời hứa hẹn mà ta cũng không dám cho nàng.
“Hừ, may mà lão nương chưa từng chờ mong tảng đá học thông minh, sớm đã chuẩn bị tốt.”, câu cắn răng nỉ non này của nàng, ta không nghe được.
“Được rồi, ăn uống no đủ, đến lúc lên đường.”
“Leo lên thần toạ mà ngươi làm như lên giá tử hình, không sợ khinh nhờn thần linh à?”
“Tử hình? Với ta, thành thần còn đáng sợ hơn tử hình.”
Thành thần?
Nghe rất oai đúng không? Trên thực tế chả ra làm sao cả.
Nói đến thành thần trước tiên phải nói cái gì là thần, thần có rất nhiều chủng loại, không thể vơ đũa cả nắm, chí ít thì chính thần trật tự và tà thần hỗn độn là hai khái niệm khác nhau.
Chính thần phe trật tự thường đều tuân theo quy tắc hoặc khái niệm nào đó, chúng thường là thần chức, thần vực của bọn hắn, bản thân bọn hắn chính là tập hợp của khái niệm, mà phần lớn bọn hắn cũng sử dụng tín ngưỡng của chủng tộc, địa vực hay chức nghiệp nào đó để tăng cường chính mình.
Tuy nhiên điều đó cũng hạn chế hành vi của chính thần, bọn hắn nhất định phải tuân theo những quy tắc mình đặt ra để làm việc và tuyên dương khái niệm của mình. Tại phương diện này, người nổi danh nhất chính là thánh quang thần, thần đất mẹ và nữ thần ma pháp, ba vị này mạnh đến không cách nào tưởng tượng, đồng thời với sức mạnh đó, bọn họ cũng đã mất đi tự chủ của bản thân, triệt để hoá thành khái niệm.
Tà thần hỗn độn cũng có thể tiếp nhận tín ngưỡng để tăng cường bản thân nhưng tự do hơn nhiều, nhìn Lolth làm bừa ở thế giới dưới lòng đất như vậy mà chẳng có ai nhảy ra cho ả phát tát là biết rồi.
Dù đây là bí mật mà bất cứ giáo đường nào cũng không đề cập, nhưng với ta, nó vẫn chỉ là biểu tượng dùng để che mắt người ngoài.
Chính thần và tà thần khác biệt lớn nhất ở chỗ, chính thần thì hầu cận nữ thần trật tự đang say ngủ tại bên trong căn nguyên trật tự, tà thần thì dâng lòng trung thành của mình cho nữ thần hỗn loạn ngủ say dưới đáy của Abyss.
Ha ha, có vẻ không cẩn thận nói ra bí mật lớn, thôi thì nói nốt cho nó vuông.
Asteria ngủ say trong căn nguyên trật tự, dẫn dắt những linh hồn tín ngưỡng chư thần trật tự xuôi theo trụ thiên đường đi lên Heaven. Ngay trước khi những linh hồn đó bị thải bỏ vào luân hồi vì không cách nào cung cấp nhiều tín ngưỡng hơn nữa, các mảnh vụn linh hồn mang theo trật tự ấy sẽ trở thành vật phẩm dinh dưỡng của Asteria, giúp nó sớm thức tỉnh.
Cynthia cũng giống thế, khác biệt duy nhất có lẽ là thứ dẫn đường cho linh hồn là Minh hà chứ không phải trụ thiên đường, đồng thời nơi nó ngủ say là đáy Abyss chứ không phải căn nguyên trật tự trên Heaven.
Đây cũng là một trong những lý do khiến thánh chiến không thể ngừng lại, dù hai vị nữ thần tạo vật lâm vào giấc ngủ say, bản năng của họ vẫn chờ mong ngày thức tỉnh. Chỉ cần luân hồi đủ dài, luôn sẽ có một ngày họ mở mắt thức dậy. Mà những linh hồn càng tín ngưỡng trật tự hay càng sa đoạ hỗn loạn thì càng giàu dinh dưỡng, đặc biệt, linh hồn của các dũng sĩ gào thét trong tuyệt vọng khi chiến đấu luôn giàu dinh dưỡng nhất.
