Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn

Chương 29: Bạn trai tôi!​



Hứa Thanh Nhiễm nhướng mày, cố ý nói: "Bác sĩ Hàn, anh vừa rồi tay trơn thật sao?"

Hàn Trạc khụ khụ, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ, lại rất nghiêm túc nhìn cô: "Nhiễm Nhiễm, về sau chúng ta không nên ân ái trước mặt chú, tương lai chúng ta có con gái, em cũng nói cho nó, về sau có bạn trai, không cần ở trước mặt anh khoe ân ái, anh sẽ chịu không nổi."

Tim Hứa Thanh Nhiễm đập loạn nửa nhịp, rõ ràng trong lòng cô cũng biết nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô sẽ cùng Hàn Trạc ở bên nhau kết hôn sinh con, nhưng nghe anh nói đến tương lai bọn họ, nói tương lai họ sẽ có con gái, trong lòng vẫn nhịn không được rung động.

"Chuyện tương lai cứ để tương lai nói sau, hiện tại anh không cần kích thích cha em." Hứa Thanh Nhiễm sờ mũi.

Hàn Trạc gật đầu, động tác rửa chén nhanh hơn.

Lúc đang rửa chén, hai người nghe thấy trong nhà hình như có khách, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy thanh âm quen thuộc.

Hứa Thanh Nhiễm ở cửa phòng bếp nhìn thoáng qua phòng khách, thấy Lưu Phân Phương dẫn theo bà Lý đi vào, bên người còn có một cô gái hơn hai mươi tuổi.

Bà Lý vừa nhìn thấy Hứa Thanh Nhiễm liền cười: "Nhiễm Nhiễm dẫn bạn trai trở về à, ngày hôm qua bà có tới, mẹ con nói con bị cảm nên hôm nay mới trở về, hiện tại đã hết bệnh chưa?"

Tục ngữ nói duỗi tay không đánh người có gương mặt tươi cười, Hứa Thanh Nhiễm làm vãn bối, chỉ có thể cười nịnh nọt: "Cảm mạo khá hơn rồi ạ, bà ngồi đi, con pha cho bà ly trà."

"Ừ ừ, đây là cháu gái bà, Lý Lan Thuần." Bà Lý bà lôi cô gái bên nhiệt tình giới thiệu với Hứa Thanh Nhiễm, cũng nhìn hướng phòng bếp: "Bạn trai con đâu, trong phòng bếp rửa chén à?"

Hứa Thanh Nhiễm đánh giá cháu gái bà Lý trong chốc lát, ánh mắt đầu tiên nhìn qua cảm giác rất thoải mái, đoan đoan chính chính, tuy rằng diện mạo không kinh diễm nhưng cũng có nét thon gọn.

"Xin chào."

Lý Lan Thuần thân thiện tươi cười.

"Vào phòng khách ngồi trước đi." Lưu Phân Phương tiếp đón hai người tới phòng khách ngồi, Hứa Thanh Nhiễm về phòng bếp rót hai chén trà, Hàn Trạc đã rửa chén xong, cởi tạp dề giúp Hứa Thanh Nhiễm châm trà.

"Hàng xóm lần trước tới, nói chuyện có thể khiến người ta hơi tức giận, anh nghe xong đừng để trong lòng." Tuy rằng biết Hàn Trạc có năng lực thừa nhận, Hứa Thanh Nhiễm vẫn nhịn không được nhắc nhở Hàn Trạc.

Hàn Trạc cười: "Ừm, bệnh viện nhiều người bệnh khó chơi anh đều gặp qua, không có việc gì."

Hai người bưng nước ra, Hàn Trạc chào hỏi bà Lý và cháu gái bà ấy dưới sự giới thiệu của Lưu Phân Phương.

Bà Lý nhận nước, cười nói: "Nhiễm Nhiễm hiện tại càng ngày càng hiểu chuyện, nhớ rõ khi còn nhỏ vừa nói hai câu đã khóc nhè, khi đó thật đúng là gầy, bà còn muốn biết cô gái như con sẽ trưởng thành thế nào."

