Ánh mắt Hàn Trạc tràn đầy ôn nhu, an ủi: "Yên tâm, bọn họ đều sẽ thích em."
Hứa Thanh Nhiễm mỉm cười với anh: "Bác sĩ Hàn, chúng ta xuất phát?"
"Xuất phát!"
Dẫm chân ga, thay đổi đầu xe tới khách sạn.
Trên đường, Hứa Thanh Nhiễm gửi tin nhắn cho Chung Tình, hỏi cô và Cố Từ Nguyên tới đâu rồi.
Chung Tình: 【 Bọn tớ còn ở trên đường, Cố Từ Nguyên nói mười lăm phút nữa mới đến khách sạn. 】
Hứa Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn Hàn Trạc, có chút khẩn trương hỏi: "Chúng ta chừng nào đến khách sạn?"
Hàn Trạc nghiêm túc nhìn tình hình giao thông, nhẹ nhàng nói: "Nếu không kẹt xe, vài phút là đến."
Hứa Thanh Nhiễm "Ừm" một tiếng, nhắn tin cho Chung Tình.
Lúc trước Chung Tình cũng tham gia liên hoan với Cố Từ Nguyên một lần, lần này tham gia Hàn Trạc nghiêm mặt mời Cố Từ Nguyên ăn cơm trưa, bảo Cố Từ Nguyên dẫn theo Chung Tình tham gia, miễn cho Hứa Thanh Nhiễm quá khẩn trương không được tự nhiên.
Xe ngừng ở bãi đỗ xe khách sạn, Hàn Trạc cởi đai an toàn, cười nói: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta tới rồi."
Hứa Thanh Nhiễm cầm son môi trang điểm lại: "Em thế này được chưa?"
Ánh mắt Hàn Trạc cưng chiều: "Được rồi, chúng ta xuống xe đi, có lẽ vợ chồng bác sĩ Cố cũng tới rồi."
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, bỏ son môi vào túi.
Đi đến cửa ghế lô lầu hai, Hàn Trạc ngừng bước chân: "Chỗ này."
Hứa Thanh Nhiễm kéo tay Hàn Trạc, nhẹ giọng "Ừm" một tiếng, Hàn Trạc gõ gõ, mới đẩy cửa ra.
Cửa ghế lô mở ra, Hứa Thanh Nhiễm liền nghe thấy tiếng cười náo nhiệt bên trong, còn có mùi khói nhàn nhạt.
Hàn Trạc dẫn Hứa Thanh Nhiễm vào, rất nhiều người đều tò mò nhìn ra cửa. Rốt cuộc mọi người đều biết bác sĩ Hàn bị người bệnh cưỡng ép xem mắt, sau đó thật sự thành bạn trai của con gái bệnh nhân, thậm chí vì Hứa Thanh Nhiễm, còn để một y tá từ chức về nhà.
Dù gì Hứa Thanh Nhiễm làm cô giáo ngữ văn nhiều năm như vậy, cũng tham gia nhiều buổi diễn thuyết. Tuy trong lòng bồn chồn khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn thong dong mỉm cười, đi theo bên người Hàn Trạc đến ghế lô.
Ngô Hải nhận ra Hứa Thanh Nhiễm, cười hì hì tới chào hỏi.
Hứa Thanh Nhiễm cũng lễ phép cười với Ngô Hải.
Hàn Trạc nắm tay Hứa Thanh Nhiễm, giới thiệu: "Đây là đối tượng xem mắt trước kia, cũng là bạn gái tôi, Hứa Thanh Nhiễm."
Hứa Thanh Nhiễm mỉm cười gật đầu với mọi người, xem như chào hỏi.
Tuy rằng không ít y tá ngầm bàn tán sau lưng Hứa Thanh Nhiễm, cũng có chút hâm mộ ghen tị, nhưng bên ngoài đều hoan nghênh tươi cười với cô.
Chào hỏi mọi người xong, Hàn Trạc kéo Hứa Thanh Nhiễm đi gặp chủ nhiệm Hồng Trầm.
Lát sau, cửa ghế lô lại lần nữa đẩy ra, Cố Từ Nguyên và Chung Tình cũng tới.
Nhìn thấy Chung Tình, tâm trạng khẩn trương của Hứa Thanh Nhiễm buông xuống một nửa, vẫy tay với cô ấy.
Chung Tình nói hai câu bên tai Cố Từ Nguyên, liền cười hì hì bảo Hứa Thanh Nhiễm tới đây.
Các y tá thấy Hứa Thanh Nhiễm quen biết với vợ bác sĩ Cố càng thêm ghen ghét. Vốn dĩ đều là người ưu tú, vợ người ta đều quen biết nhau, bọn họ so với Hứa Thanh Nhiễm, thua ở việc quen biết Chung Tình.
"Thanh Nhiễm, cậu cảm thấy thế nào?" Chung Tình kéo tay Hứa Thanh Nhiễm, săn sóc hỏi một câu.
Hứa Thanh Nhiễm cười cười: "Còn khá tốt, tớ muốn đi toilet, cậu đi với tớ không?"
Chung Tình nói: "Ừm, vừa lúc tớ cũng muốn đi."
Cửu Tinh Bá Thể Quyết
Hứa Thanh Nhiễm nói một tiếng với Hàn Trạc, rồi cùng Chung Tình đi toilet.
Ra khỏi ghế lô, Hứa Thanh Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, kéo tay Chung Tình: "Tớ thật sợ mấy y tá đó xé xác tớ ra."
"Ha ha ha, có bác sĩ Hàn che chở, ai dám đụng vào cậu."
Về thái độ của y tá đối với cô, Hứa Thanh Nhiễm nhiều ít cũng biết một chút, cho nên mới khẩn trương như vậy.
Nhưng vừa rồi, mấy y tá đó vẫn khá tốt, cũng không có người làm cô xấu hổ, cô ngược lại thấy trong mắt họ có sự hâm mộ và tâm động.
Hứa Thanh Nhiễm và Chung Tình từ nhà vệ sinh về, đồ ăn đã được dọn lên.
Cố Từ Nguyên ngồi gần Hàn Trạc, chừa cho các cô hai chỗ bên cạnh.
Hai người đối diện cười, nắm tay qua hướng bọn họ.
Trên bàn cơm rất náo nhiệt, nhưng đều nói về đề tài bệnh viện, Hứa Thanh Nhiễm và Chung Tình chen vào không được, đều yên lặng ăn cơm.
Lúc đang ăn, rốt cuộc có người tò mò hỏi Hứa Thanh Nhiễm một câu: "Hứa tiểu thư, cô và bác sĩ Hàn thật sự quen biết vào ngày xem mắt sao?"
Trong miệng Hứa Thanh Nhiễm còn có thịt kho tàu cà tím, cô nhai hai lần nuốt xuống, nhìn người bên cạnh, cười nói: "Hẳn là không phải."
Nghe được Hứa Thanh Nhiễm trả lời, ánh mắt vài y tá đều lộ ra biểu tình tôi biết mà, nhưng càng thêm tò mò bát quái.
Hàn Trạc khi nghe thấy Hứa Thanh Nhiễm phủ nhận, đáy mắt cũng hiện lên một tia khác thường, lại yên lặng mà không nói gì, cầm đồ uống trong tầm tay uống một ngụm.
"Cô và bác sĩ Hàn đã sớm quen biết à?"
Hứa Thanh Nhiễm cười cười, ngắn gọn nói: "Ngày xem mắt không phải lần đầu quen biết, trước đó mẹ tôi nằm viện, tôi tìm không thấy nhà vệ sinh, gặp được bác sĩ Hàn, bác sĩ Hàn còn cẩn thận chỉ đường cho."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn ánh mắt Hàn Trạc ngoài ý muốn, "Anh không nhớ?"
Hàn Trạc buông ly, lẩm bẩm một câu: "Là em không nhớ rõ."