Vì lẽ đó, khi hai vị nữ thần đều kỳ vọng sớm thức tỉnh, hai đầu nguồn sinh mệnh là căn nguyên trật tự và Abyss tất nhiên sẽ không muốn ngưng chiến. Vòng xoáy của cuộc chiến này cứ thế kéo dài mãi, cuối cùng đến một ngày nào đó, Asteria và Cynthia sẽ phục sinh từ giấc ngủ ngàn thu, cuộc thần chiến thời viễn cổ lại lặp lại một lần.
Cái hạo kiếp đáng chết kia thực sự phát sinh tại ‘nguyên bản lịch sử’. Sau sáu lần tai hoạ ập đến Nahri, số tế phẩm cuối cùng cũng tích đủ, hai đứa con gái của mẫu thần sáng thế Nahri tỉnh dậy, mang theo các thần minh thuộc hạ và các chủng tộc phàm nhân dưới trướng đánh long trời lở đất. Kết cục vẫn không có người thắng, hai vị nữ thần bất diệt ngủ say lần nữa, chúng thần ngã xuống, phàm nhân diệt tuyệt, thế giới này cũng đi đến bờ huỷ diệt. Có lẽ, phải chờ rất lâu rất lâu về sau mới có nền văn minh nào đó phát triển lại trên mảnh đất hoang tàn ấy.
Đây là thứ bí mật ẩn sâu nhất mà ngay cả thần minh hiện nay cũng không biết, điều ta vừa nói chính là bối cảnh bản update cuối cùng được ghi trong cuốn giới thiệu trò chơi.
“Con mẹ nó chứ, ta biết, nữ thần tạo vật thật là vĩ đại, các ngươi tạo ra nhiều chủng tộc như vậy quả thực rất đáng ngưỡng mộ, nhưng mà hai chị em nhà ngươi đánh nhau thì cứ đánh đi, kéo người khác vào theo làm gì?!” Đây là cảm giác đầu tiên khi ta đọc nó, nếu không phải người của thế giới khác thì sợ rằng ta sớm đã tự đem chính mình treo lên đài hoả thiêu.
Cho nên ta vẫn luôn đong đưa bất định giữa hai bên trận doanh (cá nhân ta cho rằng cả hai đều không phải nơi tốt lành gì) ngay từ đầu. Từ trước đến nay, ta chưa bao giờ thừa nhận quan điểm chủ lưu rằng cứ hỗn loạn thì phải tà ác, cứ trật tự thì phải lương thiện; ta cũng vẫn luôn lợi dụng căn nguyên trật tự, một trong hai bản nguyên thế giới, mà không có chút kính ý nào.
Tốt, lộ ra nhiều tư liệu thế rồi thì cuối cùng cũng sáng tỏ một vấn đề, nếu Minh hà chảy mãi, hỗn loạn không ngừng thì trận chiến vẫn sẽ tiếp tục, mà nếu vậy thì thế giới rồi sẽ hỏng hẳn. Như vậy, làm cách nào để ngăn trở bây giờ? (**)
Mới nhìn qua thì đây là nhiệm vụ bất khả thi, tuy nhiên, ta vẫn luôn tự hào là kẻ chuyên luồn lỗ thủng trong quy tắc, sau thật nhiều năm, ta cuối cùng cũng nghĩ ra một kế hoạch; mà bước đầu tiên của kế hoạch này chính là bước lên thần toạ, tăng cường sức mạnh pháp luật.
Hiện tại sức mạnh luật pháp được tính là một khái niệm hạ cấp dưới trướng căn nguyên trật tự, tuy ta nói muốn dùng nó để thay thế thánh quang, nhưng thực tế thì sức mạnh luật pháp giờ đây còn cực kỳ yếu ớt, nơi nào không có nguyên sơ pháp điển hoặc tàn trang của nó thì không thể sử dụng và học tập, tàn trang là vật số lượng có hạn, muốn thực sự khuếch tán cần thời gian rất lâu.
