Con gái mình sinh ra đương nhiên phải hiểu rõ, Hứa Thanh Nhiễm rất chung thủy về mặt tình cảm, cô và Tần Uông Dương ở bên nhau chín năm, Hứa Thanh Nhiễm có thể không nhẫn tâm bỏ qua hắn.
"Ừ, con biết là được, chờ con và Hàn Trạc rảnh rỗi, nhớ ghé về nhà ăn cơm, mẹ sẽ làm món giò heo con thích nhất. Còn nữa, hai đứa cũng không còn nhỏ, mẹ và ba con cũng vì như vậy mới cho hai đứa ở chung, nếu cảm thấy thích hợp, nhanh chóng cùng Hàn Trạc lãnh chứng đi."
"Bằng không, vẫn là con bất lợi."
Hứa Thanh Nhiễm ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng, con biết rồi, giờ con phải nấu cơm, cuối tuần sẽ về."
Hứa Thanh Nhiễm cúp điện thoại, nghiêm túc nghĩ về quan hệ của cô và Hàn Trạc.
Tuy rằng hai người mới dọn đến ở cùng nhau vài ngày, nhưng cô lại thấy bọn họ như đã kết hôn, thông cảm lẫn nhau, che mưa chắn gió.
Hàn Trạc sẽ ôm cô vào lòng khi cô lạnh, cô cũng sẽ đau lòng anh mệt mỏi, nghĩ cách làm đồ ăn ngon cho anh.
Tuy rằng không phải tình yêu kinh tâm động phách, nhưng an ổn sống tốt qua ngày.
Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm bình tĩnh, nghĩ rằng.. Rất muốn có cuộc sống như vậy bên cạnh Hàn Trạc.
Nấu cơm xong, Hứa Thanh Nhiễm lục lọi tủ lạnh, quyết định xào thêm một đĩa bông cải xanh và khoai tây.
Nửa giờ sau, trong phòng bếp đã có mùi thơm của thức ăn.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn đồng hồ, xương sườn cũng hầm gần xong.
Cô chuẩn bị đi gọi Hàn Trạc, chuông điện thoại lại vang lên.
Là dãy số lạ, Hứa Thanh Nhiễm do dự một chút, lo lắng là Tần Uông Dương, nhưng cũng có thể là phụ huynh học sinh, ngừng một lát, cô nhận điện thoại.
"Alo?"
"Nhiễm Nhiễm, anh là Tần Uông Dương, em đừng vội cúp điện thoại, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Hứa Thanh Nhiễm vừa nghe giọng Tần Uông Dương, sắc mặt liền lạnh xuống, ngữ khí cũng lạnh lùng: "Chúng ta còn chuyện gì để nói? Nếu muốn thì đi nói chuyện với con gái anh đi, tăng thêm tình cảm cha con."
"Nhiễm Nhiễm, anh nghe dì nói, em đã dọn ra ở với.."
Hứa Thanh Nhiễm thấy Hàn Trạc đi ra ngoài. Bởi vì nằm trên giường ngủ, tóc hơi loạn, nhưng vẫn rất đẹp.
Hàn Trạc thấy cô đang gọi điện thoại, liền đi vào phòng bếp cầm chén đũa, đem nồi xương sườn bắp mang ra.
"Tôi và anh vốn đã không còn quan hệ, về sau đừng gọi lại nữa, sống cho tốt đi."
Hứa Thanh Nhiễm lạnh nhạt tắt điện thoại.
Hàn Trạc đến bên cạnh cô, vốn dĩ định khen đồ ăn ngon, nhưng lại nói thành: "Bạn trai cũ à?"
Hứa Thanh Nhiễm nhìn đôi mắt sạch sẽ của Hàn Trạc, trái tim như ngừng đập.
Cô không muốn lừa anh, gật đầu: "Ừm, nhưng em với hắn không có gì để nói. Chúng ta đi ăn cơm, hôm nay em hỏi mẹ cách làm xương sườn, chắc sẽ rất ngon."
Hàn Trạc yên lặng gật đầu, theo sau Hứa Thanh Nhiễm.
Ăn một chén cơm, Hàn Trạc đã buông chén đũa.
Hứa Thanh Nhiễm nhanh tay lấy bát của anh đến phòng bếp múc thêm cơm, ôn nhu cười: "Hôm nay anh mệt như vậy, ăn nhiều một chút, nãy giờ anh không chạm vào bông cải xanh, không thích ăn sao?"
Hàn Trạc nhìn cô, đèn phong cách Châu Âu treo phía trên, càng làm cho Hứa Thanh Nhiễm thêm đáng yêu.
Hàn Trạc chuẩn bị buông chiếc đũa chậm rãi nắm chặt, sau đó gắp một miếng bông cải xanh: "Ăn, chỉ cần là Nhiễm Nhiễm làm, anh đều ăn."
Hứa Thanh Nhiễm cao hứng cười: "Vậy anh ăn nhiều một chút."
Hàn Trạc ăn cơm xong, Hứa Thanh Nhiễm lại múc cho anh chén canh, ăn đến no căng bụng.
Hàn Trạc nhìn tiểu nữ nhân đang cao hứng, trong lòng yên lặng tự mình an ủi.
Anh phải cho Nhiễm Nhiễm thêm thời gian.
Nếu yêu một người dễ dàng quên như vậy, anh cũng sẽ không tiếc nuối mà trọng sinh về 5 năm trước.
Nhiễm Nhiễm cũng thế, muốn quên Tần Uông Dương cần có thời gian, yêu anh cũng cần thời gian.
Cơm nước xong, Hàn Trạc theo thường lệ rửa chén, Hứa Thanh Nhiễm ở phòng khách xem TV, nói với Hàn Trạc một câu, cầm áo ngủ vào phòng ngủ chính tắm rửa.
Tắm rửa xong, Hứa Thanh Nhiễm trở về phòng.
Hàn Trạc cũng trở về phòng ngủ chính, tắm rửa rồi ngủ.
-
Ngày kế, giữa trưa Hàn Trạc ở bệnh viện ăn cơm.
Ngô Hải bưng mâm đồ ăn ngồi đối diện anh, trên mặt không thoải mái.
Hàn Trạc quan tâm nhìn hắn một cái, lãnh đạm hỏi: "Sao vậy?"
Buổi sáng tình huống một bệnh nhân Ngô Hải chịu trách nhiệm đột biến chuyển biến xấu, người nhà đổ hết trách nhiệm lên bác sĩ chủ trị, náo loạn một buổi sáng, cả tầng lầu đều không được yên bình.
Truyện được đăng tải trên wattpad và Việt Nam Overnight.
Ngô Hải lắc đầu, thở ra một hơi: "Hôm nay buổi tối uống rượu với tôi đi, khó chịu quá đi mất."
Hàn Trạc do dự một chút, lấy điện thoại gọi cho Hứa Thanh Nhiễm.
Anh nhìn Ngô Hải nói: "Chờ chút, tôi hỏi cô ấy thử."
Ngô Hải cười nhạo một tiếng, "Còn chưa kết hôn, buổi tối đi uống rượu cũng phải báo cáo?"
Lời còn chưa nói xong, điện thoại đã được nhận, Ngô Hải cũng tự giác im lặng. Trêu chọc là một chuyện, bị người nghe được lại là một chuyện, điểm này Ngô Hải đương nhiên hiểu.
Hứa Thanh Nhiễm cùng đồng nghiệp vừa ra khỏi nhà ăn: "Hàn Trạc, có chuyện gì?"
"Nhiễm Nhiễm, hôm nay anh không đón em được, bạn anh rủ đi uống rượu, chắc khoảng 10 giờ mới về nhà, em tự về được không?"
"Vâng, anh đừng uống quá nhiều, buổi tối đừng lái xe, tìm người lái thay."
Hàn Trạc cúp điện thoại, Ngô Hải nhìn anh: "Đồng ý không?"
"Ừ, đồng ý, buổi tối muốn đi đâu uống?"
Ngô Hải ăn một ngụm cơm, "Chỗ cũ đi, quán ăn khuya ở phố Thanh Lộ."
-
Buổi tối tan tầm, Ngô Hải ở cửa chờ Hàn Trạc, Hàn Trạc vừa đi vừa nhắn tin cho Hứa Thanh Nhiễm.
Hàn Trạc: 【 Trên đường chú ý an toàn. 】
Nhiễm Nhiễm: 【 Ừm, anh cũng vậy, uống ít một chút, trở về đi không thẳng người, thì cứ ngủ bên ngoài đi. 】
Hàn Trạc nhìn tin nhắn của Hứa Thanh Nhiễm, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Hàn Trạc: 【 Tuân mệnh! 】
Ngô Hải nhìn không nổi nữa "Ai da, bác sĩ Hàn, nhìn cậu nói chuyện yêu đương, da gà tôi nổi hết lên rồi này."
Phố Thanh Lộ cách bệnh viện Hoa Nam hai con phố, Hàn Trạc không có ý định uống rượu, cho nên lái xe qua.
Tới tiệm, Ngô Hải ngồi ở chỗ ngày thường bọn họ hay ăn nướng BBQ, gọi vài lon bia.
"Uống!"
Hàn Trạc mở lon, chạm ly với hắn: "Bạn gái tôi nói, trở về đi không thẳng phải ngủ ngoài cửa, uống một chút thôi."
Vẻ mặt Ngô Hải khinh thường: "Hàn Trạc, cậu thật không thú vị!"
Hàn Trạc buông bia, nhân viên lục tục bưng đồ ăn lên, anh cắn một miếng thịt nướng: "Bữa này tôi mời, lần sau sẽ bồi anh uống."
Ngô Hải không nói nữa, một ngụm một ngụm uống hết bia.
Hàn Trạc cũng không khuyên hắn, chờ hắn uống xong rồi đưa tới người phục vụ: "Cho thêm bia."