Bởi vì y tá hét quá lớn tiếng, Hứa Thanh Nhiễm cũng không nghe thấy Hàn Trạc nói, còn tưởng Hàn Trạc cam chịu.
Nhưng sự việc hôm đó, cô nhớ rất rõ ràng.
Một bữa cơm ăn thật sự vui vẻ, ăn xong một đám người chuyển qua KTV cách khách sạn không xa.
Tới KTV, giống như Hàn Trạc đoán trước, Ngô Hải bưng bia tới, cười hì hì nói: "Hứa Thanh Nhiễm, nào nào, tôi kính cô một ly."
Ánh sáng mờ ảo, Hứa Thanh Nhiễm nhìn Hàn Trạc một cái, nhận bia trên tay Ngô Hải, cười nói: "Bác sĩ Ngô, tôi kính anh."
Ngô Hải nhướng mày, dũng cảm nói: "Uống!"
Hứa Thanh Nhiễm cũng rất dũng cảm, Ngô Hải uống một chai, Hứa Thanh Nhiễm bồi một chai.
Hàn Trạc lo lắng vỗ vai Hứa Thanh Nhiễm, Hứa Thanh Nhiễm làm bộ ngã trên vai anh, hơi thở nhẹ nhàng thổi vào trong tai: "Anh vẫn nên lo lắng cho bác sĩ Ngô."
Hàn Trạc nhịn không được phụt cười.
Lúc này, anh đúng là tò mò tửu lượng Hứa Thanh Nhiễm, cũng tùy ý để Ngô Hải rót rượu.
Dù Hứa Thanh Nhiễm thật sự uống không nổi, anh vẫn còn ở đây.
Chung Tình ngồi bên người Cố Từ Nguyên, nhìn một màn này, lo lắng lôi kéo chồng mình: "Thanh Nhiễm như vậy không sao chứ?"
Cố Từ Nguyên liếc mắt một cái, ghé vào tai cô cười nhẹ: "Bạn trai người ta ngồi bên cạnh, có thể xảy ra chuyện gì? Em muốn uống không, có anh bên cạnh."
Mặt Chung Tình nóng lên, trừng mắt nhìn anh, "Em không uống!"
truyện Đam Mỹ
Bằng không, buổi tối trở về sẽ không xong..
Khi Hứa Thanh Nhiễm cùng Ngô Hải uống rượu, mấy y tá cũng kết bạn tới thay phiên nhau kính rượu Hứa Thanh Nhiễm. Tuy rằng uống phần lớn bia, uống một hai ly rượu trắng, nhưng uống nhiều quá cũng khó chịu.
Ngô Hải cười vẫy tay, hắn hôm nay vẫn là khinh địch: "Không uống không uống, uống đến căng bụng rồi."
Hứa Thanh Nhiễm nấc một cái, con ngươi trong sáng, không có sự an tĩnh ngày thường, ngược lại thêm nhiệt tình, Hàn Trạc cảm thấy giống cô khi còn nhỏ.
Ngô Hải ra khỏi chỗ đến nhà vệ sinh, Hứa Thanh Nhiễm dựa vào Hàn Trạc, mơ mơ màng màng: "Em muốn nôn, anh đến nhà vệ sinh cùng em?"
Hàn Trạc đỡ cô, khóe miệng cong lên cười khẽ: "Gần tan cuộc rồi, chúng ta về trước?"
"Trở về.. Được, là em khinh địch, chỉ đoán được bác sĩ Ngô, quên rằng sẽ có người khác đến kính rượu, em khó chịu."
Hàn Trạc cười, chào tạm biệt chủ nhiệm Hồng Trầm, rồi dẫn Hứa Thanh Nhiễm rời đi.
Hứa Thanh Nhiễm trong phòng vệ sinh ói mửa một hồi, nôn ra đều là rượu, dạ dày vẫn không ấm lên.
Nôn xong ngược lại bước chân lại lộn xộn, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra WC nữ. Hàn Trạc canh cửa, vội vàng qua ôm cô, đỡ cô đến bồn rửa mặt.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm biếng nhác, híp mắt nhìn Hàn Trạc, tầm mắt từ đôi mắt đen xinh đẹp, chậm rãi đi xuống, dừng trên cánh môi mỏng của anh.