Cho nên, tất yếu phải có một vị thần của pháp luật, cho dù đó chỉ là một cái bộ cơ chế phục vụ mang mác thần minh cũng được, chỉ có như vậy mới giúp tất cả những người tín ngưỡng luật pháp có cơ hội giành được sức mạnh của nó, như vậy mới có thể tạo ra cơ hội khiến luật pháp chân chính thay thế được thánh quang.
Bước này là bước đầu tiên và cũng là quan trọng nhất, là nền tảng của cả kế hoạch…
Tốt rồi, thần minh là cái gì đã rõ, luật pháp thần cũng nhất định phải có, vậy thì làm cách nào để thành thần?
Trên thực tế, trở thành chính thần trật tự không khó lắm, trừ những kẻ may mắn nhận được thần chức và thần lực của cựu thần, người khác chỉ cần khai phá ra một khái niệm hoặc thần chức mới có tính trọng yếu nào đó, sau đó đạt tới cảnh giới bán thần (đây là cơ sở để có thể khống chế thần lực, không bị thần lực bạo liệt) thì lập tức có thể tuyên cáo thế nhân, giương cao thần toạ, truyền bá tín ngưỡng, thu nhận tín đồ, chí ít thì thánh quang thần từng làm thế, hắn chính là vị mục sư thánh quang đầu tiên.
Mỗi một vị chính thần mới sinh ra đều là cột mốc đánh dấu sự phát triển lớn mạnh của phe trật tự, những người đào móc ra khái niệm mới rồi trở thành thần thường được căn nguyên trật tự thừa nhận và ban thưởng hậu hĩnh, tốc độ lớn mạnh cũng rất nhanh.
Đây cũng là lý do vì sao Kaya và các chủ mẫu lại xem ta như một vị thần ở tương lai, mà bọn ả nghĩ là ‘ở tương lai’ vì không phát hiện ra ta từng đạt cảnh giới bán thần, không biết rằng Vô Miên giả từng là vong linh đại đế, sớm đã đạt đủ điều kiện để phong thần.
Tuy nhiên, sự can thiệp của chân thần với phàm trần rất hạn chế, nếu ta bước lên thần vị, sợ rằng một gã thần linh bị căn nguyên trật tự nắm trong lòng bàn tay đã không còn cách nào nhảy ra khỏi cuộc giao chiến giữa hai trận doanh. Vì thế, ta cố công tìm ra một lỗ thủng trong hệ thống phong thần, sau đó làm tất cả để chuẩn bị để giờ phút này khởi động cái kế hoạch điên cuồng đó.
“Ta, Vô Miên giả, kẻ khai sáng và sử dụng sức mạnh của luật pháp, đứng tại nơi khởi nguyên của luật pháp là thánh thành Sulfur, tuyên cáo với thế nhân, ta sẽ giương cao thần toạ, nhận lấy chức vị luật pháp chân thần!”
Căn nguyên trật tự sớm đã đợi từ lâu, nó lập tức hàng xuống một cột sáng bạc khổng lồ lên người ta, sức mạnh trật tự dày đặc đến nỗi khiến người ta ngạt thở. Ngay sau khi lời tuyên cáo thành thần được nói ra, tiếng vọng ấy lập tức truyền đi khắp thế giới, tất cả sinh mạng đều dừng bước chân mình lại, dùng ánh mắt thành kính nhìn về phía bầu trời.
Còn kẻ vừa thức dậy sau cuộc phẫu thuật là Adam và mọi người xung quanh hắn thì vô cùng chấn động khi nhìn thấy cột trụ ánh sáng ngoài cửa sổ, hắn chỉ có thể thầm nói trong lòng.
“Roland, hôm nay ngươi bày ra trò đùa thật lớn, định lừa gạt toàn bộ chúng thần sao?”
(*) Từ lúc này Elzia và Roland dùng thân phận ngang hàng để xưng hô, Eliza xưng ta – ngươi chứ không còn là ta – ngài, trừ một số trường hợp đặc biệt.
(**) Trụ thiên đường chỉ là đường dẫn linh hồn lên Heaven, Minh hà mới là thứ dẫn dắt linh hồn Luân hồi, hai vật này không phải cùng cấp độ. Kế hoạch của Roland chỉ liên quan đến thứ mấu chốt là Minh hà chứ không đả động gì đến trụ thiên đường.