Lưu Phân Phương trước khi xuất viện cố ý tới phòng khám của Hàn Trạc.
Hàn Trạc đưa cho bà ly nước nóng, giúp bà kiểm tra lại tình trạng thân thể.
"Bác sĩ Hàn, tôi tới là muốn xin phương thức liên lạc của cậu, nếu cậu đã nói có thời gian rảnh, cuối tuần Nhiễm Nhiễm cũng không đi làm, vậy tôi đặt trước một chỗ để hai người ăn một bữa cơm được không?"
Hàn Trạc cười, viết số điện thoại với tên mình lên giấy: "Dì Lưu, đây là số điện thoại riêng của cháu, chờ Hứa tiểu thư và dì chọn được địa điểm, cứ gọi cho cháu. Thứ bảy và chủ nhật cháu đều không đi làm."
Lưu Phân Phương vui mừng: "Được, vậy tôi không quấy rầy bác sĩ Hàn làm việc, tôi về đây."
"Dì chú ý sức khỏe."
-
Tối thứ sáu, Hứa Thanh Nhiễm cơm nước xong xuôi, vào phòng bếp rửa chén như thường lệ.
Buổi sáng Lưu Phân Phương gọi cho Hàn Trạc nói cho anh địa điểm gặp mặt là ở Starbucks Nam Kiều.
Lưu Phân Phương lo lắng hai người không quen biết, còn ước định ám hiệu gặp mặt, một đóa hoa hồng đỏ.
Hàn Trạc khiêm tốn đồng ý, sau đó mở điện thoại tìm cửa hàng bán hoa gần đó, xem có hoa hồng đỏ không.
Mà ở Hứa gia, Lưu Phân Phương lo lắng Hứa Thanh Nhiễm không chịu đi, còn đang làm công tác tư tưởng cho cô.
"Nhiễm Nhiễm, mẹ biết con mới vừa chia tay rất khổ sở, mẹ cũng là người từng trải. Bác sĩ Hàn ở bệnh viện Hoa Nam quả thực không tồi, tin tưởng ánh mắt của mẹ, sẽ không hại con đâu."
"Con đó, đã gần 30 tuổi, đã qua cái tuổi yêu đương đơn thuần, giai đoạn này chỉ cần vượt qua, hai người có thể hòa hợp sinh hoạt, yêu cầu của con không thể quá cao, có thể chờ từ từ nảy sinh tình cảm......"
"........."
Hứa Thanh Nhiễm nghe đến mức lỗ tai đóng kén, cô sinh ra trong gia đình thư sinh, cả Lưu Phân Phương và Hứa Miểu Sinh đều là giáo viên, làm công tác tư tưởng phải nói từ thực tế đến các phương diện khác.
Cô rửa xong cái mâm cuối cùng, lau khô tay, bất đắc dĩ: "Con xin mẹ đừng nói nữa, ngày mai con sẽ biểu hiện thật tốt, nếu thích hợp lập tức kết hôn, mẹ xem được chưa?"
Lưu Phân Phương không tin Hứa Thanh Nhiễm sẽ nghe lời như vậy, hỏi thêm một câu: "Thật sao?"
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu: "Vâng, thật mà, mẹ đừng nói nữa, con phải đi tắm rửa rồi ngủ sớm một chút, ngài mai mới có tinh thần đi được."
Lưu Phân Phương đi ra phòng khách cùng xem TV với Hứa Miểu Sinh.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn cha mẹ cùng nhau xem TV, đáy mắt có chút hâm mộ. Mẹ cô thật hạnh phúc, có một nam nhân nguyện cùng bà sống tới đầu bạc răng long.
Hứa Thanh Nhiễm tắm rửa xong trực tiếp trở về phòng ngủ.
Cô rửa sạch mỹ phẩm dưỡng da, cuộn người trong chăn, ôm máy tính bắt đầu gõ chữ.
Hứa Thanh Nhiễm ngoại trừ làm giáo viên, còn là một tác giả viết truyện trên QQ.
Tiền nhuận bút lúc trước là một số tiền lớn, nhưng cô lại ngu ngốc đưa hết cho Tần Uông Dương, giờ nghĩ lại, số tiền đó cô tự mình giữ không phải tốt hơn sao?
Đời trước thảm như vậy, cũng là cô xứng đáng.
Tình yêu đúng là thứ kì lạ, khi đã đắm chìm vào trong đó, bất luận là việc làm ngu ngốc thế nào cũng làm được.
Nhưng một khi không còn yêu, lại phát hiện bản thân lúc trước có bao nhiêu ngu ngốc.
Hứa Thanh Nhiễm cười khổ, viết tiếp bộ truyện hôm qua.
Cô viết truyện đến rạng sáng, ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ngủ cô đặt đồng hồ báo thức, Lưu Phân Phương sắp đặt thời gian gặp Hàn Trạc là lúc 10 giờ sáng.