Hứa Thanh Nhiễm xấu hổ cười, khi còn nhỏ bà Lý thường xuyên trêu chọc cô, nói Lưu Phân Phương lại mua cho em trai đồ chơi, giấu không cho cô chơi.

Khi còn nhỏ cô đều lo lắng cha mẹ sẽ thương yêu em trai hơn, cô về nhà hỏi Hứa Miểu Sinh có phải lén mua đồ chơi cho em trai không, Hứa Miểu Sinh nói không có, cô ủy khuất khóc nháo không ngừng, nói thẳng Hứa Miểu Sinh bất công.

Một từ bất công này, Hứa Thanh Nhiễm cũng là lần đầu nghe từ bà Lý.

Sau đó bị Lưu Phân Phương đánh, Hứa Miểu Sinh lặng lẽ mang cô đi siêu thị mua búp bê Barbie mới bỏ qua.

Ngày hôm sau bà Lý còn có thể vui tươi hớn hở trò chuyện với Lưu Phân Phương nói Nhiễm Nhiễm thật không biết đùa.

Ý cười trên mặt Lưu Phân Phương giảm đi, không quá muốn nghe lời bà Lý nói: "Đều là chuyện quá khứ, đã qua mấu năm, bà đừng nhắc tới."

"Được được, việc đã qua cứ để nó qua, Lan Thuần nhà tôi khi đó còn chưa sinh ra, hiện tại đã tốt nghiệp đại học rồi."

Bà Lý nói đến đây, nghiêng đầu nhìn Lý Lan Thuần, vỗ cánh tay cô: "Lan Thuần, bạn trai chị Thanh Nhiễm chính là bác sĩ của bệnh viện Hoa Nam, còn không chủ động chào hỏi."

Lý Lan Thuần nghe bà Lý kêu tên của mình, hơn nữa tầm mắt mọi người đều nhìn về phía cô, khuôn mặt nhỏ có vẻ ngượng ngùng.

Hứa Thanh Nhiễm ngồi bên người Hàn Trạc, cũng cảm giác được Lý Lan Thuần xấu hổ. Cô cho rằng Lý Lan Thuần bị bà Lý nài ép lôi kéo tới đây, vừa định giúp cô ấy giảng hòa, liền nghe thấy Lý Lan Thuần dùng ngữ khí nũng nịu: "Thầy Hàn, xin chào, em năm nhất có đến môn tự chọn của anh."

Vẻ mặt Hàn Trạc nghi hoặc nhìn Lý Lan Thuần, nhớ không ra.

Toàn Chức Cao Thủ


Lúc anh mới vừa tốt nghiệp đúng là làm thầy giáo ở trường học hai năm, sau đó mới vào bệnh viện Hoa Nam làm việc, nhưng trong ấn tượng của anh không nhớ rõ có người này, có thể là thành tích không tốt hoặc là thường xuyên nghỉ học.

Hứa Thanh Nhiễm nghe Lý Lan Thuần nũng nịu một tiếng thầy Hàn, trong lòng không quá thoải mái, ấn tượng với người này cũng kém đi.

Cô nhàn nhạt quét mắt nhìn Lý Lan Thuần, từ mâm đựng trái cây cầm quả quýt cúi đầu lột vỏ, động tác có vẻ không phục.

"Xin lỗi, chắc do lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ." Hàn Trạc cười cười, trực tiếp tỏ vẻ không có ấn tượng với Lý Lan Thuần.

Anh lấy quá Hứa Thanh Nhiễm đã lột sạch sẽ, ngữ khí rõ ràng ôn nhu hơn lúc trước: "Giọng nói của em còn chưa có tốt, quả quýt mang tính nóng, hôm nào ăn."

Hứa Thanh Nhiễm nhìn anh một cái, không phục hừ nhẹ: "Em cũng không có nóng, sao không thể ăn."

Động tác ăn quýt của Hàn Trạc sửng sốt, đem hai phần ba quả quýt thừa trong tay cho cô, khóe môi gợi lên: "Muốn ăn thì ăn đi, này, cho em."

Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm nhịn không được đỏ hồng.

Bà Lý và Lý Lan Thuần đối diện không biết hai người nói chuyện có ý gì, bà Lý cười nói: "Ai nha, không nghĩ tới bác sĩ Hàn còn làm thầy giáo, có phải tiền lương thầy giáo không nhiều bằng bác sĩ, cho nên bác sĩ Hàn mới đổi nghề làm bác sĩ?"

"Lan Lan con cũng thật là, đại học đã biết bác sĩ Hàn, lúc ấy sao không thêm WeChat người ta, bằng không, hiện tại không biết bác sĩ Hàn là con rể nhà ai đâu!"

Câu vừa rồi chỉ giống lời trêu chọc vui đùa, nhưng Lưu Phân Phương nghe xong sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng ngại là khách, bà lại không thể đuổi người đi.

Lưu Phân Phương hỏi: "Bà Lý, bà hôm nay tới đây làm gì?"

Bà Lý một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, lộ ra gương mặt tươi cười với Lưu Phân Phương: "Chúng ta là hàng xóm, lại gần nhà, còn cần hỏi đến làm gì sao? Hiện tại Lan Lan cũng nghỉ, tôi mang theo nó tới đây chào hỏi mọi người."

Lý Lan Thuần cũng bị dì mình nói đến sắc mặt đỏ hồng, cô lúc học đại học có đến tìm Hàn Trạc, nói muốn thêm WeChat của anh, nhưng bị Hàn Trạc cự tuyệt.

Lúc ấy Hàn Trạc lạnh lùng nhìn cô, chỉ nói: "Tôi dạy môn tự chọn, kiến thức môn học bắt buộc của các cô tôi không biết, nếu có vấn đề liên quan đến môn của tôi, sau khi học xong có thể hỏi."

Lúc ấy cô tuổi còn nhỏ, nghe Hàn Trạc nói chỉ có thể lùi bước.

Nghe dì nói, trong lòng Lý Lan Thuần có chút tiếc nuối, nếu lúc ấy mình dũng cảm một chút, dây dưa với thầy Hàn vài lần, hiện tại người bên cạnh thầy Hàn có thể là mình hay không.

Lưu Phân Phương uống nước trà, ngữ khí không quá thân thiện: "Đừng nói đùa như vậy, Lan Thuần còn nhỏ!"

Bà Lý cười nói có lệ: "Không nói nữa, cũng là chuyện nhiều năm trước, hiện tại đều đã trưởng thành.."

Sau đó bà nhìn cháu mình, "Lan Lan, hay là con thêm WeChat chị Thanh Nhiễm đi, còn có bác sĩ Hàn, người trẻ tuổi các con cũng có nhiều chuyện để nói, tương lai có chuyện gì, chị Thanh Nhiễm và bác sĩ Hàn đều có thể giúp con."

Lý Lan Thuần thẹn thùng nhìn Hàn Trạc, mới đem tầm mắt chuyển qua Hứa Thanh Nhiễm, cười nói: "Chị Thanh Nhiễm, chúng ta thêm WeChat được không?"

Rốt cuộc trưởng bối đều ở đây, Hứa Thanh Nhiễm chỉ có thể lấy điện thoại, để Lý Lan Thuần quét mã QR. Sau khi thêm bạn, Lý Lan Thuần thẹn thùng nhìn Hàn Trạc bên cạnh Hứa Thanh Nhiễm, cẩn thận nói: "Thầy Hàn, em quét anh hay anh quét em?"

Tầm mắt mọi người đều nhìn Hàn Trạc, ngay cả Hứa Thanh Nhiễm cũng thế.

Tuy rằng biết Hàn Trạc không có biện pháp cự tuyệt, nhưng trong nội tâm Hứa Thanh Nhiễm vẫn không hy vọng Lý Lan Thuần thêm WeChat Hàn Trạc.

Cô thả miếng quýt dư lại xuống khay đựng trái cây, cúi đầu nhấp môi dưới.

Tất cả mọi người đều nhìn được, Lý Lan Thuần có ý với Hàn Trạc.

Điện thoại Hàn Trạc vẫn luôn để trên bàn trà, Hứa Thanh Nhiễm cho rằng anh muốn duỗi tay cầm điện thoại, không nghĩ tới Hàn Trạc trực tiếp ôm lấy eo cô, ôn nhu giúp cô sửa tóc mái trên trán, sau đó nhìn Lưu Phân Phương cười nói: "Dì, bác sĩ Ngô ở bệnh viện dì nhớ không?"

Lưu Phân Phương tuy rằng không biết Hàn Trạc tại sao đột nhiên hỏi Ngô Hải, nhưng bà vẫn có chút ấn tượng: "Nhớ rõ, chính là bác sĩ Ngô lần đó thay con tới phòng bệnh."

Hàn Trạc cười gật đầu.

truyện trọng sinh


Mà bà Lý nghe thấy Hàn Trạc chủ động nhắc tới bác sĩ khác trong bệnh viện, cũng chen vào nói: "Bác sĩ Ngô là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi?"

Hàn Trạc cười khẽ, làm lơ ánh mắt nóng bỏng của Lý Lan Thuần: "Bác sĩ Ngô lớn hơn con mấy tuổi, đã kết hôn 5 năm."

Vẻ mặt bà Lý mất mát, lớn hơn Hàn Trạc không nói, còn kết hôn.

"Sau khi bác sĩ Ngô xem bệnh cho người bệnh, người bệnh muốn xin số điện thoại hắn để về sau liên hệ, bác sĩ Ngô không nghĩ nhiều đã đưa số điện thoại cho người ta, nhưng con gái người bệnh lại thêm WeChat bác sĩ Ngô, bị chị dâu phát hiện, phạt quỳ ván giặt đồ hai ngày."

Trên mặt Lưu Phân Phương mang theo sự đồng tình: "Bác sĩ Ngô thật đúng là không dễ dàng."

Hàn Trạc phụ họa gật đầu, sau đó mới xin lỗi nhìn Lý Lan Thuần: "Cho nên, bạn học Lý, chúng ta không cần thêm WeChat, tuy rằng tính tình chị Thanh Nhiễm của cô tốt, sẽ không để tôi quỳ ván giặt đồ, nhưng vết xe đổ của bác sĩ Ngô trước mắt. Về sau nếu thật sự muốn tôi giúp đỡ, cô có thể nói với chị Thanh Nhiễm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ."

Hứa Thanh Nhiễm nhìn Hàn Trạc, ánh mắt lóe lóe.

Không nghĩ tới anh vòng một vòng tròn lớn như, chính là vì cự tuyệt thêm WeChat Lý Lan Thuần.

Lý Lan Thuần tuy rằng mất mát, nhưng thầy Hàn nói uyển chuyển như vậy, còn chừa cho cô mặt mũi, hiện tại còn ở Hứa gia, cô thu lại điện thoại, ra vẻ vui vẻ: "Được thôi, em thêm bạn bè với chị Thanh Nhiễm cũng được!"

Lưu Phân Phương nhìn Hàn Trạc, đầy mặt tươi cười.

Lại hàn huyên trong chốc lát, Hứa Thanh Nhiễm đột nhiên nói đau bụng, trở về phòng ngủ đi WC.

Hàn Trạc cũng ngồi trong phòng khách chốc lát, nói không yên tâm muốn đến phòng ngủ xem thử Hứa Thanh Nhiễm.

Hàn Trạc đi đến cửa phòng ngủ Hứa Thanh Nhiễm, Gõ gõ cửa mới đẩy cửa đi vào.

Trong phòng ngủ, Hứa Thanh Nhiễm đang nằm trên giường chơi điện thoại, thấy người trước cửa, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Sao anh vào đây?"

Hàn Trạc đóng cửa, đi đến mép giường sờ thử trán của cô: "Chỗ nào không thoải mái?"

Hứa Thanh Nhiễm bắt lấy tay anh cầm trong lòng bàn tay, chớp chớp mắt: "Không sao, chỉ là giữa trưa ăn hơi nhiều."

Hàn Trạc đem người ôm vào trong ngực, hôn khóe miệng cô giải thích: "Thời điểm anh làm giáo sư, thật sự không nhớ rõ Lý Lan Thuần."

Hứa Thanh Nhiễm nhướng mày, nằm ở trong ngực Hàn Trạc, nhéo cằm anh: "Em cũng chưa hỏi, sao anh lại giải thích."

Hàn Trạc cúi đầu, thấp giọng cười: "Anh sợ em ghen."

Đôi mắt Hứa Thanh Nhiễm mở to, làm bộ tức giận: "Em ghen lúc nào?"

Hai người đang nháo loạn, liền nghe thấy có người gõ cửa, động tác cúi người của Hàn Trạc dừng lại, nhưng cũng không buông Hứa Thanh Nhiễm ra qua mở cửa.

Đợi trong chốc lát, hai người nghe thấy tiếng Lý Lan Thuần ngoài cửa: "Thầy Hàn, chị Thanh Nhiễm không sao chứ?"

Hàn Trạc nhìn Hứa Thanh Nhiễm, trầm giọng đáp lại: "Không sao."

"À, không có việc gì thì tốt, em và dì về nhà trước, hẹn gặp lại hai người."

Hứa Thanh Nhiễm đang nằm trong lòng ngực chơi quần áo Hàn Trạc, lại không nghe thấy Hàn Trạc trả lời Lý Lan Thuần.

Cô lo lắng bà Lý lại đến nói lung tung, chỉ có thể trả lời: "Ừm, tạm biệt."

"Chị Thanh Nhiễm, có thời gian em sẽ nhắn tin cho chị." Lý Lan Thuần nhìn cửa phòng đóng chặt, không dám nghĩ tư thế của hai người trong phòng là gì, cô cắn môi dưới, ra vẻ nhẹ nhàng vui cười nói: "Thầy Hàn, em về trước."

Hàn Trạc không quản cô ta, anh lúc đi vào đã khóa trái phòng Hứa Thanh Nhiễm, trừ khi dùng chìa khóa từ bên ngoài căn bản là không mở được.

THÔNG TIN HỮU ÍCH
CHƠI THẢ GA - THƯỞNG BAO LA


Hàn Trạc trực tiếp đè lên, ôm nữ nhân mềm mại trong lòng ngực lăn hai vòng trên giường.

Hứa Thanh Nhiễm nghẹn tức, phòng ngủ này của cô không có cách âm.

"Hàn Trạc, anh đừng.."

Hàn Trạc đương nhiên đúng mực, đặc biệt lúc rửa chén khi nghe Hứa Thanh Nhiễm nói con gái của họ trong tương lai dẫn bạn trai về nhà, anh liền biết bản thân không thể quá phận trước mặt cha vợ.

Cho nên anh chỉ hôn Hứa Thanh Nhiễm, không động tác khác.

Chờ bà Lý dẫn Lý Lan Thuần rời đi, Hàn Trạc và Hứa Thanh Nhiễm mới ra khỏi phòng ngủ.

Lưu Phân Phương nhìn Hàn Trạc, quan tâm nói: "Hàn Trạc, Nhiễm Nhiễm không sao chứ?"

"Không sao ạ, ăn hơi nhiều thôi, nghỉ ngơi một lát là tốt."

Sau khi ăn cơm chiều, vợ chồng Hứa Miểu Sinh cũng không giữ hai người lại, ngày mai bọn họ đều phải đi làm.

Sắc trời bên ngoài vẫn chưa tối, Hàn Trạc nắm tay Hứa Thanh Nhiễm nhìn mấy đứa bé đang chơi ngoài tiểu khu, trong lòng hai người đều rất bình tĩnh.

Trong lòng Hàn Trạc nghĩ kỹ rồi, chờ sang tháng 3 anh cùng Nhiễm Nhiễm đến Cục Dân Chính lãnh chứng, bọn họ sẽ sinh một đứa nhóc, một nhà ba người sinh hoạt hạnh phúc.

Hàn Trạc nắm chặt túi trong tay, khóe miệng cong lên.

"Nhiễm Nhiễm!"

Đột nhiên, một giọng nam vang lên đáng vỡ không gian yên lặng của hai người.

Hứa Thanh Nhiễm và Hàn Trạc đồng thời quay đầu lại, sau lưng khoảng 10 mét, Tần Uông Dương cầm một bó hoa hồng đỏ, trên người hắn mặc một kiện áo lông đen, đội mũ phong cách Anh, chỉ là sắc mặt xanh mét thật không đẹp.

Giống như gặp được bạn gái có gian tình với người khác.

Hứa Thanh Nhiễm không che giấu ánh mắt chán ghét, cô cho rằng lần trước ở quán cà phê đã nói rõ ràng với Tần Uông Dương, không nghĩ tới nam nhân này còn không biết xấu hổ hơn so với tưởng tượng.

Cô nhìn Hàn Trạc bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi thôi, em không muốn gặp hắn."

Tầm mắt Hàn Trạc và Tần Uông Dương đối diện, ánh mắt hai người đều không có thiện ý. Hàn Trạc nghe thấy Hứa Thanh Nhiễm nói, nhẹ nhàng đáp lại: "Được, chúng ta đi."

Hai người xoay người, chuẩn bị đến bãi đỗ xe.

"Hứa Thanh Nhiễm, em nháo đủ rồi chưa!"

Tần Uông Dương nhìn Hứa Thanh Nhiễm làm lơ mình, trong lòng không vui, hắn đuổi theo dùng sức túm chặt cánh tay Hứa Thanh Nhiễm, khiến cho cô nhìn chính mình, vẻ mặt nghi hoặc thêm phẫn uất: "Nháo đủ chưa? Anh đã nhận sai với em, em còn muốn anh thế nào?"

Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, lần nào cũng là Hứa Thanh Nhiễm nhận sai trước, lần nào cũng là Hứa Thanh Nhiễm đuổi theo hắn, lúc này đây hắn lại nhiều lần chủ động nhận sai, Hứa Thanh Nhiễm cô còn muốn thế nào?

Hàn Trạc khi thấy Tần Uông Dương cầm tay Hứa Thanh Nhiễm, sắc mặt liền âm trầm.

Cảnh tượng Hứa Thanh Nhiễm đời trước thê lương đủ loại ở trong đầu anh thay phiên nhau hiện lên, anh giơ tay chế trụ cánh tay của Tần Uông Dương, dễ như trở bàn tay khiến Tần Uông Dương buông lỏng Hứa Thanh Nhiễm ra.

"Tần Uông Dương, tôn trọng người khác đi, anh và Nhiễm Nhiễm đã không còn quan hệ gì nữa!"

Tần Uông Dương tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhưng cổ tay đau đến mức không nhấc lên được, chỉ có thể trừng mắt Hàn Trạc, châm chọc nói: "Chia tay? Ai nói chúng tôi chia tay, anh là ai? Chuyện của tôi và cô ấy lúc nào tới lượt anh quản?"

"Chỉ bằng việc anh ấy là bạn trai tôi!" Hứa Thanh Nhiễm lạnh giọng đánh gãy lời vô nghĩa của Tần Uông Dương, nắm cánh tay còn lại của Hàn Trạc, nhìn nam nhân trước mắt không có nửa điểm tình yêu.

"Chúng ta đã sớm chia tay, hơn nữa tôi đã có bạn trai mới, chúng tôi rất yêu nhau, xin anh hãy ở bên cạnh gia đình ba người của anh đi, đừng đến quấy rầy hạnh phúc của tôi!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv