Editor: Gà đồng
Danh thành Defender, thủ đô Đông Lam là một toà thành nổi danh thế giới. Thế nhưng, những lữ khách lần đầu tới đây đều khó mà không có chút thất vọng.
Toà thành này không tráng lệ huy hoàng, nó cũ nát, bất kham, những kiến trúc bị vứt bỏ bên trong không phải số ít. Kiến trúc cổ đại quả thực có giá trị để nghiên cứu khảo cổ nghệ thuật, nhưng bãi đổ nát cổ đại thì chẳng có nhiều mỹ cảm cho lắm.
Dù nó có được công sự phòng ngự và bức tường thành lớn nhất cả phương bắc, diện tích của toà thành cũng không hề nhỏ. Nhưng do số lượng nhân khẩu thấp xa hơn so với đỉnh cao trong lịch sử, Defender xem ra có vẻ đất rộng người thưa.
Lam trấn thủ cửa ải phương bắc cho thế giới loài người cả ngàn năm, thủ đô của nó cũng đã không biết bao lần chứng kiến chiến tranh. Trong ghi chép lịch sử, số lần nó bị dị tộc đồ thành cũng có ba. Một lần lại một lần, nhân dân ngã rồi lại đứng, đoạt lại thủ đô, xây dựng lại ngôi nhà mới trên nền đất cũ.
Trong sông dài lịch sử, những vết thương nặng nhất, khó lành nhất không đến từ bên ngoài, con dao găm tới từ phía sau lưng kia mới là thủ phảm khiến toà thành không bao giờ đổ này biến thành phế khu.
“Năm ad1520, sau mười lăm tháng khốn thủ, lương hết đạn hết, thủ đô Defender, phòng tuyến cuối cùng của Lam bị liên quân công phá, vương tử Roland và các quân thủ vệ hi sinh tuẫn thành.”
Sử sách chỉ ghi chép lại một câu không đầu không đuôi như vậy. Còn đối với người dân ở đây, đó là mối hận khắc sâu tận xương.
Năm đó, dưới sự triệu tập của giáo hoàng Paul IX, mười bảy nước hội binh, thừa dịp Lam đang dồn quân chủ lực đánh với người thú ở phía bắc và ác ma ở phía đông, tiến vào xâm lấn biên cảnh. Sau khi chúng hạ được Defender liền đồ thành, biến nơi đây hoá thành vùng đất chết chóc.
Tiếp đó, quân đoàn kị sĩ vong linh vùng lên báo thù, vương tử Cavens đi vào Abyss, triệu hồi quân đoàn ác ma, diệt sạch liên quân mười bảy nước, toàn nhân loại nhận lấy tổn thất nặng nề nhất kể từ cuộc thánh chiến lần trước đến nay.
“Không thể tin tưởng thánh đường, càng không thể tin đám vương quốc và quý tộc kia.”
Hơn hai trăm năm trước, Charles I tự xưng là hậu duệ của Roland dựng quân đuổi đi các bộ lạc người thú đang chiếm đóng nơi đây, mua lại từ tay tinh linh một phần lãnh thổ, lập lên nước Đông Lam. Vì xua tan oán khí trên Defender, Charles buộc phải cầu viện thánh đường. Dù giáo hoàng đời ấy dùng rất nhiều nhân lực vật lực khiến vùng đất chết chóc trở về thành nơi ở của người sống, nhân dân của Đông Lam cũng chỉ hơi thay đổi cái nhìn với thánh đường, đại khái là chuyển từ ném đá sau lưng đến cười lạnh trước mặt. Cuối cùng, nể tình vương tử Roland cũng là thánh kị sĩ, họ mới cho phép lập lên một phân bộ giáo hội tại bản địa.
Việc cự tuyệt loại tín ngưỡng chủ lưu của nhân loại này khiến Đông Lam tự đẩy mình vào thế cô lập, gián tiếp tạo thành tình thế suy sụp hiện tại.
Dầu vậy, người phương bắc ngoan cố cứng đầu chưa từng hối hận. Đằng nào cũng đã là ‘đám dã man’ trong mắt ‘người văn minh’, cứ thù dai cứ dã man một chút cũng chẳng sao. Bọn họ tin tưởng kiếm trong tay và tổ tiên hơn là thần minh cao thượng xa xôi. Đáng tiếc, hiện thực tàn khốc và vô số cuộc chiến tranh vẫn cứ đẩy đất nước này đi đến đường cùng.
Nhưng vẫn có người muốn xoay chuyển tuyệt cảnh, thay đổi vận mệnh đất nước, con người nơi đây.
Mà hôm nay, là bắt đầu…
Trời mới tờ mờ sáng, các thị dân đã bị đánh thức bởi khúc nhạc khải hoàn vui vẻ vang dội. Tiếng vó ngựa dồn dập từ ngoài thành thẳng hướng hoàng cung khiến toà cổ thành này thức tỉnh nhanh hơn.