Starbucks Nam Kiều cách Hứa gia khá xa, hơn nữa cô cần phải trang điểm, ít nhất phải rời giường sau hai tiếng rưỡi.
Hứa Thanh Nhiễm đặt báo thức, tắt đèn đi ngủ.
Từ sau khi trọng sinh, mỗi buổi tối cô đều mơ thấy tình cảnh kiếp trước. Giống như người trong rạp hát xem trò hề, quanh thân đen nghìn nghịt, chỉ có trên sân khấu sáng đèn.
Mà lúc đèn chiếu xuống, có thể tra tấn tinh thần bản thân.
Nhưng hiện tại với trước đó không giống nhau, cô nhìn thấy trong góc có một người đàn ông.
Hàn Trạc.
Đáy mắt anh tràn đầy sự khổ sở cùng đau lòng.
Có lẽ, anh ta cũng thấy cô đáng thương.
Làm một người đứng xem, cô cũng thấy mình thực đáng thương.
Ngu xuẩn, thậm chí xứng đáng.
Chỉ là, tại sao Hàn Trạc lại xuất hiện trong giấc mơ của cô?
Hứa Thanh Nhiễm nghi hoặc......
-
Tỉnh mộng, mặt trời đã lên cao.
Nghe thấy tiếng báo thức Hứa Thanh Nhiễm ngáp một cái, xoa đôi mắt.
Tối hôm qua ngủ không ngon, dưới mí mắt xuất hiện quầng thâm nhạt.
Cho nên khi trang điểm, Hứa Thanh Nhiễm tốn không ít thời gian.
Đẩy cửa ra, phát hiện tuyết đã ngửn rơi, trên mái hiên, ngọn cây đều phủ lên một tầng tuyết rất dày.
Thời tiết hôm nay phá lệ lạnh.
Đời trước trên đường đến gặp mặt Hàn Trạc suýt chút nữa xảy ra tai nạn xe.
Mặt Hứa Thanh Nhiễm lạnh đến trắng bệch, cô về phòng lấy thêm khăn quàng cổ, che kín mít khuôn mặt nhỏ.
Lưu Phân Phương từ phòng ngủ đi ra, nhìn cô mỉm cười: "Nhiễm Nhiễm, hôm nay nhất định phải nắm chắc, mẹ nhìn được bác sĩ Hàn là một người hiền lành."
"Vâng, con biết rồi." Hứa Thanh Nhiễm ngoan ngoãn.
Hàn Trạc xác thật rất hiền lành, bằng không trong mơ anh cũng không lộ ra ánh mắt đau lòng như vậy.
-
Con đường kết băng, mặc dù tài xế taxi lão luyện cũng không dám chạy quá nhanh, nên Hứa Thanh Nhiễm đến được quán cà phê Starbucks thì đã muộn hai mươi phút.
Một tay cô để trong túi áo khoác, một tay cầm bó hoa hồng đỏ.
Đẩy cánh cửa kính, liền nghe được tiếng máy móc hoan nghênh: "Xin chào quý khách!"
Hứa Thanh Nhiễm đi vào, được điều hòa trong quán sưởi ấm, cơ thể trở nên ấm áp hơn.
Cô nhìn xung quanh, quán cà phê to như vâyh chỉ có một người đàn ông ngồi dựa cửa sổ, trên bàn bày đóa hoa hồng đỏ kiều diễm.
Hứa Thanh Nhiễm dậm chân, xua tan khí lạnh trên người.
Lúc này Hàn Trạc nhìn về phía cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Thanh Nhiễm nhịn không được nhớ tới cặp mắt thống khổ của Hàn Trạc trong mơ, ngực truyền ra cảm giác khó chịu.
Cô bước chân đi qua, đứng đối diện anh, lễ phép hỏi một câu: "Là Hàn tiên sinh sao?"
Hàn Trạc đứng lên, đáy mắt mang theo cảm xúc ôn hòa: "Xin chào Hứa tiểu thư, tôi là Hàn Trạc."
Khách khí chào hỏi xong, Hứa Thanh Nhiễm mới ngồi xuống ghế.
Nhân viên cầm thực đơn đưa tới, Hứa Thanh Nhiễm liền gọi một ly sữa bò nóng.
"Thật ngại quá, trên đường kẹt xe nên tôi tới muộn, khiến anh chờ lâu."
Hàn Trạc cười nhạt, đan xen hai bàn tay đặt trên bàn: "Tôi cũng kẹt xe, vừa đến không lâu."
Hứa Thanh Nhiễm nghe xong nhoẻn miệng cười, mặc kệ Hàn Trạc nói thật hay không, câu trả lời này là tốt nhất.
Hai người đều không xấu hổ.
Tiếp theo, giống như đời trước, hai bên tự giới thiệu, sau đó cô nói không quên được người cũ, lần này vì cha mẹ ép buộc mới đến, thì cuộc gặp gỡ này sẽ kết thúc.