Ánh mắt cô xẹt qua một tia tình.. dục, cánh môi ướt át giật giật.
Trong lòng Hàn Trạc buồn cười, biết Hứa Thanh Nhiễm muốn làm gì, che miệng cô lại: "Chúng ta về nhà."
"Ưm!" Hứa Thanh Nhiễm trong lòng ngực anh giãy giụa, dùng sức gạt đôi tay đang che miệng cô, hàm hàm hồ hồ: "Em muốn.. Em muốn.."
Hàn Trạc lo lắng lực độ lớn sẽ làm cô bị thương, đọ sức một phen anh bị Hứa Thanh Nhiễm ép vào tường, Hứa Thanh Nhiễm gợi cảm cười, đuôi mắt chớp chớp, nhón chân cưỡng hôn Hàn Trạc.
Hàn Trạc nghiêng đầu né tránh, thấp giọng bảo Hứa Thanh Nhiễm đừng nháo.
Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh truyền đến tiếng giày cao gót, cách bọn họ không xa đột nhiên ngừng lại. Hàn Trạc nghiêng đầu qua, vừa lúc nhìn thấy ba y tá cùng khoa.
Ba người bị một màn này làm kinh ngạc!
Một người tưởng mình uống say nhìn lầm, dùng tay xoa đôi mắt, một người kinh ngạc trực tiếp che kín miệng, người ở giữa vẻ mặt hưng phấn, lập tức cầm điện thoại, quay video lại.
Tâm trí Hứa Thanh Nhiễm đều là anh, căn bản không chú ý tới còn có người khác, nỗ lưch dùng thân thể nhỏ bé bá vương ngạnh thượng cung.
Hàn Trạc nhìn điện thoại đang hướng về phía mình, sắc mặt trầm xuống, nhưng vẫn bị Hứa Thanh Nhiễm làm cho xấu hổ, hiếm khi tai bác sĩ Hàn cũng đỏ hồng.
Trong lúc ba người còn sững sờ, Hàn Trạc trực tiếp cầm bàn tay không an phận của Hứa Thanh Nhiễm, khom lưng đem người bế ngang lên, đi tới chỗ ba người.
Khi đi ngang qua, ba y tá còn nghe thấy bác sĩ Hàn cứng ngắc nói một câu: "Bạn gái tôi uống nhiều quá, thích nháo."
Ba người quay đầu lại, nhìn thân mình thẳng tắp của Hàn Trạc ôm Hứa Thanh Nhiễm không an phận, đáy mắt hâm mộ.
Y tá cầm điện thoại lưu video, ánh mắt kéo dài: "Các cô nói xem, có phải Hứa Thanh Nhiễm ép buộc bác sĩ Hàn, cho nên bác sĩ Hàn phải ở cạnh cô ấy?"
Y tá bên trái: "Tôi vẫn luôn cho rằng bác sĩ Hàn thích nữ nhân ôn nhu hiền huệ, thì ra anh ấy ngầm thích bộ dáng này, tội gì tôi vẫn luôn che giấu bản tính.."
Y tá bên phải: "Chỉ có tôi cảm thấy bác sĩ Hàn rất sủng cô ấy sao, đặc biệt vừa mới đi ngang qua chúng ta nói câu kia, bạn gái tôi say, thích nháo.."
Thích nháo.
Chỉ có yêu thương không giới hạn, mới nói sự bướng bỉnh thành thích nháo bằng giọng điệu thâm tình như vậy.
Ba người cùng thở dài, trong lòng trống rỗng.
-
Khi ba người cảm khái, Hàn Trạc đã ôm Hứa Thanh Nhiễm vào thang máy.
THÔNG TIN HỮU ÍCH
CHƠI THẢ GA - THƯỞNG BAO LA
Cũng may thang máy không có ai, phòng riêng ban nãy ở lầu 3, cũng không cần trong thang máy quá lâu. Hàn Trạc liếc nhìn cameras góc thang máy, cúi đầu nhìn Hứa Thanh Nhiễm không am phận, xoay người đưa lưng về phía cameras, không cho cameras chiếu đến cô gái trong lòng.
Truyện chỉ được đăng tại wa️️️ad Kitrnh và Việt Nam Overnight Kitrnh. Những nơi khác đều là trang ăn cắp!
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm mê ly, môi đỏ mê người hơi giương lên, không buông tay nói muốn hôn Hàn Trạc.
Hàn Trạc cảm thấy buồn cười, ôm người lên, biết rõ còn cố hỏi: "Hứa Thanh Nhiễm, em muốn làm gì?"
"Muốn hôn anh.."
"Tại sao?"
"Bởi vì môi anh, quá gợi cảm." Hứa Thanh Nhiễm nheo mắt, liếm môi đỏ như chú mèo tham ăn.
Hàn Trạc cúi đầu nhìn chăm chú vào cô, mắt đen trầm trầm, hô hấp nặng nề.
Thang máy "Đinh" một tiếng, tới lầu một, cửa thang máy mở ra.
Hàn Trạc ôm Hứa Thanh Nhiễm ra, bước chân ra khỏi cửa KTV.
Hòa nhập vào bóng đêm, tay anh trên mông Hứa Thanh Nhiễm hung hăng đánh hai cái, lẩm bẩm: "Đêm nay đừng ngủ."
Hứa Thanh Nhiễm cảm giác đau đớn, ậm ực tức giận, hai tay vẫn chặt chẽ ôm cổ anh.
Ở bãi đỗ xe, Hàn Trạc mở cửa sau, để Hứa Thanh Nhiễm vào, Hứa Thanh Nhiễm nhân cơ hội "Chụt" một cái lên sườn mặt anh, sau đó ha ha cười lên, coi như thành công.
Hàn Trạc sờ chỗ bị hôn, duỗi tay nhéo gương mặt nóng bỏng của cô, dịu dàng nói: "Bảo bối, nửa giờ nữa sẽ đến nhà."
Hứa Thanh Nhiễm lẩm bẩm hỏi: "Về nhà làm gì?"
"Làm em." Cửa ghế sau "Cạch" một tiếng đóng lại.
Hàn Trạc vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào, đèn xe sáng lên, chiếc xe hơi màu đen đi ra, nhanh chóng hòa nhập vào dòng xe cộ.
Dọc đường đi, Hàn Trạc may mắn không gặp đèn đỏ.
Xe ngừng ở bãi đỗ xe tiểu khu, mới qua 25 phút.
Hàn Trạc cởi đai an toàn, nhìn người đang ngủ ở ghế sau, ánh mắt âm trầm.
Anh mở cửa, vòng xuống ghế sau, Hứa Thanh Nhiễm nghe thấy động tĩnh, xoa đôi mắt, nói giọng khàn khàn: "Tới rồi?"
Đột nhiên bị một thân ảnh đè xuống, nháy mắt cướp đi hơi thở cô.
Hôn đến khi Hứa Thanh Nhiễm sắp hít thở không thông, Hàn Trạc mới buông cô ra, lại hôn nhẹ trên đôi môi sưng đỏ của cô: "Vừa lòng không?"
Hứa Thanh Nhiễm rõ ràng bị dọa, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, vừa lòng.."
Hàn Trạc đánh mông cô, ôm người ra, trở tay đóng cửa xe: "Anh còn chưa hài lòng."
Mở cửa thang máy về phòng ngủ liền mạch lưu loát.
Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy trời đất quay cuồng, cô chưa kịp nôn ra, đã bị ném lên giường.
Hàn Trạc nóng lòng làm nhưng vẫn cố bật điều hòa.
Quần áo từng thứ từng thứ đều bị ném lung tung.
Cô mềm như nước, còn say khướt, chủ động hơn ngày thường.
Hàn Trạc kêu rên, khen ngợi: "Tửu lượng Nhiễm Nhiễm thật đúng là khó đối phó."