Thảm đỏ trải tại trước cửa thành, đội nghi trượng hoàng già và các nhạc công bắt đầu tấu nhạc, kị sĩ hoàng gia sắp xếp đội ngụ, thủ vệ trên thành vẩy cánh hoa xuống. Rõ ràng đây là tiền tấu cho đội quân khải hoàn, cũng là lúc mà nhân dân vui mừng nhất. Có điều, chiến thắng gần nhất là trận đánh với người thú một năm trước, tin vui thắng trận bị bao phủ bởi bóng ma của sự mất mát khi quốc vương tử trận.
Nay nghe làn điệu khải hoàn, cư dân lập tức hưng phấn, đi ra khỏi nhà tới chỗ cửa thành, vừa đi vừa bàn tán xôn xao.
“Khải hoàn? Gần đây đâu có trận chiến nào đâu. Chẳng lẽ các kị sĩ mới đi săn thú về?”
“Ngươi ngu à, công chúa Renee đi sứ lần này thành công như vậy, thu hoạch còn lớn hơn mấy cuộc chiến cộng lại, khải hoàn là phải rồi.”
“À vậy nha! Công chúa về rồi sao? Ờ mà tính thời gian cũng đúng đến lúc thật.”
Đội xe Oran đi trước một bước, vật tư trở lại sớm hơn công chúa. Người dân vui mừng đứng đầy hai đầu đường, bọn họ đang đợi công chúa yêu quý của mình phản hồi để dâng lên lòng biết ơn và sự hoan nghênh.
Nhưng khi cửa thành ken két dần mở ra, bóng người đi đầu đoàn lại khiến mọi người sửng sốt.
“Công chúa điện hạ? Không, không đúng.”
Người này có khuôn mặt cực kì giống công chúa Renee, nhưng lại có vô số điểm khác biệt.
Đầu tiên, Renee chưa trưởng thành, không cao đến vậy. Mặt khác, tất cả các đặc điểm hình thể và cách ăn mặc đều cho thấy người này là nam tính.
“Quen thật đó, nhưng bỗng không nhớ ra nổi…”
“Tượng đài! Tượng điêu khắc song tử tinh!”
“Đúng đúng, tư thế kia, nụ cười kia nữa, giống hệt Roland điện hạ. Ngay cả thánh kiếm Roland treo bên… hả, thánh kiếm Roland?”
Mọi người đã nhìn tượng đài đến thuộc hình dáng của thanh kiếm biểu tượng trong truyền thuyết kia, không chỉ thế, lớp ánh sáng bạc thần thánh bao phủ kiếm cũng giống hệt với ghi chép trong lịch sử. Mà trong những ghi chép đó, thanh kiếm này thất lạc cùng với sự hi sinh của vương tử Roland.
Khi người dân kinh ngạc bởi thánh kiếm, các kị sĩ hoàng gia cũng chuẩn bị tiếp nhận nghi thức hoan nghênh khải hoàn. Rồi lúc mọi người nhìn đến đoàn kị sĩ đi đằng sau người dẫn đầu, tiếng kinh hô xôn xao lại càng lớn.
Những lá cờ cũ nát mà quen thuộc, các kị sĩ vong linh đường đường chính chính hành quân dưới ánh thái dương. Nhờ sự giúp đỡ của ma pháp, lời tuyên ngôn của nam tử đi đầu vang vọng toàn thành.
“Ta, Roland, quốc vương sau cùng của Lam dẫn theo đoàn kị sĩ đã trở về.”
Thảm đỏ dưới chân không phải hàng cao cấp, dùng nó trong lễ khải hoàn thực không đủ quy chuẩn. Nhưng chỉ cần nhìn đến ánh mắt của nhân dân xung quanh, ta đã cảm thấy vừa lòng.
Những ánh mắt đó không có nhiều khinh bỉ hay sợ hãi, phần lớn chúng là kinh ngạc và mừng vui. Dưới ánh nhìn chăm chú của bao người, các kị sĩ vong linh cũng trút đi nỗi sợ hãi cuối cùng, lửa linh hồn thiêu đốt hừng hực, phơi bày ra ý chí cứng không thể gãy.
Renee cũng đi ngay ở trong đoàn cảu chúng ta. Nàng cưỡi lên toạ kị băng ngạc của mình, mỉm cười chào đón, làm dịu đi phần nào sự kinh ngạc khi cả một đoàn vong linh khải hoàn về thành.
“Công chúa Renee kìa! Ồ, đó là gì? Sao vật cưỡi này rực rỡ vậy?”
“Băng ngạc! Kị sĩ cực quang! Không ngờ được ta có thể nhìn thấy được kị sĩ cực quang trong truyền thuyết, chẳng lẽ người vừa rồi thật sự là vương tử Roland?”
Năm mươi bốn tên kị sĩ cực quang chỉnh tề đi vào thành, hình ảnh của kị sĩ cực quang được ghi chép khắp nơi trên các bức bích hoạ trong Defender nên người dân cũng không xa lạ. Họ nhận ra được bộ giáp băng tinh xảo, luồng hơi thở băng hàn và loại toạ kị mờ ảo lấp lánh đó. Đặc biệt, lá cờ đại biểu cho quân đoàn cực quang kia cũng chỉ rõ ra thân phận của họ.
“Đoàn kị sĩ cực quang! Là đoàn kị sĩ cực quang! Thanh kiếm sắc bén nhất của chúng ta! Đội kị sĩ tung hoành vô địch khắp phương bắc của chúng ta!”
Bao năm qua, đất nước lấy kị sĩ xưng hùng như Lam vẫn trong cảnh không có nổi binh chủng cường chiến nào. Dù người dân thượng võ, tố chất không kém, nhưng chênh lệch về trang bị đủ khiến bọn họ bị người khác dìm xuống một đầu. Quá khứ huy hoàng khiến họ nổi giận, phẫn nộ. Một đời tiếp một đời, những tâm tình ấy dần biến thành tuyệt vọng.
Thời gian trước có người đồn rằng, ở Oran, công chúa Renee phơi bày thân phận kị sĩ cực quang của mình. Tuy nhiên, những người dân ở đây không quá tin vào điều ấy, họ biết rõ lịch sử của mình, biết điều đó chỉ là huyễn tưởng.
Đoàn kị sĩ cực quang phần lớn đều là vong giả, cũng vì thế mà hình ảnh của Renee càng nổi bật và dễ thấy. Con thú một sừng bằng băng kia cũng chứng minh lời đồn không chỉ là lời đồn, nó là sự thật. Kị sĩ cực quang đã trở lại thế gian!
“Công chúa điện hạ mang về niềm kiêu ngạo của chúng ta ư?”
“Kia là kị sĩ trưởng Elohim phải không? Hắn cũng thành kị sĩ cực quang? Ha ha, trời giúp chúng ta, chúng ta tìm trở về quân đoàn cực quang! Chúng ta không còn là nước yếu hạng ba nữa!”
Thật sự thì cực quang chưa phải là quân đoàn mạnh nhất dưới trướng ta, nhưng đối với người dân của quốc gia này, cực quang là tượng trưng cho một nước Lam hùng mạnh, là thứ trân bảo mà bọn họ ngày nhớ đêm mong.
Renee và Elohim đi giữa quân đoàn vong giả, lời tuyên bố của ta… những điều này bóc mòn đi sự nghi kị của người dân, cũng khiến họ sinh ra sự liên tưởng và kì vọng.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ người đi đầu thật sự là điện hạ Roland, những kị sĩ này là các anh hùng trờ về trong đêm Defender sụp đổ đó?”
Ta nhìn Renee ra hiệu bằng ánh mắt, và nàng cũng biết hiện tại mình nên làm cái gì.
Thiếu nữ dong ngựa đi ra khỏi hàng, tiếp lấy thanh thánh kiếm Roland từ tay ta, giơ nó về phía người dân rồi dõng dạc đọc lên lời thề sẽ được ghi vào lịch sử.
“Ra, Renee Lam, hậu duệ vương thất, vì để quốc gia này cường thịnh trở lại, tìm đến tổ tiên là điện hạ Roland và đoàn kị sĩ của ngài. Đến hôm nay, cực quang lại chiếu rọi phương bắc! Nhờ sự trợ giúp của điện hạ và các kị sĩ trung thành, Đông Lam sẽ lấy lại được huy hoàng!”
“Có lẽ sẽ có người lo sợ bởi họ là vong linh. Nhưng ta dùng thân phận, vinh dự và tính mệnh đảm bảo, họ là những người bạn đáng giá tín nhiệm nhất. Nhân dân của ta, bọn họ khi xưa đã dùng tính mạng để bảo vệ nơi đây, dù chết đi cũng muốn tìm những kẻ địch đáng chết đó báo thù. Bây giờ, bọn họ đã thành vong giả, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn trợ giúp chúng ta dù có phải chịu nguy hiểm thần hồn câu diệt. Thử hỏi, những kị sĩ như vậy, liệu có gì mà phải hoài nghi và sợ hãi?”
Lời của công chúa truyền khắp toàn thành, quang huy của thánh kiếm cũng châm lên tình cảm của dân chúng.
Đối mặt những tình cảm ấy, Renee tiếp tục nói.
“Khuôn mặt của họ hiện tại rất đáng sợ, nhưng không sao, các ngươi hãy nhìn những bộ giáp và vũ khí mang theo gia huy của họ, hãy nhìn những lá cờ kinh lịch qua vô số chiến trường họ cầm. Ý chí của Lam không bao giờ khuất, chiến kì của Lam không bao giờ gãy. Nếu họ không đáng để tin tưởng, vậy phải tin tưởng ai? Tin tưởng vào thánh đường hay tin tưởng bọn đế quốc kia?”
Thời gian gấp rút, ta cũng chưa dạy Renee nên nói thế nào. Những lời khảng khái, chân tình này của nàng khiến ta yên tâm.
Trong lúc Renee còn định nói gì thêm, đột nhiên cả bầu trời tối lại, một con cự thú khổng lồ vạch qua bầu trời.
“Rồng xương? Ồ, trên nó có người.”
“Hắn nhảy xuống, cao thế mà lại nhảy xuống rồi, hắn là kị sĩ rồng à?”
Dimier nhảy từ không trung xuống, trong tay cầm theo chiến kì của quân đoàn Griffin. Ta biết, cũng đến lúc mình nên nói mấy câu.
“Hắn là Dimier, kị sĩ rồng cuối cùng của Lam. Trong trận không chiến tại Scott, quân đoàn Griffin gặp phải quân địch với số lượng gấp năm trở lên. Để bảo vệ bộ đội trên mặt đất có thể rút lui an toàn, họ quyết định tử chiến đến cùng, toàn quân bị diệt, Dimier cũng bị ba tên kị sĩ rồng khác vây đánh, tuy nhiên, trước khi chết, hắn cũng thành công kéo theo hai tên.”
Ta vừa dứt lời, toàn bộ nhân dân lại bắt đầu xôn xao.
Rồng là sinh vật ở đỉnh của chuỗi thức ăn. Kị sĩ rồng là binh chủng chung cực, chỉ có những đế quốc mạnh nhất mới có. Trong lịch sử quả thực từng có ghi chép về kị sĩ rồng của nước Lam, nhưng không ngờ đó là sự thực, thậm chí còn được nhìn thấy tận mắt.
“Quân đoàn phi công của chúng ta ai nấy đều rất mạnh. Thế nhưng vì tính chất chiến đấu trên không, kẻ thất bại sẽ thi cốt vô tồn. Vì thế, dù đoàn phi công đều là tinh nhuệ của tinh nhuệ, duy chỉ có Dimier đáp ứng lời kêu gọi của ta, bừng dậy khỏi vĩnh hằng, lần thứ hai giáng cho những kẻ xâm lược đó những đòn đau đớn.”
Kị sĩ rồng cuối cùng khom người hành lễ, sau đó khua lên chiền kì Griffin, đi lên tấm thảm đỏ khải hoàn. Hắn như thể một dũng sĩ đắc thắng trở về, không, hắn chính là một dũng sĩ đắc thắng trở về.
Quân đoàn cực quang, quân đoàn Griffin đã tiến vào, tiếp theo sau là đến lượt những quân đoàn khác, ta cũng chậm rãi vừa nhớ lại vừa kể ra những điều về họ.
“Quân đoàn gấu bắc cực, quân đoàn trọng bộ binh hoàng gia, hai quân đoàn này đến thời kì chiến tranh gần kết thúc kết hợp làm một. Bọn họ mặc trên mình bộ giáp ‘Alavanche Defender’, tạo thành bức tường kiên cố nhất của chúng ta. Sau bao cuộc chiến đấu, hiện tại bọn họ còn dư lại mười sáu vị, mà kẻ mạnh nhất cũng chính là người trẻ nhất, kị sĩ Carlos Dix.”
Ta tự hào giới thiệu với toàn thể quốc dân một trong những kị sĩ ta tin tưởng nhất.
“Hắn là bức tường thành di động đáng tin cậy, vì bảo vệ dân chúng chạy nạn, Carlos sử dụng máu thịt của mình chặn ngang cầu đá. Năm đó, trên thân hắn cắm hơn trăm mũi tên, máu cũng chảy cạn, đến xương cũng không có một cây hoàn chỉnh. Khi tỉnh lại, hắn không có lựa chọn nào khác ngoại trừ biến thành Stiches xấu xí đáng sợ. Năm đó, vị kị sĩ này mới… mười lăm tuổi.”
Rất khó tưởng tượng một tên Stiches làm thế nào thể hiện ra sự ngượng ngùng, nhưng giờ đây, ta vẫn có thể cảm nhận được nó trên gương mặt của Carlos, cứ như thể hắn trở về là vị thiếu niên mười lăm tuổi trước kia.
“Kẻ thuần khuyển Asmu, có thể các ngươi không biết, đó là binh chủng du hiệp đặc thù của chúng ta. Mà vị đại biểu cho binh chủng này là thám báo anh hùng…”
“Kị sĩ trường phong, họ chỉ là những thương kị binh bình thường, nhưng trong quân đoàn của Lam quốc, các kị sĩ bình thường này vẫn luôn là chủ lực…”
“Còn đây là đại kiếm thánh Freddie, ta tin các ngươi nhất định nghe đến tên tuổi của vị đại kiếm thánh hoàng gia này. Năm đó, hắn chiến trăm trận trăm thắng, đương nhiên điều kiện là phụ thân hắn, tước sĩ Ferdinand không tham gia…”
“Vị này là…”
Tên của từng vị từng vị kị sĩ được ta đọc ra, sau đó thân phận và sự tích của họ cũng được hé lộ. Những đoạn lịch sử bất khuất nhập vào trong trí óc của người nghe, khiến bọn họ phát hiện các vong linh xấu xí đáng sợ đó ra lại là các anh hùng truyền kì của quốc gia.
Truyền thống của phương bắc nói rằng, nếu là anh hùng với phẩm đức cao thượng, dù họ đã chết thì mọi người vẫn phải kính trọng.
Sợ hãi thường bắt nguồn từ chưa biết, vì thế, ta muốn nói lên hết thảy, để mọi người không còn phải sợ hãi điều gì.
Họ không có tội nghiệt quấn thân, họ trung thành và mạnh mẽ, cho dù là vong linh thì đã sao, có việc gì phải giấu diếm và e ngại.
Tất nhiên, không phải ai cũng cho là vậy.
“Bọn vong linh khốn kiếp, dám đến thế giới của người sống!”
Đại chủ giáo của phân bộ thánh đường giáo khu Đông Lam lên tiếng, trường bào màu hoàng kim không giấu được cái bụng phệ của hắn. Dưới sự bảo hộ của một vòng các thánh chức giả, Laffer cuối cùng cũng thở phì phò chạy tới hiện trường.
Giống như kị sĩ công chính sẽ không bỏ qua bất cứ tội nhân vi phạm luật của thần, các giáo hội thánh đường cũng sẽ không bỏ qua bất kì vong linh ‘tà ác’ nào. Đặc biệt là khi đám vong linh này lại dám ngang nhiên đi vào thành, đây quả thực là hành vi khiêu khích thánh quang cực hạn.
Dưới sự cổ vũ của tín ngưỡng cuồng nhiệt, dù thực lực cách biệt như trời với đất, các thánh kị sĩ và mục sư vẫn bày ra trận thế, tuỳ thời khai chiến.
Thời gian bọn họ đến muộn hơn nhiều so với dự kiến, mà cũng không sao, ta sớm đã có sách lược ứng đối.
“Ta nhớ đây đã là vùng đất của luật pháp, giáo hội thánh đường có phải vươn tay hơi xa không?”
Lời chất vấn của ta làm Laffer sửng sốt, việc hoàng thất chấp thuận luật pháp trở thành quốc giáo hắn biết, đó là tin xấu đánh dấu sự thất bại trong sự nghiệp truyền giáo của hắn.
Ngay sau đó, người ta chờ cũng tới hiện trường.
“Ê này, lão Laffer, đừng quá phận nhé. Đông Lam đã lựa chọn tín ngưỡng chủ ta là quốc giáo, nơi đây là vùng đất luật pháp. Ngươi bày trận định đánh giết kẻ vô tội ngay trước mặt chủ giáo tối cao của giáo hội luật pháp là ta có phải quá đáng lắm không?”
Snowhoof chường mặt ra, sau đó nháy mắt với ta mấy cái. Sau lưng hắn toàn những gương mặt quen thuộc, dù cách một tấm mặt nạ toả ánh sáng của lực luật pháp ta vẫn nhận ra hết. Mà có vẻ sau khi Vô Miên giả đăng thần, bọn họ cũng mạnh lên không ít.
“Chủ giáo tối cao Snowhoof.”
Giáo hội luật pháp đến sớm hơn chúng ta khoảng hai tháng, các thị dân cũng đã quen thuộc với vị chủ giáo tối cao này.
Những thành viên giáo hội luật pháp vừa đến lập tức chen vào giữa chúng ta và giáo hội thánh đường, tính định ngăn cản hai bên xung đột.
“Ngươi nhìn cho kĩ, bọn chúng là vong linh tà ác! Là kẻ địch của trật tự, vì sao ngăn trở chúng ta.”
“Chủ giáo Laffer, chúng ta không quan tâm đó có phải vong linh hay không, chúng ta chỉ quan tâm đó là ‘có tội’ hay ‘vô tội’. Hiện tại, các ngươi mới là kẻ định cầm khí giới hành hung ngay tại vùng đất thần thánh này, ngươi nghĩ chúng ta là vật trang trí chắc?”
“Nhưng bọn hắn vẫn là vong linh, một đám hỗn loạn, hút máu, tà ác. Dù bọn hắn có là anh hùng trong quá khứ thì ngươi dám đảm bảo tương lai sẽ không thương hại người khác theo bản năng sao?”
Hung danh của vong linh rõ rành rành, lời của tên thánh kị sĩ kia cũng khiến người dân xung quanh dao động. Có điều, Snowhoof lại cười lớn.
“Đương nhiên đảm bảo được, ta lấy danh nghĩa chủ giáo tối cao để bảo đảm rằng bọn họ là những anh linh bất hủ chân chính chứ không phải oán linh bị bản năng thị huyết khống chế. Những kị sĩ này đã cư trú tại thành Sulfur hơn trăm năm, không có gây ra bất cứ vụ án mạng nào, thời gian trước cũng nhờ họ đánh chết bá tước ác ma mà thành Sulfur mới được bảo vệ, đó là một cuộc chiến đấu vĩ đại. Ngược lại, chính đám thánh chức giả các ngươi mới là mấy tên thường xuyên dùng danh nghĩa tiêu trừ tà ác gây ra rất nhiều vụ ẩu đả mất trật tự, khiến chúng ta vô cùng đau đầu.”
Luận thân phận, chủ giáo tối cao có thể sánh ngang vai với giáo hoàng. Lời của Snowhoof có lí có cứ, ngay lập tức trấn an lại các thị dân.
“Ngươi… đám dân lòng đất đáng chết, các ngươi đều cùng một nhóm, ác đồ với nhau đảm bảo kiểu gì!?”
Chủ giáo Laffer vừa lên tiếng liền bụm miệng, lời vừa rồi là nhân thân công kích, đã thế còn nhắm vào chủ giáo tối cao…
“Ồ, ngươi dám nhục mạ chủ giáo tối cao của một giáo hội chân thần là ác đồ? Còn kì thị khu vực nữa. Đây là lời khiêu hấn nghiêm trọng tới giáo hội luật pháp, ta phải gửi thư nhắc nhở tới giáo hoàng của thánh đường.”
Lời nói lỡ trong trường hợp công khai trước mặt công chúng không phải thứ dễ dàng bù đắp lại. Trong lúc Snowhoof còn đang định vin vào đây tiếp tục đả kích, ta vẫn phải đứng ra, dù biết lúc này không phải thời điểm thích hợp nhất.
“Laffer? ngươi là người thừa kế theo dòng của chủ giáo hồng y tư mệnh Laffer phải chứ? Được, ta làm thánh kị sĩ đã gần bốn trăm năm, có thể tính là tiền bối của ngươi. Chúng ta cẩn thận nói chuyện một chút xem ai là ác đồ. Nào, Fenduck, Cann, ngươi nghe qua mấy cái tên này bao giờ chưa?”
Ta nói xong, sắc mặt vị ‘tư mệnh giả’ Laffer này liền biến đổi. Làm kẻ kế thừa dòng dõi này, những tri thức lịch sử cấm kị kia hắn biết không ít.
“Ngươi không nói lời nào? Đương nhiên rồi, bởi đó là lần thẩm phán bất công, là vết nhơ của cả thánh đường! Người chí thiện tín ngưỡng thánh quang bị phán là tà ác rồi treo cổ. Kẻ có tội chân chính thì lại ngồi trên ghế quan toà phán xét người khác. Đây là thứ chính nghĩa của giáo hội thánh đường?”
Ta vừa dứt lời, vị kị sĩ tử vong với khuôn mặt trắng bệch đi tới, gương mặt này giống y hệt những bức hoạ trong sách ghi chép về sự kiện kia.
“Các vị! Như những gì điện hạ Roland vừa kể, ta từng là một thánh kị sĩ. Một ngày nọ, ta không chịu làm nhân chứng giả theo lệnh của một hồng y giáo chủ, gán tội dị đoan cho Lam quốc, vì thế hôm sau ta bị treo cổ trên quảng trường thánh quang.”
“Không… không… ta không biết!”
“Không biết? Ngươi dám thề với danh nghĩa thánh quang sao?”
Một thánh chức giả nếu trái với lời thề trên danh nghĩa thánh quang sẽ bị phản phệ, nhẹ thì mất toàn bộ lực lượng, nặng thì thậm chí cả linh hồn cũng bị diệt.
Mà cũng chẳng cần hắn thề, nhìn phản ứng hoảng sợ không dám nói lời nào của hắn, người ta cũng nhìn ra được sự thật.
Cả diện trường ồ lên, người dân king ngạc, phẫn nộ. Ngay cả những thánh kị sĩ và mục sư đi theo há miệng không dám tin tưởng.
Thánh đường hiện nay có thanh danh rất tốt, nhưng này không có nghĩa nó không có quá khứ đen tối. Mà một kẻ biết trước kia mình làm sai, nay vì danh tiếng mà chôn vùi đi dấu vết tội ác, vậy thì lấy cơ sở đâu mà dám tự nói mình là chính nghĩa.
Ta nhìn Laffer, giận quá mà cười.
“Ta thề với thánh quang, trận tai nạn xưa đó sở dĩ bi thảm nhường ấy là do đám cao tầng tà ác dơ bẩn của thánh đường cổ suý, bọn chúng dẫn dắt một quần lang sói tham lam dấy lên tội ác bất tận. Các ngươi là một lũ nguỵ quân tử, dựng cờ hiệu thánh chiến rồi thực hiện hành vi của kẻ cướp. Nhìn vào ta, các ngươi, những kẻ dối trá nhớp nhúa như thế mà còn sử dụng được thánh quang?”
Cánh thiên sứ mở ra, thánh quang chiếu rọi loá mắt minh chứng cho sự chân thật của lời thề.
“Ta là thánh kị sĩ, nhưng ta không tín ngưỡng thần thánh quang, càng không nghe theo bài bố của thánh đường! Ta chỉ tín ngưỡng bản chất chính nghĩa của thánh quang. Thánh quang xưa nay không cho phép người ta lạm sát kẻ vô tội. Các kị sĩ, các ngươi cho rằng chính nghĩa của mình là phải chuẩn tắc theo giáo nghĩa thánh đường? Thế các ngươi có nghĩ tới rằng ai sẽ là người đảm bảo thánh đường là chĩnh nghĩa? Liệu chăng, việc các ngươi nhìn thấy vong linh liền sấn tới giết thực tế lại là hành động lạm sát vô tội dưới danh nghĩa đường hoàng đương nhiên?”
Chiến tranh thiên sư vẫn là sứ giả của chân thần, những luồng thánh quang thuần tịnh xung quanh ta càng là một loại khảo vấn lương tri và tín ngưỡng, nó khiến đại bộ phận kẻ sử dụng thánh quang tại chỗ này dao động.
Laffer sợ hãi lùi về phía sau, toàn bộ dân chúng xung quanh dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn và những thánh chức giả xung quanh. Đúng lúc này, vị thánh kị sĩ trưởng tên Wood kia lại đứng ra.
“Thánh đường hiện tại đã không còn là thánh đường ba trăm năm trước. Chúng ta vẫn luôn sửa đổi cải tiến chính mình. Giờ nói những chuyện lịch sử này không phải trọng điểm, trọng điểm là những vong linh này liệu có uy hiếp đến kẻ sống hay không. Đại chủ giáo Snowhoof, ngài thừa nhận là ngài và bọn họ đều đến từ thành Sulfur như bọn họ. Ta nhớ trong cách thức vận hành của thẩm phán đình có điều lệ là những người có quan hệ với bị cáo sẽ không được làm nhân chứng, thế nên lời làm chứng của ngài là vô hiệu.”
Lời này có ý gì? Nói lảng sang chuyện khác, lại còn xuyên tạc giáo nghĩa của luật pháp.
Snowhoof nghe những lời này liền tức đến bật cười, hắn mở miệng phản bác.
“Đây là pháp đình sao? Đảm bảo và lời chứng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, theo logic của ngươi, người đảm bảo phải không có quan hệ gì với bị cáo, tức là không thể quen biết với bị cáo. Nếu đã không quen biết thì lấy gì ra để làm chứng? Vậy chẳng phải bất cứ bị cáo nào đều không tìm được người làm chứng sao?”
Snowhoof còn định nói thêm, nhưng một giọng nói quen thuộc lại vang lên ngắt lời hắn.
“Ta thì sao? Ta có thể làm người đảm bảo chứ?”
Một chiến sĩ tóc đỏ không biết đã đứng trong đám người từ lúc nào. Dù nhìn dáng vẻ hắn rất lười nhác, nhưng uy thế tràn ngập thân hình mà hắn toả ra đó khiến Wood cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
“Ngài là?”
“Adam Hans, Hồng Liên kiếm thánh, anh em thân thiết của Roland, cựu thành chủ thành Sulfur, ngươi có phải cũng định bảo ta tránh về đúng không?”
Adam Hans là nhân tuyển có ủng hộ lớn nhất cho vị trí người mạnh nhất trong xã hội loài người. Công tích kết thúc tận thế vong linh của hắn khiến hắn trở thành huyền thoại sống, thánh nhân đương thế. Đứng trước hắn, dù Giáo hoàng cũng phải xưng vãn bối.
“Margareth, hiền giả, ứng cử viên cho vị trí chân lý chưởng giả của Ainra Dader. Ta đã ở chung với bọn họ hơn hai trăm năm, ta dùng hanh dự của ta để đảm bảo cho họ.”
Hiền giả bán thần từ trên trời giáng xuống, giọng nói trầm tĩnh vọng bên tai mỗi người.
“Ta đại biểu ý chí của chủ ta, nguyện vì họ đảm bảo.”
Lại một giọng nói vọng đến từ giữa trời, nhưng giọng nói quen thuộc này mang âm tiết của tinh linh khiến ta nhớ đến một anh linh vừa chia tay không lâu.
“Basra?”
Quả nhiên, sau khi cột sáng trật tự tán đi, một vị sứ giả anh linh của chân thần hiện ra.
Từng vị đại nhân vật ra tràng khiến lưng của Wood đã ướt đẫm mồ hôi.
“Ngài là anh linh của nữ thần ánh trăng, ‘Long đồ’ Basra?”
“Phải, nhưng ta hiện tại là anh linh dưới trướng Vô Miên giả. Chuyện vừa rồi ngươi xuyên tạc giáo nghĩa của Người tí nữa tính sau. Hiện tại, hai bán thần, một anh linh đứng ra đảm bảo, đã đủ chứ?”
Anh hùng, anh linh đứng ra khiến Wood không còn lời gì để nói. Mà lúc này, ta lại muốn lí luận cùng hắn.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện trước đó nữa, chúng ta nói hiện tại và tương lai.”
“Chuyện ba trăm năm trước tạm bỏ qua một bên. Hiện nay thì sao, cái quốc gia lắm tai nhiều nạn này lại rơi vào đường cùng, trong khi đó, các ngươi lại đang định làm cái gì? Các ngươi nói các ngươi là người giám hộ, bảo vệ thế gian không bị xâm hại. Hừ, trong mắt ta, chính các ngươi mới là căn nguyên tội ác.”
“Chúng ta luôn bảo người hướng thiện!” Thánh đường là căn nguyên tội ác? Đây là lời nói nặng nề trước nay chưa từng có, Wood vừa tức giận, vừa sợ hãi, mở miệng hét lên.
“Tín ngưỡng thánh đường là hướng thiện? Nực cười! Phẩm hạnh của các kị sĩ của ta cao khiết gấp trăm lần đám lợn khoác lên giáo phục chủ giáo kia. Bao năm qua, nhân dân đất nước này đã chết đói bao nhiêu mà sao chưa thấy thánh đường làm chuyện gì! Được, thánh đường không quan tâm, ta đến quản. Vậy mà khi ta cùng họ trở về, định giúp người dân ấm no thì các ngươi lại nhảy ra? Nói ba hoa thế này không được, thế kia không xong. Các ngươi muốn quốc gia này hoàn toàn sụp đổ mới an tâm đúng không? Nhìn toàn bộ nhân dân chết đói hết thì các lão gia quý tộc như ngươi mới vui vẻ đúng không?”
Lời buộc tội mạnh mẽ dồn dập khiến Wood trong lúc nhất thời không biết phải ứng đối thế nào. Mà chưa đợi hắn chải vuốt xong từ ngữ, một hòn đá nhỏ đột ngột bay trúng đầu hắn, hòn đá này ném ra từ tay một đứa bé gái nhỏ phẫn nộ.
“Người xấu, tránh xa ngài đại kị sĩ ra.”
Wood bị ném đá đến sửng sốt, sau đó, những dân chúng vốn đã tức giận tột cùng cũng nhịn không được. Càng nhiều cà nát trứng thối bay đến.
“Hung thủ, cút ra khỏi đây.”
“Những tên côn đồ, bọn ác độc, không biết nhục sao?”
“Kasia Edmond, nếu ngươi còn là người nước Lam, cởi cái áo bào mục sư đó ra, đi về phía này.”
Tình cảm của nhân dân quần chúng bùng phát, con mắt của nhân dân luôn sáng như đuốc, ta đảm bảo, sau ngày này, các thế lực và cọc ngầm mà thánh đường chôn xuống tại đây sẽ bị quét sạch.
Nhưng lúc này ta không có quan tâm những việc ‘nhỏ’ này, bởi Basra đã mang đến phần thưởng từ Vô Miên giả đưa cho ta.
“Cấm chú thần lực – thành vô tội. Cái này?”
“Đúng thế, đây là quà tặng mà Vô Miên giả tặng cho toà thành này. Mà trên đời này cũng chỉ có đại nhân Roland có thể sử dụng nó. Chư thần trật tự làm sao có thể để thủ đô mưa đoạt hết danh tiếng.”
Ta do dự một chút, sau đó hạ quyết tâm.
[Ta, Vô Miên giả, hoá thân của luật pháp, tuyên cáo. Dưới ý chí của chúng ta, thành Defender sẽ trở thành thánh địa của luật pháp – vùng đất vô tội]
Khi ta xé mở quyển trục, thần lực tràn ra, khống chế ngôn ngữ của ta. Âm thanh của thần linh và âm thanh của phàm nhân dần dần dung hợp lại, sau đó hoà vào làm một.
Lời tuyên cáo của chân thần vang vọng toàn thế giới.
[Tại toà thành này, không người nào sẽ phải chịu tội bởi thân phận hay chủng tộc. Trước luật của thần, tất cả các sinh vật trí tuệ đều có quyền tự do sinh hoạt. Nếu có kẻ vi phạm luật của thần tại toà thành này, bất kể kẻ đó là ai, có thân phận gì, chủng tộc nào, đều sẽ bị thuật kết tội chứng làm tội đồ, bị tín đồ của ta thẩm phán tội hành!]
Lời văn vốn đến đây là dứt, nhưng ta lại nảy ra một ý, thêm một chút nội dung cho nó.
[Trong toà thành vô tội, vong linh không hẳn là tà ác, thánh quang cũng không chắc chắn là chính nghĩa. Mọi sinh vật có trí tuệ ở dưới luật pháp đều bình đẳng. Thiện giả được thưởng, chỉ có kẻ thập ác bất xá phải bị tru diệt!]
p/s: chương dài 6k nhé! Gõ mệt